Hạnh phúc giống như một mét ánh dương, không biết khi nào thì chiếu vào cửa sổ nhà ai.
Lệ Tranh biến mất khỏi cuộc sống sinh hoạt của Nhan Giác được 41 ngày,
Nhan Giác đi làm trở lại vào ngày thứ 25 sau khi Lệ Tranh rời đi, cô dựa vào cửa sổ của lớp học trên tầng hai nhìn các sinh viên vẽ tranh.
Tiết đầu tiên trong phòng phác họa, Nhan Giác cũng không hiểu rõ về môn học
này, cô dạy thay một đồng nghiệp trong khoa bị viêm phổi phải nằm viện.
Gần hai tháng, trường Dung Bắc thay đổi không nhỏ, ví dụ như trưởng khoa của Nhan Giác đột nhiên bị trúng gió, không thể đến trường được. Ví dụ
như thầy Chu Dịch, người luôn luôn bất hòa với Nhan Giác, tiếp nhận chức Trưởng khoa, trở thành trưởng khoa trẻ tuổi nhất từ trước đến nay. Ví
dụ như thầy Chu lúc trước luôn ở trong tư thế sẵn sàng đối đầu với cô
bây giờ lúc nào gặp cô cũng tươi cười niềm nở, coi Nhan Giác giống như
vị thần. Lại ví dụ như, người chỉ biết vẽ tranh như Nhan Giác bây giờ
bắt đầu viết sách.
Sau khi gõ xong dòng thứ năm, cô mới phát hiện một nữ sinh tết tóc đuôi ngựa đứng sau mình.
“Sao thế? Có chỗ nào vẽ không được sao?” Cô cầm bức vẽ của học sinh trong
tay, nhìn một lát, “Chỗ này nét vẽ hơi nhạt một chút, chân đường cong
cần luyện nhiều một chút, những cái khác đều được rồi.”
“Cô giáo
Nhan, mọi người đều nói cô là tác giả của《 Một mét ánh dương 》em còn
không tin, không ngờ đó là sự thật.” Nữ sinh đỏ mặt nói, không biết là
do kích động hay là sắc mặt vốn có, nhưng tóm lại đó là khuôn mặt dễ
nhìn.
Nhan Giác cười không phủ nhận, cô chỉ vào màn hình, “Người này có đẹp trai không?”
Trên màn hình, là khuôn mặt Lệ Tranh đang ngủ say, cô gái tết tóc đuôi ngựa
khom lưng nhìn vào màn hình một lúc, “Em biết người này, em đã từng gặp
qua.” Ánh mắt của Nhan Giác khiến cho cô gái lập tức thay đổi cách nói
chuyện, “Lệ tiên sinh, là người tài trợ cho trường của chúng ta, năm
ngoái Lệ tiên sinh còn khen em, là một người đàn ông rất phong độ. Cô
giáo Nhan, cô biết không, tất cả mọi người đều đang suy đoán quan hệ của cô và Lệ tiên sinh đấy, tại sao trong bức tranh 《 Một mét ánh dương
》lại là chân dung của Lệ tiên sinh?”
《 Một mét ánh dương 》tương
tự như một cuốn nhật ký mà Nhan Giác bắt đầu đăng trên blog của mình vào ngày thứ ba sau khi Lệ Tranh rời đi, nhưng có hơi khác cuốn nhật ký
bình thường. Có một vài đoạn văn được đính kèm, được đăng trong 41 ngày qua, trong 41 ngày đó thì có 15 ngày đứng đầu danh sách trang có lượng
xem nhiều nhất.
Càng nhiều người chú ý đến cô, cũng có không ít
người nhắn tin cho cô, hỏi thăm Lệ Tranh bây giờ ở đâu, hỏi về quan hệ
của cô và Lệ Tranh hiện tại. Còn có nhà xuất bản liên lạc với Nhan Giác, muốn xuất bản cuốn sách《Một mét ánh dương》.
Nhan Giác coi blog là
nơi dãi bày nỗi nhớ của mình với Lệ Tranh, 《 Một mét ánh dương 》nổi
tiếng như vậy thật khiến cô bất ngờ, đối mặt với sự chú ý đến từ mọi
người, cô đóng hộp thư cá nhân, hủy lời nhắc khi có bình luận, mỗi ngày
cô chỉ viết về chuyện cũ của mình và Lệ Tranh, còn về việc xuất bản 《
Một mét ánh dương 》, cô đã đồng ý theo ý kiến của Văn Cảnh, không phải
vì tiền nhuận bút hay vì danh tiếng, cô nghĩ rằng, nếu như ở một nơi nào đó, người kia đọc được bài viết của cô, có lẽ sẽ cảm nhận được nỗi lòng của cô mà sẽ quay trở về......
Nhan Giác chưa từng trải qua
giống như bây giờ, nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ không chỉ vào bức
tranh Lệ Tranh đang ngủ mà nói rằng, “Đây là bạn trai tôi” đó giống như
câu nói kia--- nói dối nói ngàn lần, sẽ tự khắc trở thành sự thật. Nhan
Giác không biết có phải cô tự mê hoặc chính mình hay không, chỉ là mỗi
lần cô chỉ vào bức tranh vẽ Lệ Tranh và nói với người khác rằng, “Đây là bạn trai tôi, chẳng qua anh ấy tạm thời sống ở một nơi khác”, cô liền
có năng lượng, bởi vì điều đó khiến cô cảm thấy sẽ có một ngày Lệ Tranh
sẽ trở về. dfienddn lieqiudoon...
“Cô giáo,《 Một mét ánh
dương 》là tác phẩm cảm động nhất mà em đã từng đọc, chúng em đều tin
rằng hai người sẽ hạnh phúc, chúng em đều chờ đợi 《 Một mét ánh dương
》có một kết thúc hạnh phúc.
Dưới ánh mặt trời, núm đồng tiền của
nữ sinh tết tóc đuôi ngựa giống như đóa hoa, lời của cô làm Nhan Giác ấm áp, “Bọn cô sẽ hạnh phúc.”
Chúng ta sẽ hạnh phúc, thật sao? Lệ Tranh?
Nhìn nữ sinh tết tóc đuôi ngựa rời đi, Nhan Giác lại nhìn vào máy tính một
lần nữa. Cô vuốt ve gương mặt của Lệ Tranh trên màn hình, sau đó tiếp
tục đánh máy.
Còn nhớ những gì em đã nói với anh trong lần gặp
mặt tại lễ trao giải lần đó không? “Tên đại gia” Anh chính là kẻ đại gia nhiều tiền, từ trước đến giờ luôn tự cho mình là đúng. Anh ủng hộ tiền
cho sinh viên học tập, để các giáo sư nghiên cứu khoa học, nhưng rồi anh lại rời đi, tự cho mình là đúng, cho rằng đó là điều tốt với em, lại
hại em mất ngủ suốt 41 đêm.
Nhưng, Lệ Tranh, sáng sớm, nhìn chằm
chằm vào tia nắng sớm, em lại không buồn ngủ chút nào, cầm bức tranh anh ngủ say, em lại không thể ngủ được. Anh biết không? Em thích nhìn anh
lúc anh ngủ, thích nhìn dáng vẻ sau khi ngủ của anh, yên bình, ấm áp.
Nhớ đến bức tranh này được vẽ là khi anh bị ốm, lúc đó anh liên tục làm
tăng ca ở công ty trong mấy ngày liền, khi trở về khuôn mặt gầy đi trông thấy, sau khi vào phòng liền ngã xuống giường ngủ thẳng đến ngày thứ
hai, và anh phát sốt cả đêm, khi đó, em cho anh ăn, cho anh uống thuốc,
bên cạnh anh cả đêm, nhưng em không thấy mệt. Khi đó em không mệt vì có
thể nhìn thấy anh, còn bây giờ em không mệt vì không thấy được anh.
Lệ Tranh, mọi người đều hỏi vì sao em lại viết cái này, mọi người đều hỏi
quan hệ của anh và em là như thế nào, thật ra thì đáp án rất đơn giản,
anh là người đàn ông của em, em viết cái này là vì em nhớ anh, em mong
anh trở về.
Khi Nhan Giác đóng máy tính lại thì cũng là lúc tiếng chuông tan học vang lên, cô nói tan học, thấy cô bé tết tóc đuôi ngựa
làm hành động khích lệ đến cô, Nhan Giác mỉm cười, cô thấy cô bé mới cất điện thoại đi, mà hôm nay blog của cô mới cập nhật chưa đến năm phút
đồng hồ.
Lệ Tranh, hình như mọi người đều đứng về bên em, em sẽ chờ anh.
Văn Cảnh mang thai chưa đến hai tháng, bụng vẫn còn chưa lộ rõ, lúc này
đang đứng dựa vào cửa nhìn Nhan Giác, “Nhan Giác, tại sao ác giả ác báo
lại không đúng trong cuộc sống của chúng ta chứ?”
Nhan Giác rất
nhanh sẽ biết ác giả ác báo là như thế nào, thật ra, có lúc cô cũng
nghĩ, tại sao Hứa Minh Lãng đã mất đi danh tiếng nhưng thủ phạm thực sự
là Liya Phạm vẫn nổi tiếng, thỉnh thoảng còn xuất hiện trong cuộc sống
hàng ngày của Nhan Giác để khoe khoang mọi chuyện. Nếu là trước kia,
chắc chắn Nhan Giác sẽ đuổi cô ta ra chỗ khác, nhưng bây giờ, Liya Phạm
như thế nào thì cũng không liên quan đến cô, hơn nữa lúc này lại là lễ
mừng của Trường Dung Bắc, Liya Phạm trở lại trường với tư cách khách
mời.
Văn Cảnh ngồi trong căn tin ở tầng ba, nhìn Nhan Lương đang
ăn như hổ đói và Nhan Giác với vẻ mặt hời hợt, phẫn nộ nói, “Ai, hai
người không có điều gì muốn nói sao?” Văn Cảnh gõ gõ bàn.
Nhan
Lương đang ăn cơm với canh thịt bò, nghe được câu hỏi của Văn Cảnh, cậu
ngẩng đầu lên, cười híp mắt, “Chị Văn Cảnh, chị là cứu tinh của em, tiền sinh hoạt mà mỗi tháng mẹ cho em còn không đủ để mua bút vẽ cho Lệ Viên nữa. Nhìn eo của em mà xem, chỉ còn mỗi xương sườn thôi này.”
“Thằng nhóc này, ngoại trừ ăn và chăm
sóc Lệ Viên ra thì chú mày còn biết làm gì nữa hả?” Văn Cảnh thật không
vui, phản ứng của Nhan Giác cũng quá bình thường đi, “Văn Cảnh, Nhan
Lương có thể giúp Lệ Viên khôi phục được như bây giờ cũng là một việc
lớn, còn nữa, chuyện của Liya Phạm cũng không liên quan gì đến nó.”
Một vụ tai nạn ô tô đã đưa Lệ Tranh của cô đi, lại không ngờ có thể tác
thành cho Nhan Lương và Lệ Viên. Công việc của Vương Anh bận rộn, ngoại
trừ quản gia và một vài người giúp việc nữa, thì Lệ gia không có ai có
thể giúp Lệ Viên khôi phục được. Mà Nhan Lương lại tận dụng được cơ hội này, thuyết phục Vương Anh để cho cậu ấy có thể đến xem Lệ Viên.
Lệ Viên cũng rất lệ thuộc vào Nhan Lương, bây giờ, thỉnh thoảng có thể mở miệng nói chuyện.
Văn Cảnh lại không vui , “Chuyện không liên quan đến Nhan Lương nhưng mà
lại liên quan đến cậu, gần đây Liya Phạm nhận một bộ phim điện ảnh của
đạo diễn Trương Tử Minh, nghe nói là nữ chính, lần này tới Dung Bắc lại
còn chỉ đích danh cậu tiếp đãi cô ta, cậu định làm như thế nào?”
“Trưởng phòng Văn thân ái của tớ, mặc dù Liya Phạm là một ngôi sao nổi tiếng,
nhưng cậu cũng đừng quên, tớ không còn là người không có tiếng tăm gì
nữa rồi.”
Trên thực tế,cô đã biết chuyện Liya Phạm tới tham gia
buổi lễ trước khi Văn Cảnh nói cho cô biết, Chu Dịch đã hỏi qua ý kiến
của cô, mà Nhan Giác đã không còn là Nhan Giác của trước đây, chỉ là nói mấy câu liền cho thấy rõ lập trường mình---- cho dù là danh nhân lớn
hơn nữa, cô cũng không phục vụ.
Chỉ là đến buổi lễ hôm đó, Liya
Phạm vẫn tạo phiền phức cho cô, nhưng cô không để ý chuyện đó. Lúc đó
Nhan Giác đang ngồi trong phòng làm việc, nhìn lời nhắn phía dưới của
bức tranh thứ 45 mà ngẩn người. Lời nhắn có ID là người đàn ông yên
lặng, với nội dung là “Đừng đợi.” Trực giác nói cho Nhan Giác biết rất
có thể lời nhắn đó là của Lệ Tranh, đừng hỏi tại sao cô lại tin vậy, nếu hỏi, Nhan Giác chỉ có thể nói, đó là trực giác, đó gọi là tâm linh
tương thông của hai người yêu nhau.
Có thể, lại khiến cho cô đau lòng, “Lệ Tranh” bảo cô đừng đợi. Cái gì gọi là đừng đợi!
Cô yên lặng lau nước mắt, ngẩng đầu lên thấy Chu Dịch đang đứng trước cửa
phòng làm việc. Buổi tối của tháng năm, ánh trăng treo lơ lửng bên ngoài cửa sổ, xa xa, có thể nghe thấy tiếng trống từ hội trường truyền đến.
Trong phòng không bật đèn,chỉ có ánh sáng từ màn hình máy tính. Cả khuôn mặt Nhan Giác đầy nước mắt, cô cảm thấy mình dùng bộ mặt này nhìn Chu
Dịch thật là kì quái, nhưng Chu Dịch đứng ở đó nhìn mình lại càng kì
quái hơn.
“Trưởng khoa, có chuyện gì sao?” Cô định tắt máy tính, đem không khí kì lạ này chìm vào bóng tối.
Nhan Giác, Liya Phạm tối nay không tới, hiệu trưởng muốn cô tới buổi lễ một
chút để cứu vãn cục diện.” Suy nghĩ một chút rồi lại nói tiếp, “Hiện tại cô cũng là người có danh tiếng.”
Nhan Giác không muốn thừa nhận
cô là vì câu nói kia của Chu Dịch mà đáp ứng, nhưng khi đứng trong hội
trường của trường Dung Bắc, đối diện với một nghìn sinh viên, cô lại
thấy bình thản mà trước nay chưa từng có. Đêm đó Nhan Giác nói rất
nhiều, nói về cuộc sống đại học của cô, nói về chuyện cô và bạn cùng
phòng, nói về cô và Hứa Minh Lãng, còn có chuyện tình giữa cô và Lệ
Tranh.
Tại một thời điểm nào đó, tình yêu đẹp nhất sẽ thay thế vị trí của mối tình đầu, thành kí ức sâu sắc.
“Hạnh phúc giống như ánh mặt trời, không biết khi nào thì chiếu vào cửa sổ
của ai đó, cho nên, có lúc chúng ta không biết đủ, không hạnh phúc, thật ra lại không phải vậy, bởi vì, có hi vọng thì có hạnh phúc, bất hạnh
lớn nhất của một người không phải là hai bàn tay trắng, mà là không có
niềm tin, không có hi vọng.” Đó là câu nói kết thúc bài phát biểu của cô trong buổi lễ của trường, mà câu “Bất hạnh lớn nhất của một người không phải là hai bàn tay trắng, mà là không có niềm tin, không có hi vọng.”
Được Du Du dùng làm lời dẫn, đăng lên trang nhất của tạp chí tháng năm,
số thứ 3.
Ngày 12 tháng 8, thủ đô Nukualofa* của nước Tonga,
trong một căn phòng nhỏ, cầm lấy tờ tạp chí từ tay người bạn, mỉm cười
nghe người đó dùng tiếng Anh hỏi, tại sao lại không đi nghỉ ở một quốc
gia lớn hơn.
Theo tiếng địa phương nghĩa là: nơi ẩn náu tình yêu
Bởi vì trên thế giới không có nơi nào có thể chênh lệch 24 giờ, cho nên anh chỉ có thể tới một nơi chênh lệch gần nhất với 24 giờ, mỗi ngày nhìn
mặt trời thuộc về bọn họ.
Mười phút sau, máy tính trên bàn, bên
cạnh đặt quyển tạp chí kia, tờ thứ 30, cô gái với nụ cười e thẹn và ấm
áp, cho dù anh muốn chạm nhưng lại không thể chạm tới.
Tác giả có lời muốn nói: do vấn đề hợp đồng giữa nhà xuất bản và Tấn Giang có chút trục trặc, nên bản online của tạm dừng tại
đây. Mọi người hãy chờ qua một thời gian nữa. Chính văn là HE, cuối cùng Nhan Giác và Lệ Tranh vẫn sẽ về một nhà. So với bản trên bản thì sách
giấy sẽ có phần kết của câu chuyện, sách sẽ ra mắt trong thời gian tới.
Nói nhỏ, tác giả sẽ xem tình huống rồi cập nhật tiếp phần còn thiếu cho
bản trên mạng. Mong mọi người thông cảm. Chúng ta hãy cùng mong đợi kết
thúc đẹp của Cảnh xuân nào. Cảnh xuân như mộc là một cuốn sách làm cho
người ta hạnh phúc, mong mọi người luôn gặp điều tốt, cúi người chào.
Sách đang trong quá trình chuẩn bị.