Siêu Cấp Biến Thái Của Tôi
Mỗi khi Thần Ngôn nghĩ tới việc dừng lại, thì như một mị lực nào đó xuất phát từ điềm xấu, thuốc kích dục càng lúc càng khiến hắn khó chịu, cố
tình cắn thật mạnh vào tay mình chảy máu, nhìn cơ thể hồng hào và bờ môi mọng đỏ của Tử Xi, cho dù nói bao lời đi chăng nữa cũng không bằng cách thức mời gọi thế này.
“T-Tử Xi… tôi yêu em!” Nước mắt Thần Ngôn rơi nhẹ trong vô thức, những hình ảnh âu yếm của hai chị em trước đây
hiện về rõ như một cuốn phim tua chậm, niềm vui, nỗi buồn và nước mắt
đều hiện hữu như vừa mới xảy ra điều kỳ diệu.
Lục Tử Xi cũng hòa
vào dòng chảy suy nghĩ với hắn, đầu óc cô quay cuồng, mạnh dạn đáp trả
nụ hôn tuy còn vụng về, lo lắng, thiếu hơi thở nhưng cũng được chỉ dẫn
bài bản.
Bàn tay Thần Ngôn nhẹ chạm vào lưng, vuốt ve vòng eo
thanh mảnh, cảm giác người Tử Xi run lên vì nhột và cơ miệng khẽ mở ra…
rên nhẹ, đã từng đọc và xem nhiều các bộ phim người lớn, cho dù có men
thuốc, nhưng Thần Ngôn vẫn hoàn toàn chủ động một cách chuyên nghiệp.
Thần Ngôn giống đang gảy một cây đàn và hòa tấu giai điệu của khúc tango, vì đây là lần đầu của hai người nên hắn dịu dàng và yêu thương Tử Xi, nhịp điệu tiết tấu không quá nhanh và không quá chậm, mọi thứ đều diễn ra
đều đều, khoan thai, nhẹ nhàng, khiến người ta cảm giác mình được cưng
chiều như một báu vật, nhưng cũng thèm khát được lấp đầy một khoảng
trống.
“Ưm… ưm…” Dục vọng chưa bao giờ hết kích thích và là một
mị lực thôi thúc con người trở nên thoải mái và yêu nhau nhiều hơn bao
giờ hết, sự va chạm giữa da thịt hai cơ thể, chúng giống như một dòng
sông khi gặp một dòng chảy vô tình và sẽ cùng nhau chảy đến cuối đường.
“Tử Xi… sẽ rất đau… nhưng anh sẽ rất nhẹ nhàng với em.” Khoảng trống đang
dần được lấp đầy, Thần Ngôn đang chủ động, sau một lúc thật lâu để tìm
hiểu và nhuốn màu hôn trên khắp cơ thể Tử Xi, giờ là lúc cả hai sẽ tìm
đến điều kỳ diệu.
“Ưm… nhẹ thôi… đau quá!” Những câu từ mập mờ,
ám mị thôi thúc sự tò mò và cảm giác e thẹn, Tử Xi nhắm mắt cảm nhận cơn đau cấu xé cơ thể, chỉ một nhịp điệu ra vào rất nhẹ nhàng, nhưng của cô còn quá nhỏ để đón nhận thứ khổng lồ, chất nhờn tiết ra không đủ để làm vật khổng lồ ra vào một cách dễ dàng.
Thần Ngôn mở mắt mỉm cười, thỏ thẻ vào tai lời ngọt ngào từ đôi môi: “Anh yêu em!” Hắn mạnh dạn ấn vào sâu bên trong cô, mọi tế bào tê liệt vì đau đớn, cả hai đều cảm
thấy như một tờ giấy bị xé rách, cảm nhận qua lớp ngăn cách.
Thần Ngôn có thể dễ dàng tiến vào ra theo nhịp điệu, cố gắng để Tử Xi không
bị đau, tiếng sét ái tình, tiếng tình yêu thức tỉnh, gõ nhịp cho yêu
thương, tất cả đều là một sự tha thứ và ban tặng từ thượng đế.
Giọt lệ tràn mi cả hai đều rơi cùng một lúc, có lẽ họ đã hoàn toàn tin tưởng nhau và trao cho nhau mọi thứ, nụ hôn lên trán, lên môi và lên mắt như
sự bảo vệ, che chở, dành trọn đời này bên nhau và yêu thương nhau.
Thần Ngôn ôm cô vợ bé nhỏ vào lòng, lau đi mồ hôi trên trán, lau giọt nước
mắt còn nóng hổi trên má, hôn thật mạnh và thật lâu lên trán, chất giọng đều đều, khoan thai, nhu tình, say đắm, sau đêm nay, hắn biết cô sẽ
thuộc về mình mãi mãi.
Nằm một lát Thần Ngôn bế cô vào nhà tắm, xả nước âm ấm để cô không bị lạnh tỉnh giấc, bàn tay mềm mại thoa sữa tắm lên người…
…
Ánh nắng buổi sớm chưa bao giờ là một ác mộng như hôm nay, ánh mặt trời cũng chưa bao giờ là khó chịu đến thế.
Mệt nhọc mở mắt, đôi mắt Tử Xi gần như không thể mở ra được, cảm giác cay
cay, cô xoay người để thấy đỡ hơn, nhưng cánh tay và cơ thể ai đó vô
thức ôm cô vùi vào ngực, cơ miệng chép chép khô khan, thân dưới cơ thể
cô chợt nhói đau cực hạn rồi dịu dần.
“T-Thần Ngôn!”
“Em
tỉnh rồi à! Cơ thể còn đau không?” Thần Ngôn chỉ trực chờ có thế, vội ôm chặt vòng eo và hôn nhẹ lên môi như lời chào buổi sáng, hôm qua đối với cô là rất quá đáng.
“E-Em muốn ngủ thêm ch-…?” Tử Xi khô khốc, mệt đến mức nói chỉ bằng hơi thở.
“Ừ, Hôm nay là chủ nhật! Em ngủ đi.” Khuôn mặt trắng chuyển hồng một chút,
cơ miệng được hắn làm cho mềm hơn, đôi mắt nhắm nghiền, vùi đầu vào ngực vững chắc ngủ.
…
Tử Xi và Thần Ngôn đều mơ một giấc mơ
giống nhau, trong mơ bọn họ gặp thượng đế và cầu xin sự thứ lỗi về những chuyện trong quá khứ, cô vì tham lam muốn giữ người bên cạnh mình mà
cùng nhau chạy trốn, hắn cũng tham lam nói dối thuốc giả thành thật để
đoạt được mục đích. Thượng để chỉ ngồi húp trà ăn bánh và chấm mồ hôi
khi cả hai cãi vã lớn tiếng.
…
“Ọt… ọt!” Âm thanh không
mấy lạ thường, bụng Tử Xi và Thần Ngôn vẫn là không chịu được cơn đói
tận một ngày đêm, lần đầu của đôi bạn trẻ đã để lại cơn đau âm ỉ, nhưng
cũng đạt được khoái cảm đến cực hạn, cũng được ví như vạn sự khởi đầu
nan.
“Em cứ nghỉ đi, để anh làm bữa sáng… à tối cho.” Thần Ngôn
nhìn những dấu hôn hồng khắp cơ thể Tử Xi, thật khiến hắn muốn cô đau
thêm lần nữa, ngượng ngùng nhìn cách mím môi, thèm khát, cười nửa miệng
hôn thật lâu lên bờ môi căng mọng gần muốn sưng tấy lên vì đỏ.
Lục Tử Xi sau khi ăn một bữa no say, các món chỉ đơn giản là rau muống xào
tỏi, thịt sốt cà chua, cá chép om dưa và nồi lẩu gà, tráng miệng là dưa
hấu tẩm đá và sinh tố bơ, hoàn toàn là những thứ hạn hẹp mua được ngoài
chợ. Cô cũng không quá kén chọn món ăn, nhưng đây là lần đầu tiên được
Thần Ngôn làm đầu bếp, có điều nhìn một bàn ăn vẫn còn hơn nửa, thật
không biết chứa đựng chỗ nào được, tuy rằng cô biết Thần Ngôn là kẻ
phong lưu, đa tình và cực kỳ thoáng tính, nhưng lại không biết cách ước
lượng các món ăn làm sao cho đủ chỉ với hai người. “Mà thôi kệ!” Có
người nấu cho một bữa tròn rốn là đủ mãn nguyện rồi.
“Tử Xi… em
đừng giận anh chuyện tối qua! Từ bây giờ thì em đã là người của anh, tuy rằng em chưa có việc làm và vẫn đang là sinh viên - ăn bám bố mẹ” Thần
Ngôn cười mỉa mai châm biếm, giọng đùa cợt cảm giác không thể nào tức
giận được, nhưng người trong cuộc lúc nào cũng mù quáng và mờ đường.
“H-ắ-c-T-h-ầ-n-N-g-ô-n.” Cô đập bàn gằn mạnh từng chữ một trong tên bằng bảng chữ cái, không sai khi hắn nói điều đó, nhưng cô hình như không dùng đến số tiền bố mẹ
gửi, đi dạy thêm, dạy tiếng theo hợp đồng hoặc dạy văn ôn thi đại học
theo ca, còn được làm trợ giảng của giáo sư ở trường đại học khác, nên
mỗi tháng Tử Xi cũng kiếm dư giả một ít, công việc yêu thích của Tử Xi
có lẽ là viết truyện, tiểu thuyết xuất bản, nhưng cũng chẳng kiếm được
bao nhiêu, có khi một tháng chỉ được vài trăm ngàn.
Hiện tại cô
còn dư ba tiếng buổi chiều, nên muốn đi dạy thêm văn cho học sinh cấp
ba, nhưng đáng tiếc là Thần Ngôn đã xé hết những tờ mà Tử Xi mất công
dán lên, hắn nghĩ thời gian đó tốt hơn hết là ở bên hắn, hoặc không thì
cũng dành chút thời gian cho mình, hoặc là ngủ một chút để củng cố sức
khỏe viết truyện hay tiểu thuyết, mọi công việc đều nằm trong tầm kiểm
soát của Thần Ngôn.
“Nhưng sau khi em tốt nghiệp, hãy vui vì em
sẽ có công việc ổn định, hơn nữa tiểu thuyết của em sẽ tăng lượng độc
giả lên vài lần, em hãy chuẩn bị tâm lý đi.” Thần Ngôn tựa như một nhà
tiểu thuyết chuyên nghiệp, hắn đã luôn cố gắng và chuẩn bị những thứ tốt đẹp nhất để được đón cô về chung một nhà.
“Tôi vẫn muốn tự tìm
việc bằng khả năng của mình!” Tử Xi cũng rất hài lòng với những gì Thần
Ngôn nói, nhưng cuộc sống không ai cho không ai cái gì, những thứ được
nhận không đều rất đáng sợ.
“Chỉ cần em làm tốt thì đó mới là khả năng của mình, anh không ép em phải làm theo ý anh, nhưng trong tim anh là thượng đế chỉ đường dẫn lối cho những người ngu ngốc lạc đường như
em.”
“…”
Sở dĩ Lục Tử Xi không tức giận việc cả hai quan
hệ, vì cô cũng không làm chủ bản thân được lúc đó, tình trạng đứng giữa
đống lửa cô chỉ còn cách thoát khỏi nó chứ không thể dập tắt lửa, cô
càng không nghĩ ra là Thần Ngôn lại chiêu trò, lừa dối cả mình, nhưng
cũng chẳng phải sự việc gì to lớn, cô chỉ lo nếu lúc đó hắn không ở cùng cô mà lại nghĩ quẩn vào quán bar thì cô vẫn chỉ là dùng hàng xài lại.
Tử Xi nhìn Thần Ngôn bất giác cười nhạt, hôn nhẹ lên trán, lên má, và cánh môi mỏng, bằng cách mà hắn đã làm lúc sáng nay, Thần Ngôn chợt nghĩ
“Tiểu yêu này cũng có lúc rất đáng yêu.” Hắn vội đáp trả nồng hậu như
một lời thỉnh cầu, tay kia giữ sau gáy, tay còn lại ôm eo và áp sát vào
người mình, Tử Xi bị trượt chân, ngã ngồi lên hai đùi giữa vật khổng lồ, mặt mày đỏ chót khi cảm giác gần với vật đang cương cứng kia, hắn tiếp
tục cuộc tình ma mị.
Tử Xi khóc không ra nước mắt: “K-Không lẽ, tác dụng của thuốc này dai đến vậy.”
Tới cuối cùng thì cả hai vẫn là định mệnh của nhau như sự sắp đặt trước.