Lời Nguyện Ước Vì Anh
Sở thú không phải là một nơi thú vị...
Đối với một "đứa trẻ" bất bình thường như Isabella thì đúng là như vậy, cô
tốt xấu gì ở kiếp trước cũng đã 18 tuổi, việc cầm bong bóng chạy lăng
xăng trong một cái chuồng đầy người không phải sở trường của cô. Huống
hồ chi mục đích hôm nay chính là đến nhìn Harry Potter một cái, đạt được ý nguyện rồi nên cô muốn về nhà ngay lập tức, cô nhớ cái giường của
mình quá!
"Ba mẹ, chúng ta đi về đi"
"Hả? con không đi nữa sao?"- Mẹ cô ngạc nhiên hỏi, mắt bà vẫn còn đang dán vào mấy tủ kính trưng bày đồ lưu niệm dọc lối đi.
"Con chán rồi, con cũng đói bụng nữa"- Isabella tìm đại một cái cớ, hình như sắp đến lúc Harry sử dụng Xà ngữ, lúc đó lại một phen náo loạn thì quả
thật là rắc rối. Nhưng mà cô vừa nói được có nửa câu, thì một tiếng hét
như nữ thần báo tử từ góc nào đó vang lên, mọi người xung quanh bắt đầu
chạy tán loạn. Trong đầu cô lúc này nhảy ra hai chữ...thôi rồi...và từ
phía đối diện có một cái gì đó màu xanh lục nhớp nháp đang tiến thẳng
tới, hai mắt trợn to vàng khè như đèn pha ô tô với lớp da đầy hoa văn
quái dị. Cả gia đình cô được một phen điếng người, vội đẩy nhau đi ra
xa, rồi nghệch nhìn con trăn kia trường ra khỏi cổng của khu lưỡng cư
trong tiếng chuông báo nguy hiểm của văn phòng sở thú...Một tiếng la nữa đầy sợ sệt cùng chắc chắn vang lên:
"Con thấy tấm kính kia biến
mất, con thấy rõ ràng mà, là nó, là thằng Harry đã thả con trăn kia ra.
Ban nãy nó còn đứng nói chuyện với con trăn đó!"
"Hai mẹ con ra
chỗ đậu xe trước, ba phải đi đây một lát"- Ba cô rõ ràng nghe được tiếng kia, liền nhíu mày bảo hai người cô ra trước, còn mình thì biến mất
hút...Thật là chạy trời không khỏi nắng mà, thế nào việc này cũng trở
nên rắc rối hơn.Mặc dù không muốn, nhưng Isabella cũng bị mẹ mình kéo ra khỏi nơi đang đứng, về phía bãi đỗ xe. Cô liền tinh mắt nhìn thấy mấy
chiếc áo chùng phù thủy loáng thoáng bên kia đường, gật đầu với mẹ một
cái...lòng cô liền bồn chồn không dứt, vội vã hỏi mẹ:
"Mấy người kia là ai thế mẹ?Sao lại có người của Bộ ở đây? Harry sẽ không sao chứ?"
"Không sao đâu, ba con có lẽ đã đi giúp đỡ cậu bé rồi. Con cứ yên tâm, chúng
ta sẽ không để cho con trai nhà Potter gặp chuyện, sẽ có người xử lý con trăn đó ngay. Còn đám người kia chỉ là tình cờ đi ngang qua thôi, chúng ta đi về trước, mẹ làm bữa trưa cho con ăn."- Bà Will mặt không đổi sắc trả lời con gái mình, nhanh chóng hòa vào dòng người đông đúc một lần
nữa, bỏ qua mọi thứ lùi lại đằng sau. Isabella không nói được nữa, nhưng cũng yên tâm...Mà nếu như nói về quan hệ của gia đình Potter và gia
đình cô này lại khá dài dòng, trước khi cô sinh ra thì hai người này
sống ở ngay thung lũng Godric, cách nhà Potter không xa, cũng khá thân
thiết. Nhưng điều bất hạnh chính là sau khi hai người chuyển tới Pháp
không lâu, chỉ vỏn vẹn có năm ngày thì Voldemort tới...chuyện sau đó thì ai cũng biết...Đến giờ họ vẫn còn tự trách mình, mới đột ngột trở về
Anh...
Isabella ngồi trong phòng ăn, cúi đầu dùng bữa trưa của
mình, cô có nói rằng rất ghét đồ ăn truyền thống của người Anh chưa?Cô
nhớ ẩm thực của Á Đông quá, đồ ăn nước ngoài thực không nuốt được...Mẹ
cô dạo này lại đang mải miết nghiên cứu loại dung dịch nào đó, nghe nói
cũng không ít công ty đặt hàng trước, cú cứ liên tục bay vào từ khắp mọi ngõ ngách, để lại mấy cọng lông dài ở nhiều nơi, cực kỳ khó chịu.Đang
lúc Isabella ăn tới cá tẩm bột thì một bóng người xuất hiện trước mặt,
xoay lòng vòng vài cái như chóng chóng rồi ngồi xuống ghế . Cô vội dừng
lại, hỏi:
"Ba, ba về rồi, không sao chứ?Có ai bị thương không ạ?"
"Để yên cho ba con thở một cái, Isa, anh yêu , em có nấu súp cho anh đây."- Mẹ cô đi ra, tay bà vẫn còn đeo găng tay , một cú vẫy đũa phép làm đồ
ăn nóng hổi xuất hiện ở trên mặt bàn. Ba của cô có vẻ bực mình, ông lại
vừa ăn vừa bắt đầu càu nhàu :
"Thực muốn cho thằng nhóc mập ú như heo kia một mớ bùa Lú, để nó bớt ồn ào nhiều chuyện đi, khó khăn lắm
mới thuyết phục được nó rằng tấm kính ngu ngốc kia chỉ bị vỡ thôi. Còn
hai kẻ kia, vẫn như cũ nhát gan ích kỷ, la mắng thằng nhỏ không thương
tiếc, họ hàng quái gì chứ?Không hiểu sao thầy Dumbledor lại có thể đưa
thằng nhỏ cho đám người đó...đối xử với nó còn tệ hơn người ở. Thầy có
thể giao lại nó chúng ta..."
"Anh yêu à, anh bớt giận một chút
đi, em nghĩ thầy làm thế là có chủ ý của thầy, hơn nữa ở gần những người ruột thịt sẽ tốt hơn cho thằng bé. Lúc xảy ra chuyện chúng ta còn ở
Marseille, thầy ấy không thể đưa nó cho chúng ta, và em tin chắc anh
Lupin và người của Hội cũng sẽ phản đối điều đó, chúng ta không đủ tin
cậy...chỉ tội anh Peter, anh ấy còn không được nhìn thằng bé."- Mẹ của
Isabella ngồi xuống ghế bên cạnh hạ nóng cho ông chồng, buông miệng nói
ra vài câu, vẻ mặt khá buồn bã. Cô ngồi ở bên cạnh nghe xong chỉ xì một
tiếng nhỏ chán ghét, cái tên đáng thương tiếc trong lời mẹ kia hiện vẫn
còn nhởn nhơ vui vẻ ở nhà Weasley kia kìa, còn được nhận huy chương
Merlin . Mà cái người cần đáng để tuyên dương lại phải ngồi trong nhà tù Azkaban chịu đựng bọn Giám Ngục, thật là chả đâu vào đâu...Nếu như cô
nói mà họ tin thì hay biết mấy, nghe giống như trí tưởng tượng phong phú không bằng.
"Con làm sao thế Isabella ?"- Mẹ cô quay sang hỏi.
"Con chỉ đang nghĩ rằng...nếu như người đàn ông tên Peter kia không chết thì sao ạ?Giống như có thể dùng thuốc đa dịch trở thành một con người khác
ấy?"
Ba mẹ cô đột ngột im lặng nhìn nhau, mẹ cô lại là người lên tiếng trước:
"Điều đó nghe có vẻ hay ho, nhưng không thể đâu con gái, tại sao phải làm như vậy chứ?Hơn nữa ba mẹ nghe nói thân thể của chú ấy đã vỡ vụn không còn
dấu vết, làm sao làm thuốc đa dịch đây?Con suy nghĩ nhiều quá rồi, mau
lên phòng đi, nhớ phải đóng cửa sổ lại đấy."- Bà Will vội vã xua con
gái lên lầu, Isabella chỉ sụ mặt, lần nào cô muốn gợi ý cho họ thì lại
như vậy đấy, ai bảo người được xuyên đến thì có thể thay đổi mọi thứ
chứ?Đến một việc nhỏ cô còn chẳng làm được nữa là.Cô đành chịu thua, leo lên phòng của mình, đóng sầm cửa lại.
Trong đêm tối mù mịt, ánh
trăng trong vắt sáng ngời rọi qua cửa sổ một căn phòng tối, không hề có
đèn điện mà chỉ đơn giản là ngọn đèn lửa lơ lửng ma quái.Trên bàn học
gọn gàng ngăn nắp, có một cuốn sách bọc da tuyệt đẹp được mở sẵn, trong
đó ghi rõ từng chữ:" Những cách có thể làm để cứu vãn tình thế". Phải,
từ khi cô biết mình xuyên đến đây đã làm ra thứ này rồi, thật sự hy vọng bản thân mình có thể hạn chế được những sự hy sinh đáng tiếc của mọi
người. Có rất nhiều những cái tên được ghi sẵn, cũng như cái chết của
họ. Isabella thỉnh thoảng vẫn hay lật ra xem lại...nhất định cô phải
thay đổi mọi thứ!
Ngón tay nhỏ nhắn dò đọc từng hàng chữ một, cuối cùng dừng lại ở một cái tên...