Nghe thấy Tuyền béo nhắc đến
bánh tông, tôi lập tức quay trở lại quan sát thi thể viên sĩ quan phụ tá của Lâm Phương một lượt. Sau khi kiểm tra tới bàn tay anh ta, tôi phát
hiện ra ngoài vết thương ra thì không có gì khác thường, nhưng ở bên
trong móng tay có dính một ít mẩu vụn màu đen.
Tôi gẩy mẩu vụn ra, bảo với Lâm Phương: "Cô qua đây xem thử là cái gì thế này?"
Lâm Phương cầm lấy, cẩn thận quan sát một lúc lâu rồi nói: "Tôi không dám
chắc, không phải là đất, cũng không phải vỏ cây, chính xác là cái gì thì tôi thực sự không biết."
"Tôi thấy có lẽ là viên sĩ quan phụ tá của cô đã cào cấu được từ người con vật kia ra trong lúc vật lộn trước
khi bị giết chết. Thế nhưng, đó là con vật gì thì chúng ta hoàn toàn
không biết. Tôi cho rằng, giờ chúng ta tốt nhất là kiểm tra quanh đây
một lượt, có lẽ con vật kia vẫn còn quanh quẩn đâu đây; Hoặc là tìm
được thứ gì nữa thì mới có manh mối tiếp tục truy đuổi được." Nói xong,
tôi nhìn Lâm Phương. Lâm Phương khẽ gật đầu, chẳng nói câu gì mà đứng
dậy luôn rồi đi tìm kiếm trong rừng cây.
Tôi quan sát viên sĩ
quan phụ tá của Lâm Phương thêm một lần nữa, phát hiện thi thể anh ta đã bắt đầu bốc mùi. Lúc này, trong đầu tôi dường như đã nghĩ ra điều gì
đó, thế nhưng lại không thể nắm bắt được. Có lẽ do thời tiết quá nóng,
cho nên thi thể mới bốc mùi nhanh như vậy! Tôi chỉ mong sao tất cả chỉ
là lo nghĩ vô cớ. Bởi vậy, tôi cũng bắt đầu tìm kiếm ở xung quanh.
Tìm kiếm một lúc lâu cũng không phát hiện ra có gì khác thường. Tôi nói cho Lâm Phương biết việc thi thể viên sĩ quan phụ tá của cô ta đã bốc mùi.
Lâm Phương nhờ chúng tôi an táng anh ta rồi hãy tiếp tục đi tiếp. Tôi
định đi tiếp luôn, bởi vì thời gian dài càng kéo dài, xác suất người
phía trước còn sống lại càng nhỏ. Nhưng tôi thật sự cảm thấy không đành
lòng để người này phơi thây nơi hoang dã như vậy. Vậy là chúng tôi lấy
xẻng công binh trong hành lý ra, đào một cái hố.
Trong khi đang
đào hố, tôi chợt nhận thấy da dẻ viên sĩ quan phụ tá Lâm Phương bỗng
nhiên từ từ biến thành màu đen. Nhìn thấy vậy, lập tức dừng tay, chẳng
còn nghĩ ngợi gì đến việc kính trọng người đã khuất, quơ lấy cái xẻng
rồi chém vào chân viên sĩ quan phụ tá của Lâm Phương.
Một tiếng
kêu đánh chát giống như chém vào đá vang lên. Tôi sợ hết hồn, tiếp tục
chém một nhát khác vào cánh tay anh ta, thế nhưng vẫn chỉ là một tiếng
kêu chát chúa.
Tôi nhìn lên mặt viên sĩ quan phụ tá, lớp da ở đó vẫn như bình thường.
Tôi quay đầu lại gọi Tuyền béo: "Tuyền béo, qua đây nhanh, mau giúp tớ chôn anh ta, anh ta có dấu hiệu biến thành bánh tông lớn rồi!"
Nghe
thấy thế, Tuyền béo nào dám chần chừ, vội vàng chạy tới nâng thi thể
viên sĩ quan phụ tá của Lâm Phương lên cùng với tôi. Tôi vừa cùng với
Tuyền béo hạ thi thể anh ta xuống cái hố đã đào xong, vừa bảo Lâm Phương nhanh chóng lấp đất.
Vừa lấp được mấy xẻng đất, cánh tay thi thể đột nhiên nhúc nhích. Tôi bảo Tuyền béo: "Cõng Đầu Trọc lên, chuẩn bị
đi nào. Thi thể xảy ra biến dị biến dị nhanh như vậy, tuyệt đối không
bình thường, có lẽ chúng ta không thể kháng cự lại nó được." Trong lúc
nói chuyện, tốc độ lấp đất tự động tăng cao.
Tôi còn chưa dứt
câu, thi thể đó đột nhiên ngồi bật dậy. Tôi lập tức phản ứng, vớ lấy cái xẻng công binh rồi bổ thẳng cánh vào đầu của nó. Theo lý thuyết, với cú bổ đó, đầu nó phải đứt rời, nhưng tôi lại chỉ cảm thấy hổ khẩu tê rần
cùng với một tiếng chát vang vọng bên tai. Tiếp đó, Tuyền béo đột ngột
hét lên: "Lão Hồ, chạy mau, bánh tông này dậy rồi!"
Tôi và Lâm
Phương liếc nhau, rồi tới tấp chém xẻng công binh vào chân và phần bụng
dưới của bánh tông, nhưng vẫn chỉ có những tiếng chan chát vang lên. Đột nhiên, bánh tông tóm được cái xẻng công binh của Lâm Phương. Lâm Phương cố gắng giật lại, nhưng lại bị bánh tông kéo ngã ngồi xuống đất.
Thấy Lâm Phương sắp bị bánh tông kéo xuống hố, tôi hét lên "buông tay". Nghe thấy vậy, Lâm Phương lập tức buông cái xẻng công binh ra. Bánh tông lập tức bị mất đà, rơi thẳng xuống dưới hố. Thấy nó ngã xuống hố, tôi lập
tức dốc hết bình sinh xúc đất lấp đầy cái hố bằng cái xẻng duy nhất còn
lại, sau đó lật ngược cái xẻng lại đập để nén đất cho chắc. Nhưng đất
đai trong rừng Amazon nhẹ và xốp, cái tay bánh tông đột ngột trồi lên
khỏi mặt đất.
Cánh tay đó đã hoàn toàn không phải cánh tay con
người nữa rồi, đen tuyền giống như than. Bề mặt làn da trên cánh tay đó mọc một lớp vảy giống như giáp xác. Tôi bảo Lâm Phương: "Mau đứng dậy,
không nên mất thời gian ở chỗ này nữa, bánh tông da đen là loại bánh
tông khó đối phó nhất. Cô mau chóng tìm đường đưa cả bọn ra khỏi mảnh
rừng này, nếu không thì chúng ta cũng sẽ biến thành bánh tông giống như
viên sĩ quan phụ tá của cô mất!" Nghe nói vậy, Lâm Phương lật đật đứng
dậy, chạy vội đi.
Tôi quay sang bảo Tuyền béo: "Cõng thương binh
theo sau tớ nào!" Nói xong, tôi cầm lấy cái cầm xẻng công binh rồi bổ
xéo một cú thật lực vào cánh tay bánh tông đang thò lên khỏi mặt đất.
Một tiếng chát vang lên, khi tôi nhìn vào chỗ mình vừa chém, cánh tay
bánh tông cuối cùng cũng đứt lìa bởi cú chém vừa rồi, một ít chất lỏng
màu đen chảy ra. Thấy thế, tôi không kìm được phấn khích, xúc một xẻng
đất lớn lấp lên trên rồi bỏ chạy theo những người khác.
Khi tôi
bắt kịp, Tuyền béo thở hồng hộc, hỏi: "Lão Hồ, con mẹ nó, viên sĩ quan
phụ tá của cô ta sao lại quái dị như vậy? Chỉ trong nháy mắt đã biến
thành bánh tông." Tôi ngoái lại nhìn, không thấy bánh tông da đen kia ở
phía sau mới đáp lại lời cậu ta: "Các loại bánh tông chúng ta đã từng
gặp không biết bao nhiêu mà kể, nhưng đây mới là đầu tiên nhìn thấy thi
biến diễn ra ngay trước mặt, con mẹ nó quả là quá sức quái dị."
Lâm Phương chen vào: "Đúng thế, tôi cũng chưa bao giờ nghe ai nói tới việc
thi biến thế này bao giờ. Nếu anh ta chết rồi, tôi sợ rằng những người
khác cũng đã gặp chuyện không may. Hồ Bát Nhất, anh có kế hoạch gì
không?"
Tôi lấy la bàn ra, sau khi định hướng xong mới nói với
hai người: "Cây Cầu Ma ở ngay phía trước thôi, đền thần mà chúng ta muốn tìm ở quanh đó. Cô Lâm, nếu cô không không ngại thì hãy đi cùng với
chúng tôi."
Nghe nói người của Lâm Phương đã chết hết, Tuyền béo
lập tức bảo: "Chúng ta tốt hơn hết là nhanh chóng ra khỏi đây, lỡ như lũ bánh tông phía sau lại đuổi tới thì biết phải làm sao?"
Tôi đáp: "Làm gì đến mức! Hơn nữa, vừa rồi tớ đã chặt đứt một cánh tay của hắn.
Nếu hắn dám tới, vậy sẽ cho hắn nếm thử sự sắc bén của xẻng công binh!"
Nói xong, tôi nhấc cái xẻng công binh khỏi vai rồi cầm lăm lăm trong
tay.
Có ngờ đâu, tôi đã vui mừng quá sớm. Sau lưng chợt vang lên
một loạt tiếng sàn sạt, tôi quay đầu lại nhìn. Không nhìn còn đỡ, vừa
nhìn tôi đã giật nảy cả người, bánh tông da đen kia đang bám theo ngay
đằng sau.
Tóc nó bê bết bùn đất, mặt đen như mực tàu, chỗ hốc mắt giờ bị một con côn trùng không biết tên chiếm cứ. Quần áo nó rách như
xơ mướp vì vừa nãy đã bị tôi và Lâm Phương chém loạn xạ bằng xẻng, làn
da đen thui lộ hết ra ngoài, còn cánh tay bị tôi chém đứt lìa thì chẳng
thấy đâu nữa. Nó vừa ngoác miệng ra, vừa chạy tới chỗ chúng tôi.
Tuyền béo bảo với tôi: "Lão Hồ, anh bạn này vẫn chưa chịu thua, tìm cậu đánh tiếp đây này.