Tuyền béo gật đầu đồng ý. Cậu ta cố gắng đu đưa để đưa tôi sát vào vách
đá, nhằm tạo điều kiện cho tôi bám vào đó rồi leo xuống dưới. Hai thằng
chúng tôi thử mấy lần, tôi thâm tím hết cả mình mẩy vì va đập vào vách
đá, vội vàng xua tay: "Cậu cứ thả tớ xuống đi!"
Tuyền béo vẫn còn do dự, trong khi Lâm Phương đang dài cổ chờ đón ở bên dưới, tôi bèn giơ tay chào cậu ta theo nghi thức quân đội, sau đó cấu mạnh vào cẳng tay
cậu ta một nhát, "Oái! Cậu cấu tớ làm gì!" Bị đau đột ngột, bàn tay đang nắm chặt của cậu ta thả lỏng ra theo phản ứng tự nhiên. Tôi lập tức rơi thẳng xuống dưới, chân đạp loạn xạ giữa không trung, hy vọng có thể đẩy mình tới chỗ vách đá nhô ra gần hơn. Lâm Phương rút thắt lưng ra, hai
tay nắm chặt hai đầu rồi vươn ra bên ngoài vách đá. Trong lúc rơi xuống, tôi hoàn toàn không thể tính toán được chính xác khoảng cách, chỉ cố
gắng vươn tay ra chụp bừa lấy một cái, cơ thể tôi khựng lại rồi treo
lủng lẳng giữa không trung. Cánh tay Lâm Phương, do phải chịu lực cả
trọng lượng cơ thể tôi đang rơi theo quán tính, phát ra một tiếng rắc
rợn người. Sau khi túm được sợi thắt lưng, tôi vội vàng dùng cả chân lẫn tay để leo lên trên gờ đá. Mặt tái nhợt, Lâm Phương ôm lấy tay trái của mình, giơ ngón cái tay phải lên với tôi. Tôi ngẩng đầu lên, hỏi Tuyền
béo: "Trên đó thế nào, cái cây vẫn chắc đấy chứ?"
Tuyền béo đã
bám cả hai tay vào cái cây chết khô, đang leo lên trên, lớn tiếng trả
lời: "Tớ không sao, trèo loại cây thấp tẹt này dễ như trở bàn tay ấy
mà." Còn chưa dứt lời, cậu ta đã trượt tay, thiếu chút nữa là rơi tuột
xuống dưới. Trái tim như vọt lên tận cổ họng, tôi không kìm được nhắc
nhở cậu ta phải cẩn thận hơn một chút.
Vì cứu tôi, Lâm Phương gãy mất một tay. Tôi vô cùng áy náy, vội vàng lấy nẹp và băng trong ba lô
ra để sơ cứu cho cô ta. Quá nhiều chuyện xảy ra chỉ trong thời gian
ngắn, tôi chưa lấy lại được bình tĩnh thành ra tay chân lóng ngóng, lỡ
tay làm Lâm Phương thét lên vì đau. Cô ta giật lấy băng gạc, nói: "Tôi
không sao, anh bình tĩnh lại một chút, nghĩ xem leo lên bằng cách nào."
Được cô ta nhắc nhở tôi mới lấy lại được bình tĩnh. Móc bản đồ ra để so sánh với đồi núi và hoàn cảnh tự nhiên ở xung quanh, tôi lấy làm lạ: "Theo
như bản đồ, đền thờ thần mặt trời nằm ngay tại chỗ này. Nhưng ngoài vách núi dựng đứng và vực thẳm ra, bốn phía chỉ là những ngọn núi cao chót
vót, chẳng thấy bất cứ dấu vết của công trình nào do con người xây dựng
cả."
Đúng lúc này, một người bỗng ló đầu ra khỏi rìa vách núi
ngay phía bên. Bốn mắt nằm rạp dưới đất, hét lên gọi mấy người chúng
tôi: "Quản lý, vẫn ổn chứ? Giờ tôi ném dây xuống dưới, mấy người bắt lấy này!"
Tuyền béo ở phía trên hai chúng tôi, đang lúc lắc cái mông béo ị để ngồi cho vững trên cành cây khô, thấy Bốn mắt không có việc
gì, nói như reo: "Mau mau ném dây xuống đây, anh tìm một cái cây chắc
chắn rồi buộc vào trước đã."
Tôi thấy Bốn mắt lành lặn không việc gì, đã sang được bên rìa bên kia, cõi lòng đang nặng như đeo đá cuối
cùng cũng vơi bớt được phần nào, chỉ thắc mắc không hiểu Đầu Trọc có
lành lặn sang được bên kia như anh ta hay không.
Khi nhìn thấy
viện binh, mấy người chúng tôi cùng như trút được gánh nặng, ngay cả Lâm Phương cũng phải thở phào một hơi. Cô ta hỏi: "Cô gái vừa rồi hình như
là người yêu của anh thì phải? Tôi thấy cô ấy chẳng có vẻ gì là muốn gặp lại anh cả."
Bị cô ta chọc trúng nỗi đau, tôi chẳng biết nên
giải thích như thế nào. Giờ ngay cả Lâm Phương cũng nói như đinh đóng
cột, chỉ sợ người đã cắt sợi dây chão lúc trước chính xác một trăm phần
trăm là Shirley Dương.
"Anh đừng nghĩ ngợi quá nhiều, việc gì
cũng có nguyên nhân của nó. Sau khi leo được lên trên, chúng ta tìm cô
người yêu của anh rồi hỏi cho rõ ngọn ngành." Cô ta an ủi tôi vài câu,
sau đó lại ngẩng đầu lo lắng canh chừng Tuyền béo.
Chẳng bao lâu
sau, Bốn mắt lại hiện ra trong tầm mắt chúng tôi. Anh ta buộc đá vào một đầu của hai sợi dây thừng rồi thả chúng xuống cùng một lúc. Tuyền béo
bắt lấy một sợi rồi buộc chặt nó vào người mình để đảm bảo an toàn, sau
đó mới bám vào sợi dây leo lên phía trên.
Mặc dù đã thoát nạn, nhưng
vì Lâm Phương đã mất đi rất nhiều đồng đội, trong lòng đương nhiên sẽ
cảm thấy nặng nề. Cô ta nhìn mặt trời đang lặn dần xuống núi, bảo với
tôi: "Mất hết người, tôi chẳng còn biện pháp nào nữa. Nếu như anh không
ngại, tôi muốn gia nhập đội ngũ của các anh, tiếp tục tìm kiếm đáp án."
Tôi nói, cô đã gãy tay rồi, nếu đi cùng với chúng tôi thương tích sẽ càng
nặng hơn. Tôi còn chưa kịp nói xong, cô ta đã lập tức cắt ngang: "Cầu đã bị chặt đứt không còn đường về, thiết bị truyền tin lẫn vật dụng sinh
hoạt của tôi thì bỏ lại hết trong doanh trại, nếu không dẫn tôi theo,
các anh mới đúng là kẻ coi rẻ mạng người như cỏ rác."
Trên đời
này, tôi sợ nhất là tranh cãi với phụ nữ, bởi vì bất cứ một phụ nữ nào
cũng sẽ luôn biết cách chứng minh lý lẽ thuộc về mình. Sau khi lên được
bên trên, Tuyền béo xông xáo làm một cái cáng cứu thương đơn giản rồi
kéo Lâm Phương lên. Đến khi tôi lại được nhìn thấy ánh mặt trời, ánh
chiều tà đã lại phủ khắp hang cùng ngõ hẻm của khu rừng nhiệt đới. Sông
Amazon lấp lánh dưới ánh nắng chiều rực rỡ, thỉnh thoảng có một đàn chim lướt bay qua ở phía đằng xa, tôi lập tức đắm chìm trong niềm vui sướng
được sống sót, cho đến khi Bốn mắt nói: "Lưu Mãnh không may mắn, đã hy
sinh mất rồi."
Lúc mới nghe tin dữ này, tôi cứ ngỡ Bốn mắt đang
giở trò đùa ác ý. Nhưng sau khi nhìn ngó khắp nơi mà không thấy bóng
dáng Đầu Trọc đâu, tôi mới biết đó là sự thật. Tôi nhìn vách núi cao
nghìn trùng mà lòng quặn đau. Vừa nghĩ tới Vương Thanh Chính chết cháy
trong hầm lò, Đầu Trọc rơi xuống vách núi, người nhà họ Vương đến giờ
không còn một ai, tôi thật sự không biết sau khi trở về phải trả lời
chất vấn của Vương Phổ Nguyên như thế nào. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu
xanh, cảnh tượng tan nát cõi lòng nhất trên đời này cùng lắm cũng chỉ
như thế này mà thôi.
Dưới sự bắt nhịp của tôi, Lâm Phương, Tuyền
béo và Bốn mắt đứng trên sườn đồi bên cạnh Cây cầu ma, thổn thức ca vang bài "Quốc tế ca" để tiến đưa những đồng bào đã mất đi của mình.
"Không cần nói dài dòng, chúng ta phải tôn trọng ý nguyện của các đồng chí đã
hy sinh, lôi hết thủ phạm đang dấu mặt ra rồi trừng trị thích đáng."
Tuyền béo hùng hồn sôi nổi phát biểu cảm tưởng, "Sau khi tìm thấy đền
thờ thần mặt trời, chúng ta sẽ trích ra một phần để thành lập một quỹ
tên là Vương thị, chuyên dùng để giúp đỡ những người ôm hoài bãi đào
vàng nơi viễn xứ."
Tôi bảo: "Thi thể người ta còn chưa lạnh hẳn, cậu đừng có đùa kiểu như thế này nữa, hãy tập trung vào tìm cửa vào đền thần đi."
Đêm đó, bốn người chúng tôi ngồi bệt dưới đất, vây quanh đống lửa, nghiên
cứu bản đồ và chiếc nhẫn Ngọc Phỉ Thúy rất lâu mà vẫn không biết bắt tay vào việc từ đâu. Tọa độ được đánh dấu trên bản đồ trùng khớp với Cây
cầu mà, nhưng giờ đã đến được đầu cầu mà chúng tôi vẫn không thể nhìn
thấy dấu hiệu "Phong thủy chỗ này đẹp nhất". Tuyền béo đề nghị tiếp tục
đi sâu vào rừng nhiệt đới, biết đâu đền thần nằm ngay ở phía trước thì
sao. Bốn mắt phản đối: "Nếu mục tiêu đã được đánh dấu ở đây, cửa vào đền thần tất nhiên sẽ ở ngay gần chúng ta. Chỉ vì chúng ta không quen thuộc địa hình cho nên mới chưa phát hiện ra mà thôi."
Lâm Phương hỏi
tôi: "Nhìn anh có vẻ hiểu biết khá nhiều về phong thuỷ. Anh có thể xác
định được vị trí đền thờ thông qua một số thuật phong thủy của Trung
Quốc hay không?"
Tôi đáp, bản thân đền thần là một công trình tôn giáo, không phải chỗ ở cũng chẳng phải Lăng mộ hoàng gia, xây dựng ở
đâu hoàn toàn do ý muốn của người lãnh đạo, chẳng tuân theo một quy tắc
cụ thể nào hết.
Bốn mắt ngẫm nghĩ một lát: "Người Inca vô cùng
sùng bái thần mặt trời, cá nhân tôi cho rằng, vị trí đền thần chắc hẳn
phải ở một nơi có ánh sáng mặt trời quanh năm, ít nhất cũng phải là một
nơi cao ráo, như vậy mới có thể gần với bầu trời hơn."
Tuyền béo vỗ đùi: "Ý kiến rất hay, chúng ta bỏ công tìm kiếm một chuyến quanh đây cũng chẳng mất gì."
Suy nghĩ của tôi chỉ xoay quanh nội dung truyền thuyết lúc trước: "Các cậu
còn nhớ câu chuyện về Cây cầu ma mà cậu ấm họ Vương đã kể hay không?"