Người phương Nam có con gái, được tuổi bắt đầu ủ rượu.
Lọc thật kỹ, đợi đến mùa đông khi nước ao cạn thì cho rượu
vào trong hũ, bọc kín, chôn xuống ao. Đến mùa xuân
nước đầy, không lấy lên nữa.
Con gái sắp gả chồng, liền đào ao lấy rượu, dùng để mời khách,
gọi là "Nữ tửu". Hương vị tuyệt vời.
Tùng Dung ăn tối cùng Châu Trình Trình xong, về đến nhà vẫn hơi ngơ ngẩn,
ngồi trong phòng làm việc chậm chạp chuẩn bị tài liệu tố tụng, lòng tự
hỏi không biết Ôn Thiếu Khanh đã về chưa. Trong gia đình bình thường,
con cái đánh nhau còn bị người lớn răn đe, huống hồ là gia đình như thế?
Cô đang cân nhắc xem nên sang gõ cửa nhà Ôn Thiếu Khanh hay gọi điện thì nhận được tin nhắn Wechat của anh.
"Em có ở nhà không? Sang ăn tối."
Tùng Dung đọc lướt qua, cảm thấy mình phí công quan tâm, liền tắt màn hình
di động, lại chậm chạp làm việc thêm một lúc mới sang nhà đối diện.
Vừa bước vào đã thấy cả nhà tràn ngập hương thơm ngọt. Ôn Thiếu Khanh mặc
bộ quần áo ở nhà màu trắng, tay trái đã tháo băng, chỉ dán một miếng
băng dán cá nhân khổ lớn.
"Nếm thử xem." Ôn Thiếu Khanh đưa cho
cô một cái thìa, "Súp vừng đen nấu từ vừng bà nội anh tự xay đấy, bên
trong có táo đỏ và hạch đào."
Súp vừng đen đựng trong chiếc bát
sứ xanh được nấu đặc, dừng thìa khuấy nhẹ, hơi nóng thơm ngọt liền bốc
lên. Tùng Dung cụp mắt, khuấy một cách máy móc, sau đó ủ rũ ăn, không
nhìn anh lấy một lần.
Ôn Thiếu Khanh nhìn cô, nói: "Tóc cắt đẹp đấy."
Tùng Đung không ngẩng lên, qua loa đáp: "Cảm ơn."
Ôn Thiếu Khanh thấy cô không được vui, cố ý trêu: "Ăn nhiều súp vừng đen
vào, nấu riêng cho em đấy. Anh cứ cảm thấy màu tóc em hơi kỳ lạ, em nên
ăn nhiều vừng đen hơn."
Bàn tay cầm thìa của Tùng Dung khựng lại, thìa và bát sứ va vào nhau phát ra tiếng lanh canh. Cô hít sâu một hơi
rồi mới ngẩng đầu nhìn anh, "Em cố ý nhuộm, có vấn đề gì không? Đắt lắm
đấy nhé!"
Ôn Thiếu Khanh không tán thành, "Lại còn hay rụng tóc
nữa, mỗi lần em sang là nhà đầy tóc của em, anh còn tưởng Nhường Chút
hóa đen rồi."
Tùng Dung lập tức phản kích, "Anh mới là chó."
Ôn Thiếu Khanh nhìn Nhường Chút nằm bên chân rồi lại nhìn cô, ánh mắt sâu
thẳm, nói giọng ẩn ý: "Làm chó có gì không tốt? Mỗi ngày chỉ ăn với
chơi, chẳng có gì buồn khổ. Làm người mới nhiều phiền muộn."
"Nào có." Tùng Dung tỏ vẻ không hiểu, "Em có phiền muộn gì đâu."
"Chỉ là... đang hơi rối mà thôi." Trước ánh nhìn của anh, khí thế của Tùng
Dung xẹp xuống, không còn cứng miệng, ngập ngừng một chút rồi lại thêm
vào: "Chuyện công việc ấy mà."
Ôn Thiếu Khanh chợt đưa tay ra giữ cằm Tùng Dung rồi lau nhẹ bên khóe miệng cô, nở nụ cười cưng chiều, "Ăn thế nào mà lem nhem vậy?"
Tùng Dung vô thức liếm khóe môi. Không biết vì anh thu tay quá chậm hay do động tác của cô quá nhanh, mà đầu
lưỡi cô cứ thế liếm vào ngón tay ấy. Tùng Dung như phải bỏng, lập tức
mím chặt môi, ngón tay anh lại cứ lưu luyến mãi nơi khóe miệng và cằm
cô, không hề có ý rụt lại.
Bàn tay anh khô và ấm áp, dán vào da
thịt cô. Tùng Dung thấy mặt mình càng lúc càng nóng, bắt đầu tham lam
hơi lạnh từ đầu ngón tay kia.
Cô cúi mặt chẳng dám nhìn anh, trên làn da sáng mịn chợt ửng hồng, lông mi không ngừng run rẩy để lộ vẻ bối rối trong lòng. Ôn Thiếu Khanh nhớ tới tư thế phòng thủ cẩn thận, tấn
công mạnh bạo của cô khi đối mặt với cảnh sát giao thông và nhóm người
chuyên phá rối bệnh viện mấy ngày trước, giờ lại trông thấy dáng vẻ e
thẹn bối rối của cô, càng cảm thấy đáng yêu.
Một lúc sau Tùng
Dung mới nhớ là phải đẩy anh ra. Cô vừa thầm khinh bỉ bản thân phản ứng
chậm chạp, vừa làm mặt nghiêm nghị, nhìn anh bằng ánh mắt giận dữ, "Bây
giờ quan hệ giữa chúng ta là luật sư và đương sự, tốt nhất là anh hãy
chú ý hành vi và lời nói của mình, đừng để em phải làm trái nguyên tắc
nghề nghiệp."
Ôn Thiếu Khanh cau mày, "Phiền phức vậy sao? Biết thế sáng nay không ký. Vậy xong chuyện này là ổn rồi chứ?"
"Xong chuyện?" Không biết Tùng Dung nghĩ tới điều gì, chợt cười lên, "Xong chuyện lại càng khó nói."
Ôn Thiếu Khanh bực bội, "Nghĩa là sao?"
Tùng Dung mỉm cười giải thích: "Đương sự là đương sự, khi ấy được coi trọng, qua rồi thì chưa chắc."
Khó khăn lắm cô mới trả đòn được một lần, thấy Ôn Thiếu Khanh không phản bác được lại càng đắc ý.
Ôn Thiếu Khanh nhìn cô, "Pháp luật thật sự có quy định luật sư và đương sự không thể hẹn hò sao?"
Tùng Dung nghiêm mặt, đường hoàng cất lời: "Điều thứ sáu mươi trong chương
sáu luật Luật sư nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa quy định, sau khi nhận ủy thác, luật sư lợi dụng việc cung cấp dịch vụ pháp luật để phát sinh
quan hệ không chính đáng với đương sự, sẽ phải nhận cảnh cáo từ bộ phận
hành chính tư pháp của chính quyền nhân dân cấp thành phố hoặc thành phố trực thuộc trung ương, có thể bị phạt tới mười nghìn tệ. Có hành vi vi
phạm mà không chấp hành hình phạt thì sẽ bị coi là tình tiết tăng nặng,
có thể bị cấm hành nghề từ ba đến sáu tháng."
Ôn Thiếu Khanh không ngờ lại có điều luật này thật, hơi sững người, "Được rồi."
Dứt lời, anh đứng dậy đi rót nước, tới cửa bếp lại quay đầu hỏi: "Có điều luật này thật sao?"
"Khụ khụ..." Tùng Dung ho khẽ, mắt đảo lung tung.
Nhìn bộ dạng cô, Ôn Thiếu Khanh cũng gần như hiểu rõ, nở nụ cười: "Em tự bịa ra chứ gì? Vốn không có điều thứ sáu mươi trong chương sáu đúng không?"
"Ừm..." Tùng Dung vẫn nhìn lung tung, miệng phát ra âm thanh như tiếng muỗi kêu.
Ôn Thiếu Khanh không nói nữa, chỉ đứng cách đó mấy bước nhìn cô chăm chú, nét cười thấp thoáng trên môi.
Bắt gặp ánh mắt của anh, Tùng Dung đành nhíu mày thỏa hiệp, "Thật ra là có, chỉ là nội dung không như em nói thôi." .
Ôn Thiếu Khanh khoanh tay trước ngực, điềm đạm hỏi:
"Vậy xin hỏi nội dung điều thứ sáu mươi là gì?"
Tùng Dung cúi đầu ăn vài miếng súp vừng đen rồi mới thì thào đáp: "Luật này
được thực hiện từ ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó."
Đôi vai Ôn Thiếu Khanh run lên, chọc ghẹo cô, "Luật sư Tùng làm thế này là bắt nạt quần chúng không có kiến thức."
Tùng Dung xấu tính, "Anh không biết luật nên em bắt nạt anh đấy, thì sao?"
Ôn Thiếu Khanh day day ấn đường, nhắm mắt, cười khổ thở dài, "Anh có thể làm gì em đây..."
Câu trả lời của anh rất nhẹ, nhưng lại chạm mạnh vào tim Tùng Dung, khiến cô phải ngẩng lên nhìn.
Anh đứng dưới ánh đèn, vầng sáng ấm áp phủ trọn bộ quần áo ở nhà màu trắng, những khớp ngón tay sắc nét che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ có thể
trông thấy đường cong chiếc cằm dịu dàng. Có lẽ là vì khi nãy nấu súp
vừng đen nên ống tay áo được xắn lên một đoạn, lộ ra cánh tay rất trắng. Ôn Thiếu Khanh thật sự là người đàn ông có làn da trắng nhất mà cô từng gặp, không chỉ tay trắng, mặt trắng, mà những bộ phận khác bình thường
vô ý lộ ra cũng trắng mịn đến mức khiến người ta ghen tỵ.
Cô nhìn cánh tay anh chăm chú, mải nghĩ tại sao da của một người đàn ông lại có thể đẹp như vậy, chẳng lẽ là vì suốt ngày ở trong bệnh viện?
Một tiếng cười khẽ vang lên phá vỡ sự yên tĩnh. Tùng Dung như bừng tỉnh, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Chẳng biết từ khi nào mà tay anh đã rời khỏi khuôn mặt, để lộ đôi mắt sâu
thẳm đen nhánh, khóe miệng khẽ cong lên, nhìn cô đầy hứng thú.
Ôn Thiếu Khanh quả thật không nhịn nổi mới cười thành tiếng. Anh chưa bao
giờ thấy ai tự nhiên ngẩn người vào thời điểm như thế này, đôi mắt trầm
lặng đen nhánh kia cứ nhìn chằm chằm vào tay anh, tựa như muốn khoét ra
một cái lỗ. Rồi không biết nghĩ tới điều gì, cô chợt hơi cau mày, bờ môi mím lại, có vẻ rất không hài lòng. Vài ngày trước, anh nhận ra cô mặc
dù khá chậm hiểu trong chuyện tình cảm, nhưng khi đối mặt với người khác thì tư duy vẫn mạch lạc, phản ứng nhanh nhẹn, lúc cần thiết còn hơi
hùng hổ đáng sợ, thế nhưng mỗi lần ở trước anh lại hơi mơ màng. Anh chỉ
vừa mới tạo áp lực một chút, cô đã vô cùng ngơ ngác bối rối, thả dòng
suy nghĩ bay xa, xa đến mức có lẽ chính cô cũng không tìm về được.
Ôn Thiếu Khanh thấy cô bị dọa đến ngơ ngác, không nhịn được cười hỏi: "Em đang nhìn gì vậy?"
"Không... Không nhìn gì." Cô cuống lên, đành cúi đầu ăn súp tiếp. Súp vừng đen
vốn ngọt dẻo, lúc này ăn vào lại chẳng thấy mùi vị gì, nhưng cô có thể
cảm nhận được ánh mắt của Ôn Thiếu Khanh vẫn quấn quýt trên người mình.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Tùng Dung ngẩng lên, đường hoàng trả
lời: "Em nhìn xem anh có bị thương không. Chiều nay anh về nhà còn gì,
em sợ anh bị đánh."
"Ừm..." Ôn Thiếu Khanh vờ coi là thật, gật
đầu, "Lý do này được đấy. Nếu lúc vừa vào nhà em đã nói vậy thì anh nhất định sẽ tin."
Đốỉ mặt với anh, Tùng Dung dường như chưa bao giờ
nói dối thành công, khao khát bỏ trốn ngày càng mãnh liệt. Cô đứng bật
dậy, không dám nhìn anh nữa, "À... Em ăn xong rồi, về trước đây. Mai anh còn phải đi làm, nghỉ sớm đi."
Ôn Thiếu Khanh thấy cô bỏ chạy vẫn không chịu buông tha, "Luật sư Tùng, mai còn tới ăn sáng không?"
Tùng Dung dừng chân, cúi đầu, khẽ cau mày, quay người lại "Ừ" một tiếng
chẳng mấy tự nhiên, nhưng dáng vẻ vẫn mạnh mẽ phóng khoáng, không hề tỏ
ra khó xử.
Ôn Thiếu Khanh nghe tiếng cửa đóng sầm lại, lắc đầu thở dài, "Khó dỗ thật... Thật sự khó dỗ… "
Sự thật chứng minh Tùng Dung đã đúng, cuối cùng thì họ cùng không phải
đánh trận chiến bảo vệ Ôn Thiếu Khanh. Sau khi cô gửi văn bản luật sư,
nhóm phá rối bệnh viện ban đầu thể hiện thái độ cứng rắn, hẹn gặp trên
tòa án. Nhưng có lẽ là không có mấy luật sư tố tụng hình sự là nữ giới,
mà Tùng Dung cũng khá có danh tiếng trong ngành, họ tìm mấy văn phòng
luật tham khảo ý kiến về tình hình và chi phí cơ bản, cảm thấy còn chưa
lấy được tiền của người nhà bệnh nhân đã phải tự bỏ ra một khoản thì tự
khắc mất hứng thú, liền hạ mình công khai đến bệnh viện xin lỗi, khiến
bệnh viện cũng ngại. Chỉ có người thân bệnh nhân chưa chịu từ bỏ, đòi
phía viện phải đền bù, nhưng bệnh viện hiếm khi tỏ rõ thái độ như lần
này, ra công văn tường trình và giải thích cụ thể về quá trình khám chữa bệnh, đồng thời cũng thẳng thắn từ chối yêu cầu đòi bồi thường vô lý
của gia đình bệnh nhân.
Cư dân mạng đều tán thành cách xử lý của
bệnh viện và chê trách hành vi của người nhà bệnh nhân, về sau còn có
một số người đăng ảnh lên, chứng tỏ người nhà bệnh nhân và nhóm phá rối
bệnh viện ra tay trước, mà các bác sĩ không hề động đến họ thì quần
chúng lại càng nghiêng về phía bệnh viện, ủng hộ bác sĩ, phản đối bạo
hành trong ngành y và công kích những người chuyên phá rối bệnh viện.
Quá trình giám định sự cố trong khám chữa bệnh của Hội Y học vốn rất
phức tạp rườm rà, nhưng có lẽ vì chuyện này quá lớn nên kết quả giám
định được đưa ra rất đúng lúc.
Kết quả giám định cho thấy phía
bệnh viện không có hành vi không làm tròn chức trách. Trong toàn bộ quá
trình điều trị và cấp cứu, bác sĩ đều rất có trách nhiệm, tận tình làm
đúng những việc nên làm. Bởi vậy, chuyện này xem như kết thúc tại đây.
Ôn Thiếu Khanh không có cảm giác gì, nhưng mấy cô cậu học trò cùng các bác sĩ trẻ có vẻ rất vui, đi đâu cũng hớn hở ra mặt.
Vụ việc không cần phải đưa ra tòa án, vì vậy hợp đồng đại diện mà anh và
Tùng Dung ký cũng không còn ý nghĩa. Với lại, dù quan hệ của anh với
Tùng Dung ra sao thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến đạo đức nghề nghiệp của cô, nghĩ tới đây, Ôn Thiếu Khanh hết sức vui vẻ. Nhưng anh còn chưa kịp nói với Tùng Dung chuyện này thì cô đã biến mất. Suốt mấy ngày liền
không thấy bóng dáng cô, Ôn Thiếu Khanh lập tức cảm thấy bất thường.
Từ sau buổi tối bày tỏ với nhau, tuy quan hệ giữa hai người vẫn là quan hệ trên mức bạn bè dưới mức người yêu, nhưng suy cho cùng cũng đã gần gũi
hơn rất nhiều, dù thế nào đi nữa cô cũng không thể biến mất một cách im
ắng như vậy.
Ngày hôm ấy sau khi tan làm, Ôn Thiếu Khanh cố ý nán lại chờ Chung Trinh, đợi đến khi văn phòng đã hết người anh cũng không
có động tĩnh gì, nhưng Chung Trinh lại tỏ ra chột dạ.
Ôn Thiếu Khanh liếc cậu, cúi đầu xem bệnh án tiếp, cảm thấy hài lòng rồi mới hỏi: "Chị họ cậu đi đâu rồi?"
Chung Trinh cứng miệng, "Em không biết."
"À." Ôn Thiếu Khanh cất tiếng, sau đó mở ngăn kéo lấy một bản luận văn đã
được in ra, xem lướt mấy chỗ, ánh mắt và thái độ thể hiện rõ sự khinh
thường và không hài lòng.
Chung Trinh giật mình khi thấy trang bìa quen thuộc kia, "Hay là đi công tác nhỉ? Hồi trước chị ấy cũng hay đi công tác."
"Thật không?" Ôn Thiếu Khanh lấy một chiếc bút màu đỏ ra khỏi túi.
Chung Trinh lập tức kích động, "Không phải đi công tác, không phải đi công tác. Nhưng chắc chị ấy không đi xa đâu."
Lần này Ôn Thiếu Khanh không nói gì, ấn bút xuống. Thấy ngòi bút chuẩn bị
chạm vào luận văn, Chung Trinh lập tức nhào đến ngăn anh lại, thành thật khai báo: "Chị ấy về nhà rồi."
Lúc này Ôn Thiếu Khanh mới cất bút đi, nhìn cậu hỏi: "Nhà nào?"
Dù không cam lòng, Chung Trinh vẫn phải khuất phục trước sự đe dọa của
anh, ngập ngừng mãi mới nói: "Chính là nhà của chị ấy, ở thành phố S."
Ôn Thiếu Khanh gật đầu, cắm bút vào túi áo trước ngực, ném luận văn vào ngăn kéo rồi đứng dậy ra ngoài.
Chung Trinh ôm mặt khóc không thành tiếng. Chị họ, chị đừng trách em, không
phải em không đủ kiên quyết, mà là do kẻ địch quá mạnh.
Chung
Trinh còn đang đứng cào tường ở đó, chẳng ngờ Ôn Thiếu Khanh lại quay
lại, đứng ở cửa ra vào nói với cậu: "Tối nay về thu xếp hành lý, ngày
mai đưa tôi về nhà cậu."
Chung Trinh ngơ ngác, "Sếp đến nhà em làm gì?"
Ôn Thiếu Khanh ngẫm nghĩ, "Đi thăm hỏi gia đình. Tôi làm thầy hướng dẫn
của cậu bao nhiêu năm như vậy, tới giờ vẫn chưa đến thăm hỏi, bỗng dưng
cảm thấy người làm thầy giáo như tôi thật quá thiếu trách nhiệm."
Biểu cảm trên mặt Chung Trinh càng lúc càng đặc sắc, nhìn Ôn Thiếu Khanh không thốt nên lời.
Đi thăm hỏi gia đình? Sếp, sếp muốn gặp chị họ em thì cứ nói thẳng ra! Gì
mà thăm hỏi gia đình chứ? Từ bao giờ mà chương trình thạc sĩ mọc ra
khoản này vậy?
Thật ra cả hai đều hiểu lầm. Tùng Dung thật sự đi
công tác ở thành phố S. Cơ hội công tác này giành được từ Thượng Quan
Dịch, cô tiện thể đi sớm mấy ngày mà thôi.