Lòng rối bời, Mạc Tử Kỳ cứ lặng người ngồi dưới ánh nến, nỗi đau trong
lòng càng ngày càng khuếch đại, nàng biết tất cả không phải do bản thân
mình, nhưng vẫn không thể ngừng tự trách chính mình.
Cười chua
chát, nàng nghĩ đến tâm trạng của hai đương sự là Mỵ Vỹ Nghi cùng Dư Lạc công tử. Hai người họ so với nàng còn đau đớn hơn, còn tê tái lòng hơn. Nàng yêu Ân Mạc Thần, thế nhưng tình cảm đơn phương từ một phía, so với hai người này thực sự không đáng là gì. Nàng chưa từng có được, còn bọn họ là có được rồi lại bị chia cắt. Đau lòng nhất không phải không có mà là có được rồi lại mất đi.
Mỵ Vỹ Nghi đã bỏ qua sự tôn quý của
một vị Công Chúa, bỏ qua kiêu ngạo cùng hãnh diện của bản thân mà dập
đầu cầu xin nàng, chứng tỏ lòng muội ấy cũng thực sự hết cách, cũng vô
cùng đau khổ mới dám đưa ra quyết định thế này.
Có lẽ cuộc đời đã bắt nàng phải hao mòn tuổi xuân trong hậu cung lạnh giá, ngày ngày trải qua trăm phương ngàn kế, nàng chịu được, thế nhưng không đành lòng nhìn người mình thương yêu cũng phải chịu cảnh này. Nàng đã không ít lần đọc tiểu thuyết ngôn tình cổ đại, cũng không ít lần mơ mộng về chuyện tình
cả đời một đôi, vậy nhưng hai mươi mấy năm sinh sống ở đây đã vùi dập
sạch sẽ việc nhất thế một đôi nhân này. Nay Mỵ Vỹ Nghi chỉ vì muốn ở bên Dư Lạc công tử mà bất chấp tất cả, nàng sẽ không ngăn cản. Nàng sẽ
giúp, sẽ giúp hết mình.
Lúc này, trời đã tang tảng sáng. Qua một lớp cửa sổ, ánh dương đang dần chiếu sáng, ngày mới lại tới.
oOo
Mạc Tử Kỳ trầm tư suy nghĩ, ngón tay theo thói quen gõ cạch, cạch trên mặt bàn gỗ.
Nàng phái A Hạ tìm hiểu tình hình trong triều đình, phát hiện được triều
đình gần đây đang cử Ngự Sử Đài chọn ngày tốt để Hoàng Thượng đi cầu
mưa.
Mạc Tử Kỳ liền ngó đầu ra ngoài cửa. Tuy trăm hoa vẫn đua nở
nhưng vẫn kém phần lung linh, mặt trời nắng chói mới nhớ ra đã lâu lắm
rồi không có trận mưa.
Hoàng Đế cầu mưa, kinh thành khắp nơi sẽ
canh phòng thêm cẩn mật, trốn đi không chắc có thành công hay không, còn nếu tiếp tục ở lại, thì e lại càng khó thêm.
Bao nhiêu năm xem
phim truyền hình, nàng biết trốn đi thì thường cải trang thành thái
giám, cung nữ mà chạy ra khỏi thành. Lần trốn đi này, nàng định hướng
hai bọn họ tới vùng Yên Bắc phía Tây Nam. Vùng Yên Bắc vạn vật tốt tươi, cảnh sắc trĩu tình. Đi khỏi hoàng cung, ra ngoại thành rồi xuôi dòng
theo sông An Minh, đi chừng mười ngày nửa tháng là có thể tới. Sông An
Minh rộng lớn, cho nên chỉ cần bọn họ lên được thuyền, quân lính muốn
đuổi theo tìm bắt e là cũng khó. Chưa kể muốn đến vùng Yên Bắc chỉ có
duy một con đường là sông An Minh nên truy quân cũng không thể đi đường
khác mà tới trước phục sẵn được. Cho dù có gửi thư mật tới Yên Bắc thì
Dư Lạc công tử võ nghệ cao cường nổi tiếng thiên hạ, có thể ôm Mỵ Vỹ
Nghi mở đường máu thoát thân. Tóm lại, nếu trốn đi, Yên Bắc là nơi thích hợp nhất.
Vậy nhưng nàng không thể nắm chắc. Hoàng Đế đi cầu
mưa, Ngự Sử Đài phải chọn ngày nào trời âm âm u u. Nàng chưa thể biết
được Ngự Sử Đài chọn hôm nào, bởi chính bản thân Ngự Sử Đài cũng không
thể biết, vậy nên càng không thể sắp xếp cho chu toàn.
Bất giác,
Mạc Tử Kỳ nhớ tới câu thành ngữ: “Trời đang nắng, cỏ gà trắng thì mưa.”
Phiền não lập tức dứt, cả người liền vội vàng đứng dậy, đi ra khỏi
phòng.
Nàng nhớ rõ, năm xưa bên bờ hồ mình từng cho trồng cỏ gà,
mỗi mùa hè nắng gay gắt, từ cửa phòng nhìn ra, là một màu xanh ngắt của
nước, một màu xanh mát của cỏ gà.
Đến gần bờ hồ, nàng ngồi xuống
quan sát. Cỏ gà đã ngả sang một màu trắng. Mạc Tử Kỳ cảm giác ngọn đá đè trong lòng đã bớt nặng, nở nụ cười nhẹ nhõm.