Trong hơn một tháng, Hoàng Thượng lật thẻ bài
Nghi Phi ba lần. Bản thân Nghi Phi không huênh hoang, kiêu ngạo, lại
không phải mềm yếu, cho tới bây giờ vẫn chưa bị rớt đài. Hiền Phi cùng
Dương Phi rời phe Đức Phi, theo Hoàng Quý Phi làm Đức Phi tức tới nghiến răng nghiến lợi.
oOo
Mạc Hi Cung
“Tỷ tỷ, Mỵ Vỹ Nghi muội bình sinh chưa từng cầu xin ai, hôm nay ở đây cầu xin tỷ.”
“Tỷ tỷ, muội cầu xin tỷ.”
Ánh nến lung linh chiếu rõ gương mặt tái nhợt của Mạc Tử Kỳ, chiếu cả gương mặt đẫm lệ của Mỵ Vỹ Nghi.
Mạc Tử Kỳ cảm thấy trời đất trước mắt như đảo lộn, nhìn muội muội kết nghĩa đang không ngừng dập đầu cầu xin, khó khăn thốt ra hai chữ: “Đứng lên.”
Mỵ Vỹ Nghi ngẩng đầu, tóc mái đã che cái trán, da dẻ trắng nõn dưới ánh nến càng thêm nõn nà, đầu có chút rối loạn.
Mạc Tử Kỳ với tay lấy chén trà đã sớm nguội, một ngụm uống hết vào, hai mắt nhắm lại, cố gắng bình tâm.
Nhìn người muội muội kết nghĩa trước mặt, hai người xuất thân hai nước, thế
nhưng tình cảm còn sâu sắc hơn tình tỷ muội ruột. Mạc Tử Kỳ cảm thấy vô
cùng khó tiếp nhận.
“Muội nói….là thật?” Tuy đã cố gắng bình tâm thế nhưng giọng nàng vẫn đầy khó tin.
Mỵ Vỹ Nghi không nói gì, nước mắt vẫn tiếp tục rơi, liên tục gật đầu.
“Về, đi về.”
Mỵ Vỹ Nghi không đáp, nàng ấy dập đầu thật mạnh một cái, rồi mới chậm rãi đứng lên, đi ra khỏi cửa.
Bàn tay chạm tới mặt gỗ lạnh giá của bàn trà, lúc này Mạc Tử Kỳ mới thực sự tỉnh lại. Nàng đứng dậy, chân không xỏ hài, đi loanh quanh phòng.
Tuy đã giữa xuân thế nhưng nhiệt độ vẫn khá thấp, nền gạch vẫn rất lạnh.
Mạc Tử Kỳ đi loanh quanh mười mấy vòng mới bắt đầu cảm thấy dưới chân
lạnh lẽo, tâm lúc này đã thực sự tĩnh, lại ngồi xuống ghế.
Chợt
cảm thấy trên gương mặt có gì đó ươn ướt, Mạc Tử Kỳ theo phản xạ đưa tay lên thế nhưng liền lập tức biết đó là nước mắt của chính bản thân, lập
tức mặc kệ.
Dư Lạc công tử nổi danh thiên hạ, dung mạo như hoa
như ngọc, tính cách ôn nhu, thiện lương, người tâm đầu ý hợp với vị Dư
Lạc công tử nổi danh này chính là Mỵ Vỹ Nghi.
Vốn rằng, Dư Lạc
công tử đã sớm chuẩn bị đầy đủ sính lễ cưới hỏi, thế nhưng Hoàng Đế kia
lại chỉ định Mỵ Vỹ Nghi đi sứ, hai người bèn để việc này lại, hẹn khi
nào Mỵ Vỹ Nghi đi về thì sẽ nói tiếp. Nào ngờ đâu giữa đường Mỵ Vỹ Nghi
mới biết sự thật, trốn không thoát. Dư Lạc công tử đến tận lúc Mỵ Vỹ
Nghi vào cung hơn tuần mới biết sự thật, vội vàng xuôi dòng sông chạy
tới đây. Vốn rằng xuôi dòng cũng chỉ mất sáu bảy ngày, thế nhưng lại gặp lũ lụt, vậy nên phải mất tròn một tháng mới tới được nơi.
Mỵ Vỹ
Nghi hôm nay tới cầu xin nàng, chính là cầu xin nàng nghĩ cách giúp nàng ấy ra khỏi cung, sống ẩn dật với Dư Lạc công tử kia…
Mạc Tử Kỳ
càng nghĩ, càng cảm thấy hận bản thân mình. Nàng biết rõ Dương Khê Thân
Vương là người bày ra kế sách này, mà Thân Vương lại vì nàng mới bày ra
kế sách, chung quy, chính là nàng chia rẽ một đôi uyên ương như thế,
chung quy, chính là nàng hủy hạnh phúc của người muội muội mà mình yêu
thương nhất.