Mặt cờ màu đỏ trôi
nổi cao trên không trung, Quỷ khí không ngừng tràn ra ngoài liên tục,
tiếng quỷ kêu thê lương khắp nơi như vạn quỷ trỗi lên, có gì đó phá cờ
mà ra, ánh trăng vốn trên cao lúc này mây đen giăng đầy che khuất, gió
lớn nổi lên bốn phía.
Khắp nơi Quỷ khí tràn ra đậm đặc không thấy rõ, một bóng đen to lớn dữ tợn xuất hiện phía trước, không thấy hình
dạng cụ thể, quanh thân tất cả đều là Quỷ khí đậm đặc.
Nghệ Thanh trong lòng căng thẳng, biết được Phệ Hồn Phiên sắp nuôi ra Quỷ Vương,
cho nên hắn mới vội vã đưa đến Huyền Thiên Tông, không nghĩ tới lại xuất hiện vào lúc này. Chắc là Ma tu vừa rồi thả ra Âm khí, mới tăng tốc độ
trưởng thành của nó.
Quỷ Vương chỉ có người nuôi cờ mới điều
khiển được, Ma tu kia chính là bị cắn trả mà chết. Nói cách khác đây là
một Quỷ Vương không chủ, chỉ biết giết hại người!
“Quỷ Vương xuất thế, mau rời khỏi nơi này!” Nghệ Thanh xoay người hét lớn nhắc nhở, Quỷ Vương này dù là tu vi Nguyên Anh cũng không cách nào tiêu diệt được,
huống chi là bọn họ.
Nhưng không còn kịp rồi, đối phương đã hoàn
toàn ngưng thành hình thể thật, sau vài phút, một tiếng quỷ kêu xuyên
qua k hông gian mà tới, âm thanh kia sắc nhọn chói tai, không phân biệt
rõ là nam hay nữ, rõ ràng chỉ một âm thanh, lại như vạn quỷ cùng kêu, ở
trong đầu nổ tung. Bốn phía kéo đến gió âm, quét sạch khu vực một dặm,
mặt đất đều một trận đung đưa.
Nghệ Thanh chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuồn, dưới chân khụy xuống, há mồm phun ra một búng máu, Kim Đan cũng
mơ hồ muốn nổ tung. Mà tu sĩ họ Lục bên kên, đã bị tiếng kêu làm trực
tiếp nằm trên đất bất động.
Nghệ Thanh liều mạng điều động linh
khí chống đỡ, vừa bày xong kết giới phòng ngự. Lại một tiếng quỷ kêu
vang lên, hắn phun ra thêm búng máu, quỳ xuống, kết giới nháy mắt vỡ
vụn, toàn thân nặng như ngàn cân, dưới uy áp của Quỷ Vương không thể
động đậy.
Làm sao bây giờ, Quỷ Vương trước mặt ngay cả Hóa Thần cũng hoàn toàn không thể đánh lại, công kích nữa sợ sẽ…
Đối phương há miệng to như chậu máu, mắt thấy tiếng kêu tiếp theo chuẩn bị
vang lên. Nghệ Thanh cắn răng nắm chặt kiếm trong tay, giờ chỉ có thể
liều mạng.
Đột nhiên…
“Làm ồn muốn chết rồi!”
Một
giọng nữ quen thuộc truyền tới, vang lên bất ngờ, mang theo tức giận
muốn bùng nổ. Trong nháy mắt đem tiếng gào sắp đến miệng của Quỷ Vương
đè trở về.
Khắp nơi chợt yên tĩnh lại.
Âm thanh này… Sư phụ!
(⊙_⊙)
Chỉ thấy người nào đó suốt buổi cúi đầu ngáy to, đã ngẩng đầu lên trừng mắt về phía quỷ ảnh to lớn, gằn từng chữ tức giận mười phần nói, “Câm,
miệng!”
Quỷ Vương khựng lại một chút, hồi lâu như bị chọc giận,
vì vậy gào ra một tiếng lớn hơn, đồng thời bốn khối màu đen như đồ vật
sắt nhọn theo bóng đen bắn đến từng chuỗi dài vô hạn, tốc độ cực nhanh,
như điện quang bắn về người duy nhất còn đứng phía trước.
Nghệ Thanh quýnh lên, muốn qua lại không thể động đậy, “Sư phụ, cẩn…”
Lời nhắc nhở của hắn còn chưa nói hết, lại thấy Thẩm Huỳnh nhẹ nhàng nâng
tay vồ một cái, Quỷ Trảo khí thế hung hăng nháy mắt liền dừng lại trước
ngực nàng.
Bắt… bắt được?
(⊙ o ⊙)
Quỷ Vương rống
một tiếng nữa, thân hình có chút nôn nóng giật giật, như muốn đem móng
vuốt rút ra, cố gắng nửa ngày, móng bị tay đối phương bắt được vẫn không nhúc nhích.
Thẩm Huỳnh ngẩng đầu nhìn quỷ ảnh cao lớn trên cao,
ánh mặt nhẹ nhàng nheo lại, trên người liên tục tản ra khí thế vô cùng
khủng bố.
Sát khí! Nồng đậm sát khí! Nghệ Thanh không nhịn được run lên, tại sao hắn bỗng nhiên cảm thấy bộ dạng sư phụ… Có chút đáng sợ?
Gào…
Quỷ Vương lay động càng mạnh, gấp gáp rống thêm một tiếng.
Mắt Thẩm Huỳnh híp lại nhỏ hơn, trong không khí truyền đến âm thanh mơ hồ
đứt đoạn, chỉ thấy nàng từng câu từng chữ mở miệng, “Gầm cái gì mà gầm,
có biết hay không, có, người, đang, ngủ, đấy!”
Tay nắm móng vuốt
đột nhiên giương lên, quỷ ảnh cao như núi kia lập tức bị giơ lên cách
mặt đất vài chục trượng, ngay sau đó nàng trực tiếp ném xuống một cái,
đất không ngừng rung động, bịch một tiếng đập xuống. Sau đó tiếp tục giơ lên đập xuống, giơ lên đập xuống, giơ lên đập xuống…
Nhất thời,
toàn bộ khu rừng đều là âm thanh động đất thình thịch bịch, đập không
ngừng, cùng một câu chất vấn tức giận của nàng, “Có biết đang buồn ngủ
hay không, có biết hay không, có biết hay không…”
Nghệ Thanh: “…”
Tu sĩ họ Lục: “…”
Σ(°△°|||)︴
Tu sĩ trẻ run lên, ây… Thật là đáng sợ! Lại có thể xách Quỷ Vương làm búa vòng vòng. Người như vậy chỉ là tu sĩ bình thường sao?
Nghệ Thanh bối rối, đột nhiên hiểu được ngày ấy sửa nhà, Thỏ Vương vội vã
cuống cuồng kéo hắn nói câu kia rồi, “Ngàn vạn ngàn vạn lần chớ làm ồn
khi nàng đi ngủ! Nếu không hậu quả rất nghiêm trọng.” Hiện tại hắn biết
rồi, ừ… Thật sự rất nghiêm trọng.
Vốn hắn còn cho rằng, nghe Thỏ
yêu kể sư phụ một mình diệt chín đại Yêu Vương nhất định có nguyên nhân
gì đó. Cộng thêm việc hắn muốn bái sư, không phải chỉ vì tu vi đối
phương cao, cho nên cũng chưa bao giờ hỏi tu si sư vị cuối cùng là cảnh
giới gì. Nhưng không nghĩ tới, sư phụ lại… Lại thật sự lợi hại như vậy!
Không hổ là sư phụ của hắn, hắn quả nhiên lạy đúng sư môn!
o(≧v≦)o~~
“Nghệ đạo quân, sư phụ này của ngươi…” Cố gắng hướng ánh mắt dời đến bên
người Nghệ Thanh kế bên, tu sĩ họ Lục vừa mở miệng muốn hỏi một chút lại phát hiện đối phương chỉ lo nhìn người trước mặt. Ồ? Ngươi đây là đang
hưng phấn vui mừng cộng thêm sùng bái, ánh mắt không khống chế được ngày càng đắc ý long lanh lên là chuyện gì? Hắn ruốt cuộc tìm hai hộ vệ kiểu gì vậy!
Thẩm Huỳnh đập đâp một trận, phải đến nửa canh giờ, Quỷ
Vương cường đại không cách nào phản kháng, âm thanh nguyên bản công kích cũng bắt đầu từ: Gào khóc gào khóc…. Hống hống hống… đến miêu miêu
miêu… Cuối cùng chỉ còn lại riếu rít.
╮(╯▽╰)╭
Mỗi lần đập
một cái, Quỷ khí trên người Quỷ Vương liền tản đi một phần, thân hình
cũng mỏng một chút. Vốn là quỷ ảnh như núi cao, giờ đã nhỏ còn một phần
ba. Trước là quỷ kêu đinh tai nhức óc, hiện tại chỉ còn âm thanh hít
khí.
“Cái đó, kia…” Ngay cả tu sĩ họ Lục đều có chút không đành lòng muốn mở miệng cầu tha thứ.
“Làm saoooo….!” Thẩm Huỳnh đột ngột quay đầu lại, sát khí tràn ra ~~…
“Không có… Không có việc gì, ngài tiếp tục!” Hắn yên lặng đem lời muốn nói nuốt xuống, ừ, hắn cái gì cũng không nhìn thấy.
Thẩm Huỳnh lúc này mới quay đầu lại, tiếp tục đập xuống! Một cái so với một cái càng mạnh hơn.
Từ trước đến giờ không nghĩ, giờ nghĩ đến, Nghệ Thanh nhớ đêm đó mình bị
Nhuế Mi gài bẫy, sư phụ cũng ra chiêu như vậy. Chỉ khác một người là
phải trái đập xuống, một kẻ là trên dưới đập xuống thôi. Có phải sư phụ… Chỉ biết một chiêu này chứ?
Không không không, Nghệ Thanh lập
tức bỏ suy nghĩ buồn cười này, sư phụ mạnh mẽ như vậy, sao có thể chỉ
biết chiêu thức đánh nhau như đứa trẻ vậy được, không thể nào?
Sau một tiếng nữa…
Quỷ Vương đã hoàn toàn không kêu ra tiếng, Thẩm Huỳnh mới dừng lại trận đánh này, bởi vì… Nàng lại ngủ thiếp đi.
-_-|||
Thấy đối phương đã bất động, Quỷ Vương đã nhỏ lại nháy mắt hóa thành khí đen chui trở vào Phệ Hồn Phiên, còn mang tính chất muốn che giấu, lui vào
phía trong phù văn phong ấn đã bể tan tình, liều mạng chui vào đống phù
văn nát kia như muốn bản thân biến mất. Toàn bộ lá cờ, run lẩy bẩy!
Nghệ Thanh: “…”
Lục mỗ: “…”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Lúc Thẩm Huỳnh tỉnh lại đã là sáng hôm sau, nàng theo thói quen duỗi người, hướng mắt lên liền thấy hai cặp mắt đang trừng trừng nhìn lấy mình, chỉ khác nhau ở chỗ, một cặp nhiệt tình, một cặp… Sợ hãi?
“Híc, chào buổi sáng!” Nàng sợ hết hồn, phản xạ có điều kiện lên tiếng chào.
“Chào buổi sớm sư phụ.” Nghệ Thanh hồi lâu mới trả lời lại, do dự quét nhìn nàng một cái, “Ngài… Tỉnh rồi?”
“Ừm.” Thẩm Huỳnh gật gật đầu, xoa xoa hai vai mình, thuận miệng hỏi, “Đúng
rồi, ta tối hôm qua cuối cùng sao lại ngủ? Sao ngủ dậy lại có cảm giác
mỏi mệt giống như đánh nhau một trận.”
Hai người: “…” Không phải đã đánh một trận sao?
“Sư phụ ngài… Quên?” Nghệ Thanh thử dò xét hỏi.
“Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Thế nào?” Thẩm Huỳnh nhíu máy, vẻ mặt như táo bón kia là chuyện gì sảy ra? “Tối qua ta đã làm chuyện gì sao?”
Hai người trao đổi ánh mắt, trăm miệng một lời trả lại như đinh chém sắt.
“Không có!”
“Không có!”
“Ồ.” Thẩm Huỳnh cũng không để ý, quơ quơ tay trái hơi đau nhức, lại phát
hiện bốn phía rừng trúc mất hơn nửa, cành khô trơ trụi, đến lá cây cũng
không được mấy miếng. Ngày hôm qua gió thổi lớn sao? Thổi mạnh như vậy.
Nàng đi về trước hai bước, lại thấy một hố sâu lớn, giống như bị cái gì
đập ra thành hố. Ừ… Phong cảnh ở đây thật đặc biệt!
“Đúng rồi, ai cái đó… Nhà ngươi còn xa lắm không?” Nàng quay đầu nhìn tu sĩ họ Lục.
Tu sĩ kia run lên, phản xạ núp ra sau lưng Nghệ Thanh né tránh, “Không…
Không xa, phía trước ra khỏi rừng trúc rồi, vài phút là đến.”
“Được!” Nàng chuyển mắt về phía Nghệ Thanh, “Bếp…Đệ…Ngươi tên cái gì rõ ràng(*)?”
(*) Rõ ràng: Tiếng Trung hình như hơi giống âm với Nghệ Thanh
“Sư phụ, tại hạ Nghệ Thanh.”
“Ồ, Nghệ Thanh à. Chúng ta nhanh lên đường, đưa hắn về đi thôi.”
“Phải! Sư phụ.”
Nghệ Thanh lập tức đi theo, tiện tay nhặt Linh Đang trên đất đưa cho tu sĩ họ Lục.
“Cái đó… Rõ ràng này, đưa hắn về xong, lộ phí đi đường của chúng ta đủ chứ?”
“Đúng vậy sư phụ.”
“Ngươi nói cái gì tông, có hiếu khách sao?”
“Là Huyền Thiên Tông sư phụ, bọn họ là phái tu Tiên lớn, môn hạ đệ tử đông
đảo. Về phần có hiếu khách hay không, ta cũng không biết.”
“Vậy ngươi cảm thấy… Bọn họ có giữ chúng ta lại ăn cơm không?”