Tôi đang ở đâu thế này, mẹ đâu rồi, vừa nhìn thấy bóng hình mẹ đâu đây
mà.Nhược Giai à, cố lên, mày phải tìm được mẹ để cứu Hàn Đông.
Phóng tầm mắt khắp khoang VIP, tôi thấy mẹ đang ngồi gần cửa sổ.Mẹ lúc trẻ
thật đẹp.Nghe nói mẹ là Thánh Nữ.Đúng thật.Mái tóc ngắn đến vai mềm mượt như dòng thác, lông mày lá liễu ngiêng nghiêng, mắt to, sống mũi cao
thẳng, môi đỏ hồng căng mọng.
Đến tôi là con gái mẹ nhìn mà còn
không nhịn được muốn hôn má mẹ một cái.Bước đến gần mẹ thì bỗng bị mẹ
bật một cái ngã dập mông xuống đất.Mẹ đang ngủ mà, có cần phải thính thế không.
Mi cong mở ra, mẹ phóng ánh mắt băng lãnh về phía tôi.Đáng sợ quá đi.Mẹ chưa bao giờ nhìn tôi như vậy, tôi run run người.
-Cút, đây không phải chỗ cho cô ủy khuất.
Giọng mẹ nhẹ nhàng, nhưng sao tôi cảm thấy bị áp khí bức tới tận đất thế
này.Đang định gọi một tiếng mẹ, tôi chợt nhận ra rằng, thân thể này
không phải của tôi, và mẹ cũng không hề biết thân thể này.
Đành
gắng gượng đứng dậy, bước ra khỏi khoang VIP, nhìn thấy các nữ tiếp viên đang kiểm tra vé, tôi chợt nhớ ra, tôi lên đây mà không mang vé.Trời ạ, cũng tại cái tính hấp tấp của tôi, không lo trước sau gì cả, về sau
phải cải thiện mới được.
Nhanh chân chạy trốn vào môtj phòng nọ, tôi thở dài.Nhìn vào ô của kính thủy tinh hình tròn, may quá, cô ấy đi qua rồi.
Giờ tôi mới nhìn lại căn phòng mà tôi vừa mới trốn vào.Yeah, căn phòng này
chứa quần áo của các tiếp viên.Hôm nay đúng là bánh pizza phù hộ, về nhà phải lập một cái đền thờ bánh pizza mới được.
Quần áo có hơi
lớn, thôi, có cái mặc là tốt rồi.Không thể cứ trốn mãi ở đây được.Suy
nghĩ tính toán một hồi, tôi mở cửa bước ra khỏi phòng với chiếc xe đẩy
đựng đồ ăn.
Định kéo xe tới khoang VIP nhưng tôi nghĩ lại thế là
lại xuống khoang thường.Đưa đẩy chiếc xe đồ ăn, tôi kiên nhẫn giả bộ
mình là nữ tiếp viên ân cần thăm hỏi từng người.
Bỗng một bóng
hình nhìn có vẻ quen mắt lọt vào nhãn cầu của tôi.Kia hình như là...Erik thì phải.Nghe nói anh ta rất thông minh, vậy nên tôi lại càng phải thận trọng, dính tới tên này là chết chứ chẳng đùa.
Vì muốn tạo thiện cảm và cảm giác bình thường, tôi đành tiến tới chỗ anh ta.(Hàn Như:Chứ
không phải là mê trai sao?)Anh ta đang ngủ.Tại sao một người đạng ngủ
lại có thể đẹp như vậy cơ chứ.Aiz, ông trời đúng là ưu ái ngườu tài
giỏi.
Bất thình lình, chiếc máy bay nghiêng hẳn về một bên làm
tôu bị rơi đập vào ghế.Ai ui, thật là đau quá mà, xem ra tôi nói sai
rồi, hôm nay không phải là "my lucky day" òi.
Chợt tôi nhận ra,
trên mặt mình có một "vật thể lạ" đang áp sát môi mình.Trời ạ, Erik anh
ta thích chơi trò mạo hiểm không thắt dây an toàn làm liên lụy tới bác
già bên cạnh, chân bác ta đang áp sát mặt tôi á.
Mùi thối chân
xộc thẳng vào mũi tôi, tôi có cảm giác muốn ọe quá.Tình hình giờ là thế
này, Erik ngồi trên người một bác trai, tìm cách bám vật gì đó, bác trai đó lại cả người đề lên thân hình nhỏ bé tôi nghiệp của tôi, đặc biệt là bản mặt của tôi lại bị chân bác ta ưu ái "hôn" cho một cái.
Sau
khi chiếc máy bay giữ thăng bằng lại bình thường, tôi thở phào nhẹ
nhõm.Cảm giác của tôi giống như vừa trải qua một kiếp nạn vậy.
Thật kỳ lạ, tại sao không có thông báo từ cơ trưởng.Tính hiếu kì dẫn tôi đến phòng cơ trưởng.Khung cảnh thật là hỗn độn.
Cơ trưởng và những phụ lái ngồi ôm nhau run bần bật.Trên ghế lái, mẹ đang
rất điêu luyện mà lái máy bay, dường như không quan tâm gì cả.
Xảy ra chuyện gì rồi? Nhìn qua những đám mây, tôi thấy lờ mờ những chấm đen to đùng ẩn ẩn hiện hiện.Sau khi nhìn rõ thì tôi phát hoảng.
Are you kidding me? Mấy cái chấm đen to đùng kia là 6 mẫu phi cơ đời mới nhất.Trời ạ, đây phải gọi là đại nạn rồi.
Đây là máy bay bình thường, làm gì có tên lửa hay đạn mà bắn mấy cái tên
kia đây.Thảo nào mẹ toàn né.Tôi có chút kinh nghiệm lái, tôi liền ngồi
xuống vị trí phụ lái, điều khiển chiếc máy bay nhanh hơn.Bỗng, bọn chúng không bắn đạn nữa mà phóng một quả tên lửa to đùng về phía chúng
tôi.Chết thật....