Lúc Thẩm Huỳnh về
ngôi nhà cỏ của mình đã là giữa đêm. Nàng kéo chăn ra, nằm vào trong,
thở phào thật dài, cuối cùng cũng yên tĩnh.
Nàng mặc dù tới đây
đã gần bốn tháng, cũng không biết đây là nơi nào, khắp nơi đầu là những
cây cỏ kì lạ. Bởi vì là dân mù đường, ngay từ lúc mới đến nàng vòng vo
khu rừng này suốt mấy ngày cũng không thấy nửa bóng người, trải qua vài
ngày dãi gió dầm sương, bụng đói đến ngực dán sau lưng, cuối cùng gặp
được một nhóm thợ săn lên núi, cho nàng mấy củ khoai lang mật, tạm thời
an ủi dạ dày đang khởi nghĩa kêu réo.
Bọn họ vốn mời nàng cùng
nhau xuống núi, nhưng suy nghĩ có khả năng sẽ xuyên trở về, nàng liền cự tuyệt, về tới nhà lá này, cố gắng chờ đến ngày bỗng nhiên trở về, Phòng cỏ này dù cũ nát giống như lúc nào cũng có thể đổ sập, nhưng có thể che mưa chắn gió, ở được mấy ngày, bản tính trạch bộc phát càng không muốn
động đậy.
Ai biết được một lần trạch là trạch gần bốn tháng.
Không thể xuyên về, khoai lang mật được cho đã ăn hết từ lâu, không còn
cách nào tự xuống núi, chỉ có thể ra ngoài tìm ăn.
Rừng sâu cây
cối rậm rạp, nàng cơ bản không phân biệt được cái nào có thể ăn, cái nào không thể. Đến lúc đó xung quanh động vật nhỏ dường như rất nhiều, mỗi
con đều có giá trị dinh dưỡng hơi cao, so với loài bình thường lớn hơn
không ít, hơn nữa nàng phát hiện, các động vật nhỏ này có thể nói
chuyện.
Không thể không nói, làm một người theo chủ nghĩa vô
thần, nàng lúc đầu bị dọa sợ hết hồn. Nhưng đói sinh ác tính, nàng cũng
không lo không quản chuyện quái lạ này, nàng đã là người chuyển kiếp
sống khác, thế giới khác nhau, động vật có thể đã có chút biến dị?
Mãi đến một ngày nàng vô tình phát hiện một con Kuro Usagi (P/s: Nhân vật
người có tai thú như phim hoạt hình) đang cắn người, thuận tay đánh, cứu mấy người kia. Nhìn nhìn lại nhận ra người quen, chính là thợ săn đã
cho nàng khoai lang mật, lúc này mới biết những động vật nhỏ này, thì ra là yêu ăn thịt người.
Mấy người thợ săn nghĩ mình gặp tiên, đối
với nàng ríu rít cảm ơn. Lúc này không mời nàng xuống núi mà đối với
hành vi săn yêu thú của nàng hết sức khen ngợi. Khích lệ nàng giết nhiều một chút, tránh cho chúng nó ăn thịt người, cũng nhét cho nàng càng
nhiều khoai lang mật.
Vốn là dự định xuống núi, Thẩm Huỳnh: “…”
-_-|||
Nhìn khoai lang mật trong tay, nàng thật sự khó mà nói chính mình không muốn làm. Vì vậy, nàng bắt đầu săn yêu thú qua ngày, săn các động vật kỳ
quái này ít nhất thịt nó so với khoai lang mật ăn ngon hơn.
╮(╯▽╰)╭
Một lần săn, nàng phát hiện thân thể mình, giống như có chút thay đổi xảy
ra? Rõ ràng trước nay chưa bao giờ đánh nhau săn thú, nhưng bất kể gặp
dạng động vật kỳ lạ nào, nàng luôn có thể dễ dàng bắt tới. Hơn nữa sức
mạnh lớn, đến mức độ bản thân cũng không tin tưởng.
Một số loại
động vật nhỏ còn có năng lực đặc biệt, ví dụ như há miệng có thể phun
lửa, cào một cái có thể chẻ đôi các loại. Nhưng những kỹ năng này giống
như đối với nàng hoàn toàn không có hiệu quả, phun lửa nhiều lắm chỉ đốt cháy tà áo, dời đất chôn nàng còn có thể lại bò ra ngoài. Thậm chí có
lúc nàng cố ý để động vật nhỏ cắn nàng một cái, kết quả đối phương loại
rách toét cả miệng đầy răng nhọn.
Da thịt nàng rõ ràng vẫn giống
trước mềm mại, nhu nhu bóp nhẹ tiêu chuẩn nhưng đối phương lại không cắn nỗi. Ngay từ đầu nàng còn tưởng rằng các động vật nhỏ do quá yếu. Còn
thử ra sau nhà nhổ lên cây đại thụ trăm năm, kết quả những thứ cây già
này nhổ lên dễ dàng như rút ra cỏ. Trước nhà sau nhà mấy chục cây đại
thụ bị nàng rút sạch sẽ, vì vậy… nàng thuận lợi làm thành sân nhỏ.
-_-|||
Đến đây, nàng xác nhận một chuyện, nàng ở thế giới này… Hình như là vô địch?
Nàng cảm thấy có thể dị giới trọng lực kém so với trái đất, một hiện tượng
bình thường giống như con người khi ở trái đất và lên Mặt trăng có trọng lực khác nhau.
Nói thật, khi nàng phát hiện vấn đề này liền muốn tìm người khác xác nhận một chút, nghe nói thế giới này có thần tiên,
đáng tiếc suốt một tháng nàng không thấy được người. Chỉ có thể ở lại
nơi này, luôn luôn an nhàn, nói dễ nghe chính là sống tùy theo hoàn
cảnh, khó nghe một chút là trạch lười đến chết. Nhân sinh đúng là không
có gì để theo đuổi.
Mặc dù kỹ thuật nấu nướng một lời khó nói
hết, thương xuyên làm cháy khét, cũng may không phải chịu đói. Thịt động vật nhỏ biết nói chuyện ăn có chút không được tự nhiên, nhưng ăn ăn…
Cũng thành thói quen!
╮(╯﹏╰)╭
“Thật là mệt…” Buồn ngủ kéo
tới, Thẩm Huỳnh duỗi người, lôi kéo chăn cũ nát. Chiều nay đủ mệt, cuối
cùng có thể tiếp tục ngủ, hy vọng không phải gặp người phá rối giấc
mộng.
Nàng nghĩ vậy, mới vừa nhắm mắt, bên tai bỗng vang lên tiếng nổ vang ầm ầm.
Một tia chớp bổ xuống, trực tiếp trên nóc nhà nổ ra một lỗ thủng to, theo
tiếng sét là một hồi tiếng sụp đổ, tro bụi văng tung tóe, trải qua mưa
gió phòng nhỏ đã sập hơn nửa, chỉ còn dư lại một tấc vuông xung quanh
giường nàng.
Thẩm Huỳnh: “…”
Ngay sau đó lại bịch một
tiếng, có bóng người bị đánh rơi trong sân, máu bắn khắp nơi đổ dầy đấy, bộ quần áo màu trắng đã bị nhuộm đỏ hơn nửa, phía trên phủ đầy vết
thương các loại.
“Ha ha ha ha…” Tiếng cười phách lối vang lên
trên bầu trời, ngay sau đó một bóng màu đen chậm rãi rơi xuống, dẫm lên
nhà lá hơn nửa là đống đổ nát, “ Tên nhóc Nghệ Thanh, ngươi không phải
muốn trừ ma vệ đạo sao? Không phải là muốn giết ta sao? Thế này làm sao
được?”
“Nhuế Mi…” Người rơi ở trong sân giãy giụa muốn bò dậy,
lại bị thương quá nặng, cố gắng nửa ngay mới chống người lên, “Ma đầu
kia, ngươi dùng linh hồn người sống tế Phệ Hồn Phiên, những tu sĩ chính
đạo chúng ta… người người phải diệt trừ ngươi!”
“Hừ! Vẫn còn đang mạnh miệng!” Người quần áo đen giọng nói rét lạnh, “Nghệ Thanh, ngươi ỷ vào mình là Kiếm tu, đuổi theo ta ba ngày ba đêm, hại ta khổ tâm luyện
chế Phệ Hồn Phiên suýt chút nữa bị hủy, hôm nay ta muốn bắt ngươi tế cờ, giải đi mối hận trong lòng ta.”
Nói xong giơ lá cờ trong tay
lên, lập tức hơn mười tia chớp phát ra, nổ lớn bổ xuống trong sân, không chỉ đem người kia nổ đến tê liệt lần nữa ngã xuống, còn nổ thêm mấy hố
to xung quanh.
Thẩm Huỳnh nhíu lông mày…Nhà của ta.
“Ha ha ha… Mùi vị bị yêu khí vào người thế nào?” Người mặc áo đen cười ngày
càng đắc ý, “Không uổng công ta hết lòng nghĩ ra Tụ Linh Trận, tốn hết
ba ngày mới dẫn dụ ngươi tới đây.”
“…Hèn hạ!”
“Ai bảo
ngươi xen vào việc của người khác.” Nhuế Mi cười lạnh một tiếng, “Chẳng
qua giết vài người phàm thôi, ngay Huyền Thiên Tông cũng chẳng quan tâm, ngươi lại bắt chó đi cày quản việc vớ vẩn?”
“Ngươi nói bậy!”
Nghệ Thanh há mồm phun ra đống máu, cả người không vận lên được chút
linh khí. Hắn không nghĩ tới Ma tu này lại có gan vào Yêu Giới bày Tụ
Linh Trận. Hắn không chú ý bị trúng bẫy, yêu khí nhập thể, linh khí tán
loạn. Lúc này mới bị đánh lén thành công, khắp người thương nặng đến như thế. Hắn mặc dù chỉ là tán tu, nhưng cũng tu Đạo pháp chính thống, cầu
đến đại đạo tối cao. Làm sao có thể không quan tâm trơ mắt nhìn hắn hút
lấy Linh Phách người sống, người phàm thì không phải mạng sao?
Lại nói các thượng tiên của Huyền Thiên Tông, sao có thể mặc kệ việc này, chẳng qua là chưa phát hiện mà thôi.
“Được rồi, nếu ngươi cố ý muồn tìm chết, hôm nay ta sẽ hoàn thành ý nguyện
cho ngươi!” Nhuế Mi giương lá cờ trong tay lên, đang muốn đánh tới.
“Này, người đó…” Phía bên phải truyền tới một giọng nữ êm ái.
“Người nào?” Nhuế Mi giật mình, quay phắt đầu lại, nhìn thấy một người đầy bụi bẩn, trên người còn dùng chăn bọc lại, đầy người bẩn thỉu, tóc rối bời
còn cắm mấy cọng cỏ. Trong bụng hắn căng thẳng, là một nữ nhân, nàng ở
chỗ này lúc nào? Tu vi hiện tại của hắn, lại có thể không phát hiện!
Quan sát nàng trên dưới một cái, mới phát hiện nàng hoàn toàn không có tu vi, giờ này mới yên lòng, chỉ là người phàm.
“Không nghĩ tới tại rừng sâu núi thẳm này lại còn có người phạm cư trú.” Nhuế
Mi khẽ cười, khóe miệng nổi lên độ cong quỷ dị, “Lại là một tài liệu tốt để tế cờ.”
“Ngươi muốn làm gì!” Hắn vừa dứt lời, trên người như bị cái gì kích thích liều mạng bò dậy, la lớn, “Ngươi còn muốn hại người!”
“Ngươi lúc này còn có tâm thiện.” Nhuế Mi khinh thường nói, đi về phía Thẩm
Huỳnh, “Chính mình đều nát như vậy, còn muốn cứu người!”
“Dừng tay! Nhuế Mi, nàng chẳng qua chỉ là một người phàm.”
“Ha ha…” Hắn cười sâu hơn, “Phệ Hồn Phiên của ta không ngại hồn phách của người phàm.”
“Ngươi! Cô nương, chạy mau lên! Hắn không phải là người tốt!” Người trên đất
liều mạng muốn bò qua, lại không thể cản được bước chân của Nhuế Mi, chỉ có thể từng tiếng la lên để người mau chạy.
“Hừ, chạy sao?”
“Ngươi đứng lại!”
“Ta nói…” Thẩm Huỳnh vén chăn lên, nhăn mày, “Các ngươi có thể yên lặng một chút hay không?” Trễ lắm rồi còn nói.
Nhuế Mi chạy tới mép giường, nghe vậy nhẹ giọng cười nói, “Ha ha, đứa bé, ta lập tức sẽ để ngươi yên tĩnh!” Là loại yên tĩnh vĩnh viễn.
Hắn nâng cờ trong tay lên, nháy mắt ánh điện lấp lánh…
Thẩm Huỳnh phối hợp đứng lên, thở thật dài lần nữa, sau đó đưa tay, bình
tĩnh trực tiếp xuyên qua điện quang nặng nề, xách cổ áo đối phương lên.
Ồ?
Nhuế Mi giật mình, không phản ứng kịp, cảm thấy trời đất trước mặt một trận quay cuồng.
Thẩm Huỳnh nắm cổ áo hắn, hướng bên phải hất xuống, bịch một tiếng đem người đập xuống đất, lại chuyển tay hất bên trái một cái. Giống như đang vẫy
túi vãi, trái một chút phải một chút, hiện tại toàn bộ khu rừng đều vang lên từng tiếng, thình thịch bịch, âm thanh đập liên tục, cùng lúc là
từng câu than phiền tỏ ý cực không vui.
“Đã nói có tật xấu lúc thức dậy, này thì làm ồn ta đi ngủ! Này thì làm ồn ta đi ngủ! Này thì làm ồn ta đi ngủ…”
“Nghệ Thanh: “…”
Hắn… Có phải hay không đang hoa mắt?
Không chờ hắn thấy rõ ràng, hai mắt tối lại, cuối cùng hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.