Hậu cung yên tĩnh, bởi ai ai cũng chuẩn bị cho ngày sinh
thần Ân Mạc Thần, thế nên chẳng có một chút sóng gió nào. Vậy nhưng,
trước cơn bão bao giờ cũng là bầu trời bình yên.
Sinh thần của
Hoàng Đế, Thái Hậu đích thân mở tiệc, sắp xếp, so với tiệc đón gió tẩy
trần cho hai vị Mỵ Anh Va Quốc kia thì phải lớn hơn đến hai, ba lần.
Mạc Tử Kỳ nhìn chính bản thân trong gương đồng, rồi lặng lẽ nhìn ra ngoài
cửa sổ, trăng đã lên, tiệc sắp bắt đầu, nàng không thể không đi.
Tối nay, trăng yên bình tới thế, thế nhưng hậu cung lại bắt đầu dậy sóng
rồi. Mỵ Vỹ Nghi chỉ mới 15 tuổi, sống ở hoàng thất nhìn cũng không ít
thủ đoạn của các nữ nhân, nhưng nhìn và trải nghiệm lại cách biệt nhau
vô cùng.
Chuyện gì tới cũng phải tới, chạy trời không khỏi nắng, làm sao mà tránh được ? Đã vậy, chỉ có thể bình thản đối mặt mà thôi.
Mạc Tử Kỳ thở dài, sờ sờ lớp da mặt mềm mịn. Mềm như vậy, mịn như vậy,
nhưng bao năm nay gương mặt này chỉ có sự bình thản đến lạ, đến lúc
nhiều khi nàng nghĩ, sao mình có thể bình thản tới vậy ?
oOo
Bữa tiệc sinh thần của Đế Vương, lung linh, lộng lẫy, xa hoa không thể tả.
Từ trong cung rực rỡ sắc màu cho tới đường phố treo đèn lồng đỏ, đẹp đẽ
hơn bao giờ hết. Thế nhưng ẩn sau vỏ bọc đẹp đẽ này là những thủ đoạn ám hại, ai cũng có lương tâm, tuy nhiên làm theo lương tâm hay làm trái
lương tâm chỉ bọn họ mới hiểu rõ. Lòng dạ đàn bà là độc ác nhất, một đám nữ tử ở đây, dù có vẻ ngoài ngây thơ, lương thiện thế nào thì không thể không có tâm kế, trên đời này đâu phải ai cũng giống Hiếu Vũ Tư Hoàng
Hậu ?
Ca vũ hôm nay đều là những nữ tử xinh đẹp, toàn thân mỗi
người một khí chất, tuy vậy bài múa cũng không có gì đặc biệt lắm, mọi
người đa phần là ngắm mỹ nữ hơn. Lời chúc nhiều không kể xiết, Mạc Tử Kỳ nhìn những cảnh này lại thấy vô vị, ai ai cũng cười, thế nhưng thật tâm họ thế nào ?
Nhìn Dương Khê Thân Vương đứng dậy, liếc mắt qua
Mỵ Vỹ Nghi trang điểm tinh tế, mặc bộ váy lụa hồng nhạt ngồi cạnh, Mạc
Tử Kỳ biết, bắt đầu rồi.
“Kính chúc Hoàng Thượng phúc như đông
hải, thọ tỷ nam sơn. Quốc quân chúng ta có một người muội muội năm nay
đã đến tuổi thành gia lập thất, Quốc quân lại có ý muốn giao hảo với quý quốc nên gả Nhị Công Chúa Mỵ Vỹ Nghi sang hòa thân, không biết ý Hoàng
Thượng thế nào ?” Dương Khê Thân Vương mỉm cười, nho nhã nói, Mỵ Vỹ Nghi cũng đứng dậy.
Phía dưới nhất tề im lặng, ánh mắt đổ dồn vào vị
Thiên tử. Chỉ thấy Ân Mạc Thần thoải mái cầm một ly rượu : “Nghe danh
Nhị Công Chúa Mỵ Vỹ Nghi đã lâu, nay gặp quả nhiên danh bất hư truyền.
Tâm ý của quý quốc trẫm xin nhận.”
Dừng lại, uống một ly rượu,
lại nói tiếp : “Truyền ý chỉ của trẫm, Mỵ Vỹ Nghi hiền thục nết na, xinh đẹp tài giỏi, nay tấn phong thành phi, ban phong hào Nghi, ở Tự Ly
Cung.”
Mỵ Vỹ Nghi nhìn cảnh này, lại nhìn sang người tỷ tỷ cùng
mình kết nghĩa, cụp mắt, bước ra khỏi bàn, hướng cửu ngũ chí tôn mà khấu đầu tạ ơn : “Tạ Hoàng Thượng.”