Ân Mạc Thần nghe thái giám báo tin, bàn tay cầm bút khẽ dừng lại. Thái
giám biết ý, đánh mắt ra hiệu, cả một đoàn người hầu lui ra ngoài.
Mạc Tử Kỳ cũng vừa dậy, vẫn một bộ dáng xinh đẹp động lòng người như thế, tới gần, bóp vai cho Hoàng Thượng.
Lực tay nàng vừa đủ làm hắn cảm thấy thập phần dễ chịu. Hắn thở dài: “Bà không phải mẫu thân ruột của trẫm.”
Mạc Tử Kỳ sửng sốt, tay dừng lại rồi lại tiếp tục. Thái Hậu không phải mẹ
đẻ của Ân Mạc Thần, nhưng từ khi Ân Mạc Thần sinh ra, đã là con của Thái Hậu. Sự tình trong đó, nàng không muốn quan tâm, tuy có chút tò mò. Có
những việc, không nên tìm hiểu nhiều, không nên biết nhiều, vậy mới tốt
cho bản thân.
Ân Mạc Thần thấy nàng không nói gì, cũng không quá
ngạc nhiên. Nàng vẫn như vậy, chẳng mấy khi hỏi chuyện, cũng chẳng mấy
khi quan tâm thứ gì. Nhớ tới quyết định của mình, liền nói: “Ta định lần này ngự giá thân chinh.”
“Chiến trường nguy hiểm, chỉ sợ quần thần không đồng ý.” Nàng nhẹ nhàng nói.
Hắn đáp: “Trẫm tự có cách.” Lại nói tiếp: “Lần này, trẫm muốn mang cả nàng theo.”
Bàn tay ngọc lại dừng. Mạc Tử Kỳ để lộ sự vui mừng hiếm thấy: “Thần thiếp đa tạ Hoàng Thượng.”
oOo“Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Lại giống như lần trước, bốn vị
tướng quân quan võ ngồi riêng với Hoàng Thượng. Sau khi cho bốn người
ngồi xuống, Ân Mạc Thần lập tức nói thẳng: “Lần này trẫm muốn xuất
chinh.”
Bốn người bên dưới lập tức đưa mắt nhìn nhau. Ánh mắt ba
vị tướng không hẹn nhìn về Kha tướng quân – tâm phúc của Hoàng Thượng.
Kha tướng quân thấy thế, khẽ nhếch nhếch mày, đứng dậy: “Thần.” Hắn dừng lại, nói tiếp: “Ủng hộ Hoàng Thượng.”
Vẻ mặt Ân Mạc Thần hiện rõ sự hài lòng. Bốn người ngồi đây, đều là tâm phúc của hắn. Trong đó Kha
tướng quân là người đầu tiên đi theo hắn, vậy nên ba người kia những
chuyện như thế này đều đẩy hết về Kha tướng quân.
“Thế là ta lại được đón gió biên cương, khoác áo giáp rồi.” Vinh tướng quân hớn hở.
Đối với mấy tên quan võ bọn hắn, suốt ngày ở triều đúng là đau đầu, ngồi nghe một đám sự việc nhức óc, lại mục nát cả cái thân. Cho nên bọn họ
đối với việc lần này đi đánh Mông Sát A kì thực rất vui vẻ, chưa kể còn
có chủ tử anh tuấn bất phàm của mình đi theo.
Trần tướng quân
ngồi đối diện Kha tướng quân, nói giọng tiếc nuối: “Chẳng biết tên Minh
kia có đi không? Mấy năm nay hắn không ở cùng chúng ta, chẳng biết thế
nào rồi.”
Kha tướng quân, Vinh tướng quân, Hà tướng quân nghe
Trần tướng quân nhắc đến cái tên Minh, cũng cảm thấy có chút trống vắng. Tâm phúc của Hoàng Thượng kì thực có năm người, người thứ năm đó chính
là Minh. Hắn ta là tên có võ công đẳng cấp, chỉ kém một chút so với
Hoàng Thượng đây, đã vậy lại biết ẩn thân. Chẳng rõ từ khi lên ngôi,
Hoàng Thượng cử hắn đi quản việc gì mà hai năm không thấy tung tích,
nhưng chắc cũng là quốc gia đại sự. Bởi vì cái tên Minh này, võ cực
giỏi, văn cực tốt thế nhưng nói năng lại kém vô cùng. Bọn họ thường lấy
việc này ra để trêu cái tên Minh. Nói cũng lạ, một tên võ giỏi, văn tốt, đặt bút xuống là bao câu thơ tuôn trào, câu văn thì đanh thép, hào
hùng. Tuy hắn ta vào sau bọn họ, nhưng xét về năng lực, tên này chắc
chắn là nhất, vậy nên hay bị bọn họ lấy thân phận huynh ra, ỷ mình đứng
trên mà trêu chọc. Tên này cũng không đánh bọn họ, liền trêu Minh đã trở thành trò tiêu khiển của bốn vị tướng đây. Dù sao cả bốn người, quan to mà chả lấy một vị thê thiếp, văn chương cũng không biết, chỉ có võ là
thuộc top của quốc gia, gặp nhau ngoài việc bàn quốc sự, cũng thỉnh
thoảng đàm tiếu về hậu cung Ân Mạc Thần một chút, nhưng cũng khô khan
lắm.
Ân Mạc Thần nghe tâm phúc nói thế, cười cười: “Hắn sẽ đi cùng.”