Tuy nàng vẫn thường tránh dây vào Thái Hậu, nhưng hôm nay Thái Hậu lại
đưa ra đề xuất chuẩn bị nha hoàn thông phòng cho Ân Mạc Thừa, Mạc Tử Kỳ
đứng dậy, chân hơi nhún xuống, cắn môi nói : “Thái Hậu, thần thiếp nghĩ
Mạc Thừa mới 11 tuổi, lúc này nó nên chăm lo đèn sách, chuyện nha hoàn
thông phòng có lẽ nên để hai, ba năm nữa đi ạ.” Nàng nói hết sức nhỏ
nhẹ.
Rầm
Vị trên cao đập tay mạnh, Thái Hậu hiển nhiên tức giận khi nàng phản đối ý kiến của mình, nhất là khi bà lại còn không vừa lòng với nàng : “Ta
nói mẫu thân như ngươi chỉ biết đèn sách cho con thôi sao ? Ngươi ích kỷ không biết lo cho con vui đùa, chỉ bắt nó học hành. Đã mười một rồi
ngươi còn không cho nó chuẩn bị nha hoàn thông phòng, ta nói với ngươi,
năm Mạc Thần 10 tuổi ta đã xếp cho nó đến 3 nha hoàn rồi.”
Thái Hậu mắng té tát, nhưng lòng Mạc Tử Kỳ đã định. Nàng nhất định phải
phản đối chuyện này. Người khác thế nào cũng được, nhưng Ân Mạc Thừa là
con nàng. Hài tử 11 tuổi, nha hoàn thông phòng là cái gì chứ, đầu độc
tâm hồn. Hôm nay, nàng nhất định phản đối tới cùng.
Đám phi tần cong môi khẽ cười, ngồi yên một chỗ xem kịch vui.
“Thái Hậu, cho dù người nói vậy, thần thiếp vẫn thấy nó còn rất nhỏ.” Nàng vẫn như cũ, nói.
Thái Hậu vốn đang tức, nay nghe nàng vẫn phản đối liền tức hơn, lại cho
rằng lời mình nói không có uy quyền gì với nàng, bà liền lớn tiếng :
“Ngươi được lắm, dám cả gan cãi lệnh ai gia. Ngươi xem ai gia là cái gì
hả, quyết định của ai gia, không ai được phép ngăn cản.” Nói xong liền
thở hồng hộc, đủ thấy bà đã giận tới mức nào.
Mạc Tử Kỳ mím môi. Nàng biết bà đã giận, nói thêm không khác gì đổ dầu
vào lửa, hơn nữa còn không thể ngăn được Thái Hậu đưa người tới chỗ Ân
Mạc Thừa. Thế nhưng trên đời có một số việc biết rõ cho dù làm là không
có kết quả, thậm chí còn chuốc họa vào thân, nhưng vẫn cứ làm.
“Thần thiếp không dám cãi Thái Hậu, chỉ là nó quả thực còn rất nhỏ ạ.”
Quả nhiên, sắc mặt Thái Hậu đã khó coi lại càng khó coi thêm. Bà cầm
chiếc chén trà bên cạnh, ném thẳng xuống bên dưới, đích đến của cái chén là nàng.
Choang
Cái chén may mắn không trúng vào nàng, nhưng khi rơi xuống đất, mảnh vỡ
của nó lại bắn về phía nàng, một mảnh khẽ đâm vào lòng bàn tay nàng.
Cảm giác tay mình rát, Mạc Tử Kỳ liền đoán ngay ra nguyên nhân, nhưng
nàng đến một cái nhíu mi cũng không có. Không phải bởi vì nàng cảm thấy
không đau, mà nàng vốn quen dù đau cách mấy cũng không tỏ thái độ gì
trước mặt người khác, người thân đã thế, bây giờ lại còn đứng giữa đám
phi tần, nàng càng vì thế mà âm thầm chịu đau.
“Lại còn nói không dám ? Ngươi đừng tưởng ai gia tai lãng mà nghe không
ra ? Loại phi tần như ngươi, thực may là Mạc Thần tỉnh táo không phong
làm Hoàng Hậu. Cháu ta có loại mẫu thân như ngươi, quả là vô phúc.” Thái Hậu rõ ràng giận đỉnh điểm, tàn nhẫn mà cay độc trước mắt bao nhiêu
người động chạm tới vết thương của Mạc Tử Kỳ.
Tất cả phi tần, cung nữ, thái giám không hẹn đều nhìn Hoàng Quý Phi của
Ân Điệp Thi Quốc. Chỉ thấy nàng sắc mặt lãnh đạm, ngoài ra không tìm ra
được biểu cảm nào khác. Người khác khi thấy Thái Hậu tức giận đến mức
này, đã vội vàng quỳ xuống cầu xin rồi. Mấy năm làm Thái Hậu, bà lại
quen đứng trên đầu người khác, không ai dám làm trái ý bà, nay lại bị
cái gai trong mắt mình chọc đến vậy, thấy cái gai này không nói gì, tiếp tục cho rằng cái gai khinh mình, nghiến răng ken két nói : “Hoàng Quý
Phi cãi lại mẹ chồng, phạm vào tội bất kính. Không biết chăm lo cho con
trai, dựa vào hai điều này xét thấy đức hạnh không đủ, phế xuống làm
Thục Phi, giam lỏng trong cung, không có lệnh ai gia, bất cứ ai cũng
không được vào.”
Khi Thái Hậu nói lời này, các phi tần càng mở to mắt nhìn Mạc Tử Kỳ hơn nữa. Nhưng lại lần nữa, bọn họ lần nữa thất vọng.
“Nếu Thái Hậu không còn gì dặn dò, thần thiếp cáo lui.” Cuối cùng nàng
mới lên tiếng, sau đó liền đứng thẳng, quay người đi khỏi Vạn Tường
Cung. Thái Hậu vì bị chọc cho uất nghẹn, ngay sau đó cũng vào phòng nghỉ ngơi.