Mạc Tử Kỳ giật mình tỉnh giấc, cả người ướt đẫm mồ hôi. Nàng sững người.
Trước mặt nàng, lửa lớn đang bốc cháy, khói đen cuồn cuộn tuôn ra.
Chỉ ngây dại trong phút chốc, Mạc Tử Kỳ lập tức thông tất cả mọi chuyện. Mỵ Vỹ Nghi có lẽ đã thoát, cung điện bốc cháy là theo ý của Ân Mạc Thần,
tất cả mọi chuyện đều đúng kế hoạch – Trừ nàng.
Đúng vậy. Nàng
nhớ rõ bản thân mình đêm qua cùng với Mỵ Vỹ Nghi say rượu trong phòng,
lúc nàng ấy đi có lẽ nàng cũng chưa tỉnh. Vậy thì tại sao bây giờ nàng
lại nằm gần bụi cây trong điện?
Nếu là cận vệ của Ân Mạc Thần
nhìn thấy nàng, mang nàng đi, thì nàng phải nằm trên giường trong Mạc Hi Cung chứ không phải bên bụi cây ở đây.
Từ sau lưng truyền tới
tiếng bước chân, Mạc Tử Kỳ toát mồ hôi hột, lạnh cả sống lưng. Mọi người đang tập trung cứu chữa cháy, căn bản không ai nhìn thấy nàng ở đây.
Đầu óc nàng trong phút chốc đặt ra hơn chục câu hỏi.
Tại sao nàng lại ở đây? Là ai đem nàng ra đây? Tại sao không mang nàng về cung? Để
nàng ở đây phải chăng có ngụ ý gì đó? Chẳng lẽ để nàng ở đây vì muốn vu
oan nàng phóng hỏa?
Thực ra cũng không phức tạp như thế. Đến gần mão, có người đến phóng hỏa. Ám vệ lúc này chính thức phát huy tác dụng,
nhưng vì không thể lộ mặt nên không mang nàng đi ngay từ lúc lửa chưa
cháy. Chỉ khi đám người phóng hỏa đi hết, mới kéo theo nàng thoát thân
ra cửa sau, cũng muốn đưa nàng tận về cung, nhưng lúc đó đông người kéo
tới, không thể đi bằng cửa nào nữa đành để nàng bên bụi cây, lại ẩn
thân. Thế nhưng cũng không thể trách nàng. Trước đây khi còn ở thế kỉ
21, truyện trinh thám mà Mạc Tử Kỳ đọc nhiều vô kể, nàng chính là dân
trinh thám chân chính, cho nên mỗi lần hành động hãm hại người nàng mới
cặn kẽ như thế, và mỗi lần gặp chuyện đều không nhịn được xyz linh tinh
chút chút.
Mạc Tử Kỳ quay đầu lại, người đến là một cung nữ mặc áo xanh, một người nàng vô cùng quen thuộc – A Hạ.
“Nương nương, người tỉnh rồi.” A Hạ kêu một tiếng, vội vàng chạy lại đỡ nàng
đứng dậy. Chưa đợi nàng nói gì, A Hạ nói tiếp: “Chúng nô tì vội vàng
chạy tới đây, tản ra tìm nương nương, tìm thấy nương nương ngất ở bên
này nên đi gọi người đưa nương nương về cung.”
“Ừ.” Mạc Tử Kỳ khẽ nói. Lúc này quần áo nàng nhàu nhĩ, tóc tuy vẫn hành kiểu nhưng trâm
cài đều lệch vị trí, đầu nặng trịch: “Nhanh về, gọi thái y cho ta.”
“Vâng, kiệu đã ở ngoài rồi ạ.” A Hạ đáp, đưa tay đỡ nàng.
Kiệu từ từ nâng lên, Mạc Tử Kỳ liếc mắt nhìn cung điện. Dưới ánh mắt trời, ánh lửa chói mắt hơn bao giờ hết.