" Thứ gì trên đời gọi là Nhân Sinh? Vốn dĩ nó không cố định, chẳng phải
nguyên điểm cùng mãn cục mỗi người mỗi khác? Ta tu Nhân Sinh, đã quá vì
bản thân mà trở nên ích kỷ, nếu cố tình hoàn tất nhân sinh tức là tự hại mình hại người, ngay đây đã có câu trả lời.
Ta từng mong ước một kiếp tiêu diêu, sáng bên hồng nhan, trưa chiều bên tri kỹ, từng hy vọng có thể đi bảo hộ cho bằng hữu thân nhân, được nhấm nháp bình tịnh trà
của Nhân Sinh Chi Đạo, nhưng rốt cuộc thì thế nào? ".
Vũ Thiên
Long thở dài, trong đại não một mớ suy nghĩ hỗn tạp cứ thế chồng chất
lên nhau, tự đi con đường riêng, tự khai sáng ra một đạo hoàn toàn khác
biệt với Tam Thiên Đạo cũng đã đưa được đạo của mình đến sơ thành, thế
nhưng sau tất cả ngồi chiêm nghiệm lại, hắn vẫn không tài nào hiểu được
Nhân Sinh ý vị là gì.
" Mọi chuyện rồi sẽ có cách giải quyết,
thuyền đến đầu cầu ắt phải thông! Ngay bây giờ việc cần nhất là tái tạo
nhục thân, nhanh chóng rời khỏi cái địa phương quỷ quái này! " Vũ Thiên
Long tặc lưỡi, buông xuôi nói.
Hắn ngồi xếp bằng lơ lững giữa hư
không, xung quanh vô cùng vô tận Hỏa Huỳnh Trùng vây lấy Nguyên Thần kín mít, cơ hồ bản thân hắn đang tự mình phát sáng vậy, mỹ diệu cực kỳ, thứ ánh sáng bàng bạc màu huỳnh quang này nhìn thế nào cũng đều rất ma mị,
mông lung.
Bảy phần Nguyên Thần của Hứa Vân Phi như bị kích động
lập tức bạo phát ra hoàng quang chói mắt, ba phần Kim Đan Hồn của Vũ
Thiên Long cũng không chịu thua, le lói tử sắc ánh kim.
Đại Việt
Tôn Tiên Kinh dịch chuyển, ở địa phương lỗ hổng thời gian mặc dù không
tồn tại linh khí nhưng lại có một cỗ lực lượng bí ẩn, cỗ lực lượng này
quán dung với bản nguyên pháp tắc, mà Hỏa Huỳnh Trùng chính là căn cơ,
để lấy đi căn cơ của thế giới cùng với việc tìm hiểu bản nguyên có chút
tương đồng.
Miệng lẩm bẩm hai chữ " Thời Gian " Lập tức hơn một
trăm đầu Hỏa Huỳnh Trùng bị vòng xoáy hấp lực do Đại Việt Tôn Tiên Kinh
dẫn phát ra nuốt trọn, thể nội vốn ảm đạm nay vậy mà le lói hào quang.
" Thời gian là gì? " Đại não xoay vòng, tư duy chuyển động, Nguyên Thần
bình lặng như nước, Vũ Thiên Long bắt đầu công cuộc tìm hiểu bản nguyên.
" Thời gian có tồn tại điểm khởi đầu? Lấy cột mốc khi ta mở mắt chào đời, đó là khởi đầu của cá nhân ta, cho đến khi ta rơi vào địa phương này
thì thời gian chính thức ngừng lại, nhưng còn thời gian của kẻ khác, của ức vạn người ngoài kia liệu có giống nhau?.
Ngay cả định nghĩa
thời gian vũ trụ cũng cực kỳ phức tạp, nếu vũ trụ có một quá khứ vô hạn, vô biên, thì bầu trời đêm buộc phải hoàn toàn rực rỡ do được lấp đầy
bởi ánh sáng từ vô số các vì sao, đã và từng luôn luôn tồn tại.
Một lão nông chăm chỉ cày cuốc trên điền thổ thường cảm giác thời gian của
mình trôi nhanh hơn những tá điền rảnh rỗi, cũng như chúng tu sĩ sở hữu
quỹ thời gian ngàn vạn năm sẽ thấy trăm năm đối với mình bất quá chỉ là
một con số, con số đó không nói lên được nhiều điều, nhưng còn phàm
nhân? Trăm năm đã quá đủ dài để kinh qua chuyện hồng trần thế sự, để nửa đời sung mãn, nửa đời tổn hao, mãi cho đến khi nhắm mắt vẫn bất mãn
thốt lên rằng: Một kiếp sống như thế quá dài ".
Trong đầu óc Vũ
Thiên Long từng mảng tư duy được khéo léo lắp ghép, trước kia hắn chưa
từng tự mình đi chiêm nghiệm, cũng chưa có nhận thức rõ ràng về khái
niệm thời gian, đây chính xác là những lĩnh rất ngộ mới mẽ.
" Thời gian! " Vũ Thiên Long chậm rãi nói.
" Thời gian tương đối, tạm dùng khái niệm " Pháp " Để hình dung, giống
như cùng một người phụ nữ, khi thì được gọi là “Mẹ” Khi lại gọi là “Con
gái "Quan trọng đối tượng so sánh đó là ai.
Với sự liên hệ tam
chuyển, trường hợp có một thứ ở trước so với Pháp, nhưng không có gì
phía sau thì đấy là vị lai, khi đầy đủ trước, sau, thì là hiện tại, khi
có một thứ tương đối để đem ra so sánh ở đằng sau, nhưng lại không có gì ở phía trước thì Pháp đó thuộc về quá khứ.
Đứng ở hiện tại nhìn thấy quá khứ, tức hiện tại là cột mốc tương đối.
Đứng ở quá khứ nhìn về hiện tại thì hiện tại hóa vị lai.
Đứng ở vị lai thì vị lai trở thành hiện tại.
Hiện tại, quá khứ, vị lai ".
Khi Vũ Thiên Long thốt lên những lời kia thì hư vô bốn phía bỗng dưng phát
sinh biến hóa một cách nghiêng trời lệch đất, nguyên bản vạn vật tối đen chỉ dựa vào Hỏa Huỳnh Trùng để phát sáng tại thời điểm này vậy mà lóe
lên hào quang mãnh liệt.
Bằng vào mắt thường, nhìn thấy rõ ràng
ngàn vạn sợi tơ bàng bạc đang kịch liệt vặn vẹo sau đó cuốn chặt lấy
nhau, trong những sợi tơ kia có vị trí đã hoàn toàn dung hợp, cũng có
một vài vị trí cẩu thả chồng chéo, đến cuối cùng lại tách biệt, quá
trình này vô hạn trùng lặp một cách tuần tự, mãi cho đến khi toàn bộ hư
vô được đốt sáng lên rực rỡ.
Vũ Thiên Long vẫn nhắm chặt mắt, hắn đang đi đến giai đoạn mấu chốt nhất của quá trình minh ngộ.
" Chỉ cần nắm bắt hiện tại, quá khứ, vị lai, xem như thời gian bản nguyên ta đã hiểu rõ một phần ".
" Thứ gì là hiện tại? ".
" Hiện tại, một sự thật hiển nhiên theo khái niệm trừu tượng nhất mà ta
đã nghe đến nhưng không thể nào bắt gặp, nếu nói đúng khái niệm "Hiện
tại" Thì hiện tại chính là "Ta" Và trong mũi tên thời gian luôn luôn
hướng về phía trước bao gồm ba cột mốc: Quá khứ, hiện tại, tương lai.
Mốc trước hiện tại là quá khứ, mốc sau hiện tại tức tương lai, vậy mốc hiện tại là mốc nào? Mốc hiện tại là mốc mà chính "Ta" luôn luôn trôi đi,
mỗi lần mốc hiện tại trôi thì mốc quá khứ thêm dài và mốc tương lai càng ngắn lại.
Hay nói cách khác mốc hiện tại là một điểm chia cách
mốc quá khứ với tương lai, hiện tại luôn chuyển động không ngừng nghỉ,
nó chuyển động song song với thời gian, nếu không có thời gian thì hiện
tại sẽ không trôi đi, mà hiện tại không trôi thì làm sao ta tồn tại
được?.
Quá khứ là tất cả những sự việc xảy ra trước một mốc thời
gian cố định, hoàn toàn đối lập với hiện tại và tương lai, quá khứ chỉ
được xem xét thông qua trí nhớ cũng như hồi tưởng.
Trận chiến Hoa Hạ là quá khứ của ta, gia hương cố thổ, thân bằng là quá khứ, cái chớp
mắt trước là quá khứ, vậy thời điểm này chân chính cột mốc hiện tại ".
Vũ Thiên Long nhàn nhạt mở miệng, thanh âm tựa tiếng sấm rền cuồn cuộn,
cỗn đãng khắp bốn phương tám hướng khiến cho mảnh thế giới này trong
phút chốc hóa oanh minh kịch liệt, tựa hồ ở đây hắn chính là đấng tối
cao chúa tể.
Vị lai, ở một đoạn sau khi mọi thứ đã thay đổi,
trái ngược quá khứ, đối với thời gian là góc độ nhận thức mang tính
tương đối, là một phần thời gian sẽ xảy ra, có nghĩa, trong không gian
kể trên sự kiện hiện chưa phát sinh, vị lai là ngày mai, là mười năm,
trăm năm, ngàn năm sau.
Tại vị lai, khi ta có mặt ở đó thì ngay lúc bây giờ, tất cả sẽ vĩnh viễn hóa thành quá khứ ".
Hư vô bốn phía, mảnh thế giới vô cùng vô tận, thậm chí ngay trong não hải Vũ Thiên Long thình lình mọc ra một đóa hoa cửu sắc.
Hoa này không lá, tựa Diệp Vô Hoa, hoa lá mãi mãi không gặp gỡ, chín màu riêng biệt chói chang nhìn vô cùng đẹp mắt.
Bên trong Bỉ Ngạn Hoa vậy mà truyền ra một cỗ lực hút đột ngột cực kỳ mãnh
liệt, khiến cho Vũ Thiên Long căn bản không có khả năng kháng cự, cả
người liền bị cửu sắc bọc quanh, cuốn vào trung tâm đóa Bỉ Ngạn Hoa.
Bốn phía, một mảnh hư vô, hư vô này tồn tại đủ loại màu sắc, có pha tạp, có tinh khiết, nhìn qua tựa hồ là tĩnh lặng, lơ lững như vật chết, trước
sau vẫn không hề nhúc nhích, nhưng để tâm có thể phát hiện những ánh
sáng kia trên thực tế đang chuyển động, chỉ là động tốc độ cực kỳ chậm
chạp, cho dù là mắt thường cũng đều không cách nào nhìn thấy rõ ràng.
“Đây là...” Ánh mắt Vũ Thiên Long lướt qua tổng cộng chín loại màu sắc quang mang, mãi cho đến khi mắt trái của hắn cũng đồng dạng nổi lên cửu sắc
chi quang: “Thời gian! Tại đây, là thời gian bản nguyên! ".
Vũ
Thiên Long tự nhiên có thể phân biệt được những quang mang đủ mọi màu
sắc kia chính là thời gian bản nguyên, hơn nữa, tốc độ chuyển động càng
lúc càng trở nên chậm chạp.
Thời gian, không nhìn thấy, không sờ
được, nhìn qua tựa hồ vô sắc, nhưng trên thực tế nó chính là hiện tại,
quá khứ, vị lai bản nguyên cùng dung hợp, tam pháp quy tụ, cửu sắc dung
hợp sau đó mới biến thành vô sắc.
" Ta vừa mới mất đi thứ gì đó " Vũ Thiên Long cả kinh nói, dứt lời hắn đưa tay một nhiếp bắt lấy Bỉ Ngạn Hoa.
“Một hơi thở!”
Vũ Thiên Long thầm nghĩ: “Nói cách khác, trong phạm trù bản nguyên, tốc độ thời gian trôi đi khi đem ra so sánh với thời gian ở thực tại cơ hồ
phải chậm hơn gấp ngàn lần, bên ngoài đi qua trăm năm thì bên trong mới
qua hơn một tháng, nếu như thế, ta có thể ở lại Bỉ Ngạn Hoa chuyên tâm
tu luyện!”
Tiếp đó, ánh mắt mang theo kích động, Vũ Thiên Long
lần nữa nhìn Bỉ Ngạn Hoa đang nằm gọn trong tay, trầm ngâm nói: “Bỉ Ngạn Hoa là Nhập Đạo chi hoa! Thời gian cũng không phải nơi Bỉ Ngạn Hoa ẩn
náu, hoa này chẳng qua chỉ là một cái truyền tống trận, là cánh cửa ngắn nhất tiến nhập thời gian chi môn.”
“Không biết nếu như ta đem Bỉ Ngạn Hoa về thực tại, có thể một lần nữa mở ra thời gian chi môn được hay không!”.