Cô kéo tay hắn: ''Chúng ta ra ngoài ăn sáng đi! Cho cậu nếm thử, có phải mình làm bữa sáng ngon hơn chị họ hay không.''
Tiêu Dật để mặc cho cô lôi kéo, hai người bước ra khỏi phòng.
Trần Khả Tâm đã thức dậy, thấy trên bàn ăn bày sẵn ba phần bữa sáng, cô tự giác ăn một phần trong đó.
Nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, Trần Khả Tâm ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn
thấy Tiêu Dật và Điền Mật cùng nhau bước ra, cô sững sờ, sau đó nở một
nụ cười có chút gượng gạo: ''Chào buổi sáng!''
Điền Mật lôi kéo
Tiêu Dật bước nhanh tới bàn ăn: ''Chào buổi sáng, chị họ! Em làm bữa
sáng đó! Ăn ngon không?'' Cô vừa nói, vừa kéo Tiêu Dật ngồi xuống bên
cạnh mình, sau đó đưa bữa sáng cho Tiêu Dật.
Trần Khả Tâm gật đầu: ''Ăn ngon lắm, không ngờ Mật Mật còn biết làm bữa sáng.''
''Em không chỉ biết làm mỗi bữa sáng đâu, Tiêu Dật cậu có muốn ăn cơm mình
làm không? Hay là hôm nay mình nấu cơm nhé?'' Điền Mật nhìn về phía Tiêu Dật.
Tiêu Dật cúi đầu nhìn bữa sáng trước mặt, Điền Mật làm sữa
đậu nành, chiên trứng, còn làm cả bánh sandwich, nhìn qua trông có vẻ
rất ngon, hắn cầm miếng bánh sandwich lên, cắn thử một miếng. Gật gật
đầu: ''Cũng không tệ lắm, vậy hôm nay nếm thử tài nấu nướng của cậu
đi.''
Điền Mật nở nụ cười: ''Nha! Tiêu Dật sát vách, mình lên
được phòng khách xuống được phòng bếp, có bạn gái như mình, có phải rất
đáng tự hào hay không!''
Lúc Điền Mật nói chuyện, Tiêu Dật vừa
mới uống một ngụm sữa đậu nành, sau khi nghe lời cô nói, suýt chút nữa
Tiêu Dật đã phun hết sữa đang ngậm trong miệng ra ngoài.
Khó khăn nuốt xuống, khuôn mặt vô cùng bất đắc dĩ liếc về phía Điền Mật.
Hắn phát hiện, khi hắn đối diện với Điền Mật, hầu như đều mang vẻ mặt bất đắc dĩ này.
''Có phải hay không!?'' Thấy Tiêu Dật nhìn mình nhưng không trả lời, Điền Mật hỏi lại.
''Đúng đúng đúng! Cậu ăn nhanh đi, đang ăn không nói chuyện.''
Lúc này Điền Mật mới hài lòng, bắt đầu cúi đầu ăn sáng, im lặng ăn và không nói chuyện.
Trần Khả Tâm nhìn hai người trước mặt, thể hiện tình cảm không chút che
giấu, hoàn toàn không đem cô giáo chủ nhiệm là cô để vào trong mắt, sau
đó cũng bất đắc dĩ cười cười.
Tiêu Dật nhìn Trần Khả Tâm mấy lần, cảm thấy cô hoàn toàn không hề không vui khi thấy hắn và Điền Mật thân
thiết, Tiêu Dật cúi đầu, tự cười chính mình, hắn còn hi vọng điều gì,
kết thúc rồi.
Hắn nhìn về phía Điền Mật vẫn nghe lời im lặng ngồi ăn bữa sáng, nếu hắn đã chọn cô, thì nên chịu trách nhiệm với cô! Sau
khi nghĩ thông suốt, hắn cũng không buồn phiền nữa, cúi đầu ăn bữa sáng
mà Điền Mật chuẩn bị.
Ăn sáng xong, Điền Mật lại lôi kéo Tiêu Dật cùng đi siêu thị mua thức ăn, Trần Khả Tâm được Lý Tuấn Hiền đón đi hẹn hò, có thể tối muộn mới trở về nhà.
Sắc mặt Tiêu Dật có chút khó coi, nhưng không nói gì, mặc cho Điền Mật lôi lôi kéo kéo hắn đi dạo lung tung trong siêu thị.
Buổi trưa, Điền Mật tự mình nấu cơm cho hai người, sau đó họ cùng nhau ngồi trên ghế sa lon xem phim kinh dị.
Ban đầu Tiêu Dật vì Trần Khả Tâm mà tâm trạng có chút chán nản, nhưng bị
Điền Mật chọc cười, đùa giỡn đến quên cả trời đất, thậm chí còn vứt Trần Khả Tâm ra sau đầu.
Trần Khả Tâm đến khuya mới trở về, ngày hôm nay Lý Tuấn Hiền đưa cô về nhà để gặp mặt bố mẹ anh.
Mặc dù Trần Khả Tâm cảm thấy còn hơi sớm, nhưng cô cũng hiểu Lý Tuấn Hiền
là thật lòng với cô, anh dùng hành động để nói cho cô biết, anh rất
nghiêm túc trong chuyện tình cảm của họ, điều này khiến cho Trần Khả Tâm rất hài lòng.
Nhà họ Lý cũng rất vừa ý với Trần Khả Tâm, dù sao
con trai nhà mình cũng theo đuổi người ta năm năm, về nhà thường xuyên
nhắc đến Trần Khả Tâm, hiện tại con trai cuối cùng cũng theo đuổi được
nữ thần trong lòng, hai người dĩ nhiên là hài lòng.
Bởi vì sắp
tới kỳ thi tuyển sinh đại học, việc học tập cũng khá căng thẳng. Sau khi Điền Mật trở thành bạn gái của Tiêu Dật, cô cũng không vội vàng tăng độ hảo cảm lên.
Cô nói, cô muốn thi cùng trường với Tiêu Dật, nhưng trước đây lúc cô xuyên đến câu chuyện về quân nhân, đã tinh thông bác
sĩ ngoại khoa, cô muốn thi vào trường đại học y, mà Tiêu Dật lại dự định học IT, vì vậy bọn họ chỉ có thể điền nguyện vọng một đăng kí vào
trường đại học cùng thành phố.
Các trường đại học ở thành phố H
cũng không tệ, điểm chuẩn yêu cầu tương đối cao, với thành tích của Tiêu Dật thì hoàn toàn không có vấn đề gì.
Tuy nhiên, với thành tích bình thường của Điền Mật, ngược lại có chút nguy hiểm.
Nhưng Điền Mật lại đảm bảo, chắc chắn sẽ vượt qua kỳ thi. Tiêu Dật cũng quyết định trong khoảng thời gian còn lại, dạy kèm cho Điền Mật nhiều hơn.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã đến kỳ thi tuyển sinh đại học,
trong thời gian này độ hảo cảm của Tiêu Dật đối với Điền Mật đã đạt tới
80 điểm.
Mà Trần Khả Tâm không còn bị Tiêu Dật ảnh hưởng, chuyện tình cảm cùng Lý Tuấn Hiền phát triển rất nhanh chóng.
Dù sao trong nhà đã bắt đầu thúc giục cô kết hôn rồi, vì để người nhà
không thúc ép cô nữa, Trần Khả Tâm bèn đưa Lý Tuấn Hiền về ra mắt. Ba
Trần cùng mẹ Trần rất hài lòng về người con rể tương lai này, nếu không
có bất kì chuyện gì xảy ra, có lẽ một năm sau hai người sẽ kết hôn.
Ngày thi hôm đó, Tiêu Dật rất khẩn trương, không phải hắn lo lắng cho bản
thân mình, thay vào đó là lo lắng cho Điền Mật, đứng ở bên ngoài phòng
thi, Tiêu Dật đưa tay xoa đầu Điền Mật, hơi cúi xuống, để cho tầm mắt
của mình có thể nhìn thẳng Điền Mật: ''Đừng quá lo lắng, cũng không cần
phải hoảng sợ, thời gian này thành tích của em được cải thiện rất nhiều. Thả lỏng, cứ phát huy như mọi ngày là được, biết không?''
Điền Mật gật đầu, khuôn mặt có chút không kiên nhẫn: ''Em biết rồi, từ sáng sớm tới giờ, anh đã dặn đi dặn lại mấy lần rồi?''
''Cô bé đáng ghét này! Anh đây là vì ai hả! Lại còn chê anh dài dòng phải
không?'' Tiêu Dật dở khóc dở cười, gõ lên trán Điền Mật.
''Được
rồi, được rồi, em biết Tiêu Dật sát vách là quan tâm em, lo lắng cho em! Yên tâm đi, để có thể thường xuyên gặp Tiêu Dật sát vách, Mật Mật nhất
định sẽ cố gắng, nhất định cố gắng vượt xa những người khác được
không!''
Nghe những lời trêu trọc của Điền Mật, Tiêu Dật không
còn quá lo lắng như trước nữa, giơ tay chạm vào khuôn mặt Điền Mật, sau
đó để cô bước vào phòng thi. Hai người không thi cùng phòng, nhìn Điền
Mật vào phòng thi, hắn cũng đi đến phòng thi của mình.
Sau khi
thi xong, Tiêu Dật lại hỏi Điền Mật có tự tin làm đúng đề hay không, sau đó hai người cùng nhau trao đổi đáp án. Sai sót cũng không nhiều lắm.
Lúc này Tiêu Dật mới yên tâm ngồi chờ thông báo.
Không ngoài ý
muốn, bọn họ đều trúng tuyển vào nguyện vọng một, điều này khiến cho
Tiêu Dật cảm thấy vui vẻ, bọn họ không phải xa nhau.
Bởi vì
trường đại học H và trường đại học y cách nhau không quá xa. Mà Tiêu Dật là người của thành phố H, gia đình Tiêu Dật khá giả, cha mẹ làm kinh
doanh, nhưng gặp phải khủng hoảng tài chính, bị thua lỗ không ít, sau đó chết trong một vụ tai nạn xe cộ.
Tuy nhiên họ có để lại một ít
tài sản, ba mẹ Tiêu chia tài sản thành hai phần. Tiêu Tầm dùng một phần
tài sản cùng bạn bè hợp tác kinh doanh, nhưng công việc mới bắt đầu,
trong một lần đi công tác Tiêu Tầm không may gặp tai nạn máy báy mà qua
đời.
Bạn của Tiêu Tầm đã mua lại toàn bộ số cổ phần công ty và gửi tiền cho Tiêu Dật.
Cho nên, Tiêu Dật vẫn còn một chút tiền. Chỉ là trước đây chưa đến tuổi thành niên, nên vẫn không thể sử dụng đến khoản tiền đó.
Bây giờ Tiêu Dật đã trưởng thành, có thể tùy ý sử dụng tài sản của mình.
Trên danh nghĩa Tiêu Dật có cả bất động sản, là một căn nhà gồm hai
phòng ngủ cách trường đại học không xa.
Vì vậy, Tiêu Dật quyết
định không ở ký túc xá của trường, như vậy thuận tiện hơn rất nhiều,
hằng ngày còn có thể gặp mặt Điền Mật.