Tam Thế Hồ Ngôn
Bên ngoài Cửu Châu có tứ hải. Bên trong tứ hải có mười châu.
Cách Đông Hải ba trăm dặm, là Trường Châu, tên khác là Thanh Khâu quốc, là
chỗ ở của Cửu vĩ linh hồ. Ở nơi này có Ngọc hồ, Bạch hồ, Xích hồ, Hoàng
hồ, ở phía Tây âm u còn có tộc Vu hồ vô cùng thần bí.
Trong đó, Ngọc hồ đắc đạo thành Hồ tiên, cho nên ở Thanh Khâu có địa vị tôn quý nhất.
Ngày thường, hồ tộc tôn quý ở Thanh Khâu đều biến thành hình người, ở Thanh
Khâu sinh hoạt giống như người phàm. Bởi vì Thanh Khâu do Hồ tiên quản
lí, nên nơi này cũng do Thiên đế quản lí, Thanh Khâu quốc chủ làm gì
cũng do mệnh lệnh của Thiên đế.
Bốn mùa ở Thanh Khâu đều giống
mùa xuân, kỳ hoa thụy thảo không tàn, thanh tùng thúy bách trường xuân,
tiên sơn thần phong sừng sững, tường cầm huyền thú lui tới, nơi nơi đều
là tiên khí phảng phất.
Ở Thanh Khâu, còn ở một loại dị điểu, gọi là Quán Quán, hình dáng giống như tu hú, giọng nói như tiếng cười, nếu
đeo lông loại chim này trên người, sẽ không bị pháp thuật của yêu quái
mê hoặc. Mà trong biển ở Thanh Khâu, có một loại kỳ ngư tên Xích Xích,
hình dáng giống như cá mặt người, giọng nói như chim uyên ương, có thể
trị bách bệnh.
Tuy rằng trong mắt người phàm Quán Quán và Xích
Xích thần kì như thế, nhưng chẳng qua là người phàm không tới được Thanh Khâu, nhóm thần tiên yêu quái lấy chúng cũng vô dụng, bởi vậy, chúng
sống ở Thanh Khâu cũng coi như yên ổn.
Lúc này, một tiếng kêu véo von trầm bổng vang lên, trên mặt biển phía nam, một con Xích Xích nhảy
vọt lên khỏi mặt nước sóng sánh, vẽ lên một đường cong xinh đẹp giữa
không trung, sau đó một lần nữa trở về biển rộng ôm ấp, tạo nên một
đường sóng gợn lăn tăn, từ từ trôi về phía xa. Ngay lúc gợn sóng sắp
biến mất, một thuyền nhỏ tiến vào, mạnh mẽ gạt sóng đang đánh vào thân
thuyền, một đường bay lượn, cuối cùng biến mất ở bến tàu bên trên con
đê.
Cách bến tàu không xa, là một quán trà, có vài người không rõ là Hồ tiên hay yêu quái biến thành hình người. Chủ quán trà là một ông
lão tóc hoa râm, gương mặt thoạt nhìn rất hiền từ. Ngay lúc này, ông
đang cúi xuống rót trà cho khách.
Thuyền nhỏ đột nhiên xuất hiện
trên biển này khiến nhóm khách đang uống trà phải lập tức chú ý. Phải
biết rằng, người phàm không thể nhìn thấy Thanh Khâu, cho dù rong thuyền đến Thanh Khâu thì trong mắt bọn họ cũng chỉ có thể thấy biển rộng mênh mông. Hơn nữa, dù thuyền của bọn họ có tới được Thanh Khâu cũng sẽ có
một trận gió biển thổi thuyền của bọn họ lệch hướng, cho nên, trong vòng năm trăm dặm trên biển ở Thanh Khâu, không hề thấy một con thuyền nào
từ nơi khác tới, bởi vậy, nhóm khách rất tò mò với con thuyền vừa tới
này, đều nồi thẳng lưng, nghển cổ nhìn về phía biển.
Thuyền kia
từ từ chạy lại gần, hai nữ tử trẻ tuổi đi từ trong khoang thuyền ra,
khác nhau ở chỗ, một người mặc bạch y, một người mặc thanh y. Vị đi
trước mặc áo màu tuyết thêu hoa văn mây Như Ý làm từ băng tàm ti, bên
dưới mặc váy Bách Hợp màu trăng non thêu hoa văn rồng làm từ tơ, tuy
trên mặt không điểm trang nhưng nước da nõn nà, mày đậm như núi, mắt
sáng như sao, mũi ngọc môi anh đào. Bên dưới mắt phải của nàng có một
nốt ruồi nho nhỏ hình giọt nước màu đỏ, nổi bật trên nước da trắng nõn
như tuyết của nàng, lại một hề ảnh hưởng đến mỹ mạo của nàng, càng tăng
thêm cho nàng vài phần thần vận. Cho dù ở địa phương đầy rẫy Hồ tiên như Thanh Khâu cũng khó có nữ tử nào có dung mạo so được với bạch y nữ tử
này. Cho nên, vị nam tử trẻ tuổi đang ngồi uống trà ở bàn gần đó thấy
bạch y thiếu nữ này liền bị thu hút, thậm chí chén trà đang đặt bên môi
cũng quên uống. Chỉ có ông lão rót trà kia có dáng vẻ thản nhiên, giống
như chưa bao giờ nhìn về phía thuyền kia.
Thuyền lại gần bờ,
thanh y thiếu nữ tiến lên đỡ bạch y thiếu nữ, hai người thì thầm với
nhau vài câu, sau đó dừng thuyền, chậm rãi đi về phía quán trà.
Vốn dĩ quán trà còn có chút ầm ĩ, sau khi chủ tớ hai người đến đây, bỗng
chốc trở nên yên tĩnh. Nam tử kia thì khỏi nói, chăm chú nhìn bạch y
thiếu nữ, giống như không dứt ra được, mà ánh mắt nhóm nữ tử cũng bị
nàng hấp dẫn, trong mắt hoặc là ao ước, hoặc là ghen ghét, hoặc là tán
thưởng.
Hai thiếu nữ vào quán trà, tìm một bàn không người ngồi xuống.
Ông lão kia không nhanh không chậm bước tới, hỏi hai người: “Hai vị cô nương là muốn uống trà?”
Thanh y thiếu nữ kia gật gật đầu, lại hỏi: “Lão bá, ở chỗ ông có trà Nguyên Dương không?”
Ông lão cười hờ hững, lắc lắc đầu, nói: “Không có, Thanh Khâu chúng ta
không có trà Nguyên Dương, ở chỗ chúng ta chỉ có trà Thanh Hồng, trà
Bích Xuân.”
Nghe vậy, sắc mặt thanh y thiếu nữ hơi hơi thất vọng, sau đó quay mặt đi, nói với bạch y thiếu nữ: “Cô nương, không có trà
Nguyên Dương. Thế nào đây?”
“Không sao.” Dường như bạch y thiếu nữ cũng không để ý lắm, nói nhỏ, “Vậy cho ta hai chén trà Bích Xuân đi.”
Giọng nói của nàng giống như chim oanh hót, khiến cho đám nam tử trong quán trà càng ngứa ngáy khó chịu, không thể kiềm chế.
Ông lão nghe vậy, vội mỉm cười đáp: “Được! Cô nương, xin chờ một chút, ta đi lấy trà Bích Xuân tới.”
“Lão bá, xin đợi một chút!” Bạch y thiếu nữ gọi ông lão lại.
Lão giả quay đầu lại, hỏi bạch y thiếu nữ: “Cô nương còn có chuyện gì muốn hỏi?”
“Lão bá, ta muốn hỏi một chút, đường tới núi Bạch Hạc đi như thế nào?” Bạch y thiếu nữ hỏi.
Nghe được ba chữ “núi Bạch Hạc”, sắc mặt ông lão hơi thay đổi. Chớp mắt đã
khôi phục lại, sau đó cười nói: “Cô nương đi thẳng ra cửa, đi về phía
Đông, đến trấn Cầm Thai, núi Bạch Hạc cách trấn Cầm Thai mười dặm.”
“Đa tạ lão bá.” Bạch y thiếu nữ mỉm cười.
“Không sao.” Ông lão cười cười, sau đó lại xoay người đi lấy trà, rót cho hai người.
Bạch y thiếu nữ và thanh y thiếu nữ vừa uống trà, vừa thì thầm to nhỏ chuyện gì. Trong quán trà lại tụm năm tụm ba, nhưng không còn mấy lời thô tục
khoa trương khi nãy nữa, đột nhiên nhóm nam tử có vẻ lễ độ lên nhiều.
Chẳng qua, hai vị cô nương này ngồi lại không lâu, uống xong chén trà rồi
cũng không kêu chén nữa, thanh y thiếu nữ lấy mấy đồng tiền bên hông trả cho ông lão.
Ông lão khom lưng đi đến, liếc mắt nhìn mấy đồng
tiền trong tay thanh y thiếu nữ, nói: “Cô nương, Thanh Khâu chúng ta
không nhận đồng tiền của nhân gian.”
Thiếu nữ sửng sốt một chút, hỏi: “Vậy chỗ các ông nhận tiền gì?”
“Nếu cô nương không có ngọc tệ của Thanh Khâu chúng ta, dùng đồ đáng giá trên người mình trả cũng được.” Ông lão mỉm cười nói.
Thanh y thiếu nữ quay đầu lại liếc mắt nhìn bạch y thiếu nữ một, thấy người
sau nhẹ nhàng gật đầu, lập tức lấy từ bên hông ra một viên trân châu,
đưa cho ông lão nói: “Lão bá, ngài xem hạt châu này có thể được không?”
Mắt ông lão chợt lóe sáng, sau đó cười gật đầu, nói:
“Được! Nhưng mà hạt châu này rất đáng quý, dùng để trả tiền trà thật đáng tiếc.”
Thanh y thiếu nữ nở nụ cười, nói: “Không sao đâu, trân châu này ta có rất nhiều……”
“Phù Quyên.” Bạch y thiếu nữ đứng dậy, ngắt lời thanh y thiếu nữ, “Thời gian không còn sớm, trả tiền trà rồi, chúng ta liền đi thôi.”
Thiếu nữ tên Phù Quyên vừa nghe vậy thì vội vàng dừng lại cuộc trò chuyện, nói với bạch y thiếu nữ: “Đúng vậy, công…… Cô nương.”
Hai người ra khỏi quán trà, đi theo đường ông lão chỉ, phía Đông.
Nhìn hai bóng dáng yểu điệu chậm rãi đi về phía xa, chỉ nghe một nam tử hỏi: “Hai cô nương kia tới từ nhân gian sao?”
“Cô nương ở nhân gian sao có thể phá vỡ kết giới đi vào Thanh Khâu chứ?”
“Nhưng trên người các nàng mang đồng tiền của nhân gian mà!”