Muộn Màng Nói Tiếng Yêu Em
Niệm Kha sắp xếp ổn thỏa mọi thứ trước khi về Mỹ hai tuần liền.
Trước khi đi, anh hôn lên trán Yên Chi một nụ hôn tạm biệt, thì thầm
vào tai cô, dặn cô đợi anh về, nhất định sẽ mua quà cho cô.
Anh lưu luyến quay đầu nhìn về phía giường bệnh không biết bao
nhiêu lần, cuối cùng vì thời gian hối thúc nên đành rời đi.
Anh chưa bao giờ xa Yên Chi lâu như vậy. Từ ngày cô hôn mê, một ngày anh cũng chưa từng rời khỏi cô.
Dù bên cô có hai y tá chăm sóc đặc biệt, nhưng trong lòng anh
vẫn không an tâm.Hôm nào cũng vào bảy giờ tối, anh sẽ gọi điện cho y tá hỏi tình hình Yên Chi.
Hôm nay anh còn chưa kịp gọi, đã nhận được cuộc gọi, giọng nói cô y tá bên kia lộ rõ kích động.
- Vợ anh, cô ấy tỉnh rồi!
Niệm Kha những tưởng mình nghe nhầm, hỏi đi hỏi lại mấy lần "Có thật không? Có thật không?".
Cô y tá bên kia trả lời chắc nịch, còn thề là chính mắt cô nhìn thấy Yên Chi mở mắt.
Niệm Kha vui mừng kích động, ngay lập tức đặt vé máy bay trở về.
Từ lúc lên máy bay, từ lúc từ sân bay đến bệnh viện, Niệm Kha
không để phí một giây nào. Anh muốn ôm cô, muốn hôn cô. Anh nhớ
cô, nhớ đến phát điên.
Vừa nhìn thấy cô ngồi trên
giường, đang được bác sĩ khám, anh đã không kìm nén được kích
động, bước nhanh đến ngồi trước mặt cô, khẽ gọi.
- Yên Chi! Yên Chi!
Phòng bệnh yên tĩnh qua mất mấy giây, Yên Chi cuối cùng cũng có phản ứng. Cô quay mặt sang, nhẹ nhàng nâng tay lên về phía Niệm Kha,
nghi hoặc hỏi.
- Niệm Kha?
Niệm Kha vui mừng lập
tức nắm lấy tay cô, để tay cô áp lên má mình. Anh biết mắt cô
không nhìn rõ, nên giúp cô dùng tay để cảm nhận anh.
- Yên Chi, là anh!
Những tưởng Yên Chi sẽ khóc, sẽ nhào vào lòng anh. Nhưng cô cái gì cũng không làm. Mặt mày vẫn lạnh tanh.
Giữa lúc mọi người đều hồi hộp chờ cô có phản ứng, thì tay cô
rút ra khỏi tay Niệm Kha. Từ tay cô giáng xuống một cái tát,
nhắm trúng một bên mặt của anh. Ngay lập tức giọng cô gắt lên.
- Anh cút ra cho tôi!
Cả phòng, từ bác sĩ đến y tá, ai nấy đều sững sốt không nói nên lời. Niệm Kha cũng bị một cái tát kia làm cho choáng váng
không dám tin.
- Yên Chi, em...
Lời Niệm Kha còn chưa nói hết, lại nghe Yên Chi quát lớn.
- Anh cút đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh! Nhìn thấy... nhìn... thấy...
Yên Chi vừa thở dốc lại vừa lập đi lập lại hai từ đứt quãng "nhìn...thấy".
Bất giác cô đưa hai tay ôm đầu, gương mặt lộ vẻ đau thương. Cô cái
gì cũng không thấy rõ, còn nói không muốn nhìn thấy anh, căn
bản cô muốn cũng không thể nhìn được.
Nhìn Yên Chi như
vậy, Niệm Kha vươn tay định ôm lấy cô thì bị bác sĩ ngăn lại.
Ông ấy lắc đầu với anh ra hiệu. Anh đành lùi lại, bất lực
đứng nhìn cô từ xa, rồi quay người đi ra khỏi phòng.
Điều anh lo sợ cuối cùng cũng xảy ra, Yên Chi thực sự đã nhớ lại.
Cái tát trên mặt anh là bằng chứng rõ ràng nhất. Cái tát này rõ ràng đánh trên mặt, nhưng tim anh lại là nơi phát đau..
.....
Yên Chi tỉnh lại sau bốn năm hôn mê, theo bác sĩ nói thì đây được
xem là điều thần kỳ hiếm gặp. Tuy nhiên chân cô do nằm quá lâu
nên tạm thời phải nhờ đến trị liệu.
- Bác sĩ, mắt của cô ấy có cách nào chữa lành không?
Vị bác sĩ kia thản nhiên xem xét bệnh án rồi không nhanh không chậm nói.
- Mắt của bệnh nhân đã bị hỏng, không thể dùng thuốc hay phương
pháp nào để chữa lành. Chỉ có thể thay giác mạc. Nhưng phẫu
thuật ghép giác mạc khó khăn chính là tìm được giác mạc tương thích. Nếu anh muốn làm phẫu thuật, chúng tôi sẽ liên hệ với
viện mắt để tìm giác mạc.
Nhìn thấu sự suy tư trong ánh mắt Niệm Kha, biết được anh sắp hỏi điều gì. Vị bác sĩ kia
đã nhanh chóng nói trước.
- Với tình hình của bệnh nhân hiện tại, vẫn chưa thích hợp làm phẫu thuật.
......
Niệm Kha đứng ở ngoài nhìn vào phòng bệnh. Anh nhìn thấy Yên Chi
nằm trên giường, gương mặt quay về phía cửa sổ. Trong phòng còn có một cô y tá. Cô ấy làm xong việc đi ra, nhìn thấy anh liền
nhanh miệng nói.
- Cô ấy ngủ rồi.
Nói xong câu nói đầy ẩn ý, cô y tá liền rời đi.
Niệm Kha gật đầu ý đã hiểu, anh từ từ mở cửa bước vào. Anh đứng
cạnh giường, cũng không có ý định bước gần hơn, sợ Yên Chi
tỉnh giấc sẽ đuổi anh ra.
Nếu là lúc trước, anh sẽ đến
cạnh cô, nắm tay cô, hôn lên trán cô, thậm chí là leo lên giường
nằm ôm lấy cô. Nhưng mà hiện tại, chạm vào cô anh cũng không đủ can đảm để làm.
Niệm Kha đứng nhìn Yên Chi, nhìn rất lâu, đến khi mí mắt cô hơi động, anh mới vội vàng rời đi.
Hằng ngày, Yên Chi được đưa đến khoa trị liệu để tập đi. Đến hơn hai tuần mà cô chỉ có thể tự đi được nhiều nhất bốn bước. Mọi
sinh hoạt đều nhờ đến y tá.
Niệm Kha chỉ có thể đứng nhìn cô từ xa. Không dám đến gần, sợ làm cô bị kích động.
Có một lần, Niệm Kha nhìn thấy Yên Chi xuống giường, chật vật
từng bước đi đến nhà vệ sinh. Trong phòng lúc đó không có y tá nên không có ai giúp cô.
Bước không đến năm bước Yên Chi đã ngã xuống. Niệm Kha không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng chạy vào đỡ cô.
Yên Chi mất chưa đầy ba giây để cảm nhận được người bên cạnh, dù
người đó không có nói lời nào. Cô đẩy người đó ra, quát lớn.
- Không cần anh! Anh tránh ra!
Trước sự phản kháng của Yên Chi, Niệm Kha không kìm được mà lớn tiếng.
- Yên Chi, em ghét anh thì cứ em cứ đánh, cứ mắng, anh chấp
nhận. Nhưng xin em, đừng tự làm tổn thương chính mình nữa có
được không?
Yên Chi không thèm nghe, vẫn tiếp tục quơ tay, hướng theo tiếng nói mà đánh loạn.
Niệm Kha để mặc cô đánh, vẫn đến bế cô lên đi đến phòng vệ sinh.
Yên Chi bị bế lên, liền cắn lên vai Niệm Kha, tát cho anh mấy cái, còn hung hăng nói.
- Bỏ tôi ra! Đừng đụng bàn tay dơ bẩn đó vào người tôi!
Niệm Kha bị cắn, bị đánh, nhưng vẫn kiên trì đem Yên Chi đến nhà vệ sinh, đặt cô ngồi xuống.
Yên Chi chống cự cũng phát mệt, ngồi thở dốc. Đột nhiên nghe bên tai tiếng thì thầm.
- Yên Chi, để anh chăm sóc cho em, giúp em làm phẫu thuật mắt, sau khi em hồi phục, anh sẽ đi, sẽ không đến làm phiền em nữa.
[Hết Chap 17... T.T]