Mạc Tử Kỳ sau khi về cung, tâm mới hoàn toàn bình tĩnh. Hồi ức năm đó
dội ào vào trí óc nàng như dòng nước lũ, từng kí ức rõ nét đến lạ. Đúng
như người ta nói, khi kí ức càng rõ rệt, thì càng tàn nhẫn hơn.
Nàng phản bội lại phu quân mà bản thân nhất mực yêu thương, dù cho đêm đó có là do nàng không đủ sức chống cự lại nam nhân to khỏe như Dương Khê
Thân Vương, nhưng lý do đó không thể phủ nhận một điều, nàng đã nằm dưới thân một nam nhân khác. Tuy lúc đó nàng cũng đã sớm không còn trinh
tiết, trinh tiết đã dâng tặng Ân Mạc Thần, nhưng thân thể bị người khác
động vào, nàng cho dù không còn nguyên vẹn nữa, thì thân thể cũng rất dơ bẩn. Nàng đã từng là hoa lan trắng muốt cao quý, giờ, Mạc Tử Kỳ này là
hoa lan héo úa. Hoa lan cao quý ngày xưa, tất cả chỉ là đã từng mà thôi…
Thế nhưng cho dù bản thân đã phản bội lại người mà mình yêu thương, nhưng
tình cảm của nàng chưa bao giờ thắng lý trí. Nàng đã từng nghe người ta
nói, tình cảm chỉ như gói muối trong tô mì tôm. Không có gói muối, tô mì tôm đó vẫn ăn được, chỉ là hơi nhạt mà thôi. Ân Mạc Thần, cũng không
phải là nam nhân nàng yêu đến chết đi sống lại. Nàng từng đọc nhiều tiểu thuyết, nữ chính yêu nam chính, cho dù không yêu đến mức coi nam chính
là cả tính mạng thì cũng không thể chấp nhận việc bản thân mình bị người khác xâm phạm, cả ngày chỉ đòi tự tử, còn nam chính thì mệt nhọc đi dỗ
dành, nói là mình không để tâm này nọ,…Vậy nhưng, nàng cho rằng, bản
thân mình bị người khác chạm tới, cứ đòi chết đi không phải là cách giải quyết tốt. Hơn nữa, Ân Mạc Thần cũng đâu phải chỉ có mình nàng, cho dù
nàng từng một lần lầm lỡ, cũng không thể chỉ vì yêu mà chết đi được. Cho nên tất cả sự việc, nhìn lại, cũng chỉ có thể nói gọn vào mấy chữ: “Ông ăn chả, bà ăn nem” mà thôi.
Dương Khê Thân Vương đề cập với
nàng, nói chỉ cần nàng gật đầu, hắn ta có thể mang nàng đi khỏi Ân Điệp
Thi Quốc, rời xa chốn hậu cung tịch mịch lạnh lẽo, tranh đấu ta sống
ngươi chết này. Nàng rốt cuộc là có nên đồng ý hay không?
Đi, thì có lẽ nàng sẽ không phải suốt ngày đề phòng, không phải nghe tin người
mình thương triệu nữ nhân khác thị tẩm, không phải nhìn những đứa con
riêng của phu quân mình nữa. Vậy nhưng, nàng sợ. Không phải sợ bị bắt,
mà là sợ đi rồi viễn cảnh cũng sẽ không tốt đẹp gì nữa. Bởi, lỡ như
Dương Khê Thân Vương chỉ là vì chưa có được nàng nên mới muốn, nếu có
được nàng rồi thì sẽ vứt bỏ nàng thì sao? Trong lịch sử Trung Quốc nàng
từng đọc qua, có Vệ Tử Phu lúc ban đầu ở phủ Bình Dương Công Chúa, sau
được Hán Vũ Đế thị tẩm thì được ông đem từ phủ Bình Dương Công Chúa về
cung. Ai cũng nghĩ bà sẽ được sống tốt hơn, nhưng kết cục thế nào? Hán
Vũ Đế không quan tâm bà, cho nên nhân lúc có một đám cung nữ xuất gia,
bà mới xin đi theo. Cung nữ xuất gia, thường được vua nhìn mặt. Hán Vũ
Đế sau khi nhìn mặt bà, thì nhớ tới bà, mới giữ bà ở lại, từ đó bà mới
bắt đầu nhận lại chuỗi ngày được ân sủng. Nàng sợ bản thân giống như Vệ
Tử Phu, đến chỗ Dương Khê Thân Vương sẽ bị vứt bỏ, không được quan tâm
giống như Vệ Tử Phu khi từ phủ Bình Dương Công Chúa tới Hoàng Cung.
Còn nếu ở lại? Ở lại chốn này, tâm lý lúc nào cũng phải đề phòng. Ở lại
đây, nhìn năm tháng trôi qua, nhìn tuổi xuân dần qua, nhìn dung nhan bản thân từng bước từng bước phai mờ. Cuộc chiến ân sủng này, có lẽ nguy
hiểm cũng không kém các A Ca tranh quyền đoạt vị, sai một ly là đi một
dặm.
Nàng không biết năm đó được Tiên đế phong làm Cách Cách, là may mắn hay là xui xẻo. Nàng không biết mình được chỉ hôn cho Thái Tử,
được trở thành Thái Tử Phi, là phúc hay là họa. Nàng không biết mình yêu Ân Mạc Thần, là lương duyên hay là nghiệt duyên. Nếu ai bắt nàng từ bỏ
địa vị, từ bỏ thân phận, từ bỏ hết thảy tiền tài vật chất bản thân, đổi
lại là cho nàng cuộc sống trời yên biển lặng, nàng sẽ không phút nào do
dự, nhất quyết sẽ gật đầu đồng ý. Vậy nhưng cuộc sống không có nếu, cuộc sống chưa bao giờ là màu hồng, hiện thực vô cùng tàn nhẫn…
Rốt
cuộc nàng nên chấp nhận đi, đặt cược bản thân một lần xem đến chỗ Dương
Khê Thân Vương có được sống tốt hay sẽ bị ghẻ lạnh? Đặt cược vận mệnh
bản thân chưa bao giờ là tác phong của nàng, nàng cho dù làm chuyện gì,
cũng luôn muốn chừa lại cho bản thân mình đường lui.
Nếu ở, lặng
lẽ nhìn sóng gió hậu cung, sống một cuộc đời phi tần chưa biết lưu lạc
về đâu, ngày ngày tranh đấu, nàng không thích. Nếu vậy, thì sống một
cuộc sống im lặng, không quan tâm hậu cung, để mặc bản thân trôi dạt
theo tự nhiên, thì nàng không cam tâm.