Tam Thế Hồ Ngôn
Mùa xuân năm ngoái, Hạ Ngọc Hạm theo mẫu thân tiến cung gặp Thái Hậu,
cuộc nói chuyện của mẫu thân và Thái Hậu rất là không thú vị, nên nàng
tìm cái cớ chạy ra ngoài, ở bên bờ Tẩy Yên trì thấy một mảnh màu trắng ở bờ bên kia, lập tức qua hồ, đến trong Hạnh Hoa viên ngắm hoa. Ai ngờ,
nàng lại lạc đường ở trong Hạnh Hoa viên, không biết nên như thế nào
vềThiên Thọ cung, vừa lúc một nam tử trẻ tuổi người đeo trường kiếm đi
ngang qua, nhìn dáng vẻ hẳn là thị vệ trong cung, nàng lập tức chạy tới, ngăn hắn lại hỏi đường.
Lưu Dĩnh nói mình chẳng những gặp qua
hắn, còn nói chuyện với hắn. Ngày ấy, mình ở trong Hạnh Hoa viên, cũng
chỉnói chuyện với một người kia. Chẳng lẽ, người nọ không phải thị vệ,
mà là Lưu Dĩnh? Nhưng lúc ấy bên người hắn không có cung nhân hầu hạ,
lại một thân trang phục như vậy, ai sẽ nghĩ rằng hắn là hoàng đế?
Thấy Hạ Ngọc Hạm đầy mặt nghi hoặc, Lưu Dĩnh cười mà không nói. Hắn đi đến
dưới tàng cây một cây Hạnh Hoa, duỗi tay bẻ một cành Hạnh Hoa, sau đó
xoay người, cầm Hạnh Hoa trong tay, nhìn nàng thật sâu.
“Thị vệ
kia, có phải chính là chàng hay không?” Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, dừng
một chút, lại cong miệng lên, nói: “Vì sao chàng muốn gạt thiếp?”
Hắn đã đi tới, dùng tay điểm điểm cái mũi của nàng, nói: “Khi nào thì ta
lừa gạt nàng? Ta nhưng làchưa từng nói ta là thị vệ, là nàng cho rằng ta là thị vệ.” Nhớ tới chuyện ngày ấy, hắn không nhịn được hơi hơi mỉm
cười.
Ngày ấy trong triều nghỉ tắm gội, hắn ở kiếm phòng luyện
kiếm, cả người mặc quân phục, cũng không muốn ngồi loan kiệu, nên cho
cung nhân lui ra, một mình đi bộ về Vĩnh Nhạc cung. Ở trên đường trở về, hắn thấy trong vườn Hạnh Hoa nởrực rỡ, nên cố ý đi vòng một đoạn đường, tính toán xuyên qua từ trong Hạnh Hoa viên. Không nghĩ tới nửa đường
chạy ra một tiểu cô nương, ngăn cản mình kêu thị vệ đại ca. Hắn vốn
tưởng rằng, đêm đại hôn khi nàng thấy mình chính là thị vệ kia, sẽ chấn
động, không nghĩ tới, nàng lại không nhận ra hắn.
Nghĩ đến đây, hắn ra vẻ tiếc nuối mà lắc lắc đầu: “Đáng tiếc, hình như A Dư cũng không có nhớ rõ ta.”
“Ta, ta một cô nương gia chưa gả, nào dám nhìn chàng.” Nàng đỏ mặt. Lúc ấy
nàng chỉ nhìn lướt qua, chỉ cảm thấy là mộtthị vệ thực trẻ tuổi thực
đẹp, nào dám nhìn chằm chằm nhìn kỹ người ta?
“Ta nhưng là tinh
tế nhìn nàng.” Hắn nhẹ nhàng cài Hạnh Hoa màu trắngvào trongbúi tóc của
nàng, cẩn thận nhìn kỹ một lúc, cười nói: “Lúc ấy ta chỉ cảm thấy, tiểu
cô nươngnày, lớn lên còn xinh đẹp hơn Hạnh Hoa.”
Nghe được lời này, trong lòng nàng nhảy dựng.
Thì ra, duyên phận của bọn họ, bắt đầu từ sớm rồi, chỉ là mình không biết mà thôi.
Nàng ngẩng đầu, thấy hai tròng mắt hắn nhìn mình tỏa sáng rực rỡ.
Dưới tàng cây Hạnh Hoa, ánh mắt hai người gắt gaogiao nhau.
Một cơn gió thổi qua, hoa tươi lay động, cánh hoa bị thổi tách ra, nhẹ
nhàng rơi xuống, giống như hạt mưa bay xuống, dính ướt xiêm y hai người
dưới tàng cây.
Rốt cuộc, hắn nhịn không được vươn tay, nắmcằm củanàng. Nâng lên khuôn mặt còn xinh đẹp hơn Hạnh Hoakia của nàng.
Lông mi của nàng nhẹ nhàng chớp động, hai tròng mắt giống như trân châu, lập loè quang hoa làm người độngtâm, nốt ruồi đỏnho nhỏ dưới đuôi mắt phải
kia, càng chọc người động tâm hơn.
Hắn cúi đầu, dán môi lên.
Nàng khẽ run lên, ngay sau đó nhắm mắt lại, mở môi đáp ra lại hắn.
Hai ngườidưới tàng cây, dính sát vào nhau, giống như chỉ có một người đang đứng đó.
Cung nhân vốn đi theophía sau hai người thấy thế, vội vàng tránh đi.
Hạ phu nhân nhận được tin vui người trong cung tới báo, biết được Hạ Ngọc
Hạm có thai, kích động không thôi, ngày hôm sau lập tức mang theo trưởng tẩu (chị dâu cả)của Hạ Ngọc Hạm Ngụy thị vàtiểu tôn tử bốn tuổi của Hạ
gia Hạ Ngạn cùng nhau tiến cung thăm nàng.
Người một nhà gặp mặt, tự nhiên vô cùng vui mừng. Tuy rằng Hạ Ngạn chỉ mới bốn tuổi, nhưng cực kỳ thông tuệ, Hạ Dương thường nói sau này nó trưởng thành, tất thành
châu báu. Hạ phu nhân nói, mang theo Hạ Ngạn tiến cung, là muốn cho Hạ
Ngọc Hạm dính chút không khí vui mừng, có thể một lần sinh đượcnhi tử,
sinh hoàng tử thông minh lanh lợi giống như Hạ Ngạn, địa vị của mình ở
trong cung càngđược củng cốhơn.
Lúc Hạ Ngọc Hạm ở nhà, thường
xuyên bồi Hạ Ngạn chơi, cho nên cảm tình với Hạ Ngạn cực tốt. Hơn hai
tháng không đượcgặp cô cô, Hạ Ngạn đương nhiên vô cùng nhớ mong nàng,
vừa nhìn thấy Hạ Ngọc Hạm lập tức oa ở trong lòng nàng không chịu đứng
lên.
Lúc trước Ngụy thị còn sợ hắn làm bị thương Hạ Ngọc Hạm,
không cho hắn dán lên Hạ Ngọc Hạm, muốn kéo hắn đến bên người mình.
Nhưng nàng vừa vươn tay kéo hài tử, Hạ Ngạn lập tức khóc nháo, thấy Hạ
Ngọc Hạm cũng nói không đáng ngại, nàng cũng từ bỏ.
Buổi trưa, khi Lưu Dĩnh lại đây, Hạ Ngạn vẫn dán ở bên Hạ Ngọc Hạm.
Lưu Dĩnh thấy Hạ Ngạn sợ hãi nhìn mình, thì thích thú cười cười, duỗi tay
nhéo nhéo khuôn mặt nhỏcủa hắn, hỏi: “Tiểu gia hỏa, tên gọi là gì?”
Tuy Hạ Ngạn còn nhỏ tuổi, nhưng cũng không sợ, thấy Lưu Dĩnh hỏi mình, thì
nãi thanh nãi khí trả lời: “Hồi bệ hạ, ta tên là Hạ Ngạn.”
Nghe
Hạ Ngạn nói như vậy, Hạ phu nhân vội vàng quát: “A Ly, ở nhà không phải
tổ mẫu đã dạy con, ở trước mặt bệ hạ, không thể xưng ta à.”
Nghe
lời Hạ phu nhân nói, Lưu Dĩnh nở nụ cười, nói: “Phu nhân, tiểu hài tử
không sao cả.” Dứt lời, quay mặt cười cười với Hạ Ngạn, đùa hắn nói:
“Tiểu gia hỏa, con rõ ràng tên làA Ly, như thế nào nói với ta contên Hạ
Ngạn? Vì sao con muốn gạt ta?”
Mắt nhỏ mượt mà như nho đen của Hạ Ngạn xoay tròn, nói: “Bệ hạ, A Ly không có gạt người, A Ly thật sự tên
là Hạ Ngạn. Gia gia nói, ở trước mặt người ngoài phải nói mình tên là Hạ Ngạn, chỉ có người trong nhà mới gọi ta làA Ly.”
Lưu Dĩnh duỗi
tay lại nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ củaHạ Ngạn, nói: “Ta cũng không phải là
người ngoài, ta là dượng của con. Về sau con cũng không cần gọi ta là bệ hạ, phảigọi ta là dượng.”
Hạ Ngạn sửng sốt, vươn tiểu tay béo gãi gãi đầu nhỏ, quay đầu nhìn Hạ Ngọc Hạm.
Hạ Ngọc Hạm mỉm cười nhìn hắn, dịu dàng gật gật đầu với hắn.
Hạ Ngạn lại chuyển đầu trở về, nhút nhát sợ sệt kêu lên với Lưu Dĩnh: “Dượng.”
“A Ly thật ngoan.” Lưu Dĩnh cười, sau đó duỗi tay ôm Hạ Ngạn từ trong lòng Hạ Ngọc Hạm ra, ôm ở trong lòngmình, nói: “Trong bụng cô cô của con có
tiểu đệ đệ, con đừng đè nặng nàng, tới chỗ dượng chơi.”Hạ Ngạn bị Lưu
Dĩnh trói ở trong ngực, rất là không thoải mái, vặn vẹo thân mình nhỏ
muốn tránh thoát ra, nhưng mà bằng vào lực lượng của hắn căn bản là đấu
không lại Lưu Dĩnh, đành phải ngừng lại, sau đó ‘bẹp’ cái miệng nhỏ, tội nghiệp nhìn Hạ Ngọc Hạm.
Hạ Ngọc Hạm nhìn dáng vẻ này của Hạ Ngạn, cũng là đau lòng, vội nói với Lưu Dĩnh: “A Nguyên, chàng đừng dọa A Ly.”
Lưu Dĩnh cúi đầu nhìn Hạ Ngạn, hỏi: “Dượng ôm không thoải mái sao?”
Hạ Ngạn chớp chớp đôi mắt, không có hé răng.
Lưu Dĩnh lại hỏi: “A Ly, con có muốn chơi chuyển Thiên Thiên (*)?”
(*) Thiên Thiên: làm từ ngà voi, là một hình vòng tròn đường kính ước chừng 4 tấc (1 tấc = 10cm), ở giữa cắm thượng một cái trụctròn bằng sắt, cách chơi là đặt mộtvật thể hình tròn dài chừng 3 cm, ở trung tâm vòng tròng ngà voi, dùng tay vê làm nó xoay tròn, chờ đến lúc sắp ngừng lại lại
dùng ống tay áo phất động nó, làm nó tiếp tục xoay tròn, cuối cùng,
nhiều lần như thế ai xoay chuyển Thiên Thiênlâu nhất, người chính là
người chiến thắng. (L: edit đoạn này lâu quá ~)
Ánh mắt Hạ Ngạn sáng lên, gật gật đầu.
Lưu Dĩnh nở nụ cười: “Dượng bồi con chơi chuyển Thiên Thiên?”
Hạ Ngạn nghe vậy, lập tức vỗ tay cười nói: “Được nha, được nha, có thể chơi chuyển Thiên Thiên!”
“Theo dượng lại đây, để cô cô và tổ mẫu, mẫu thân con nói chuyện một lát.”
Lưu Dĩnh kéo Hạ Ngạn lên, lên tiếng nói với Hạ phu nhân và Ngụy thị, rồi lập tứcđi về phía thiên điện.
Hạ phu nhân và Ngụy thị nào dám để hoàng đế giúp mình trông hài tử? Hai người vội vàng đứng dậy.
Vẻ mặt Ngụy thị sợ hãi nói: “Sao dám làm phiền bệ hạ. Vẫn là để thiếp thân bồi A Ly chơi đi, bệ hạ và Hoàng Hậu, phu nhân trò chuyện.”
“Không sao.” Lưu Dĩnh nở nụ cười: “Cũng đã lâu ta chưa từng chơi chuyển Thiên Thiên, tay cũng ngứa.”
Hạ Ngọc Hạm cũng đứng dậy, cười nói với mẫu thân và đại tẩu: “Nương, tẩu
tẩu, để cho hắn đi đi. Dù sao hắn cũng sắp phải làm cha người, để hắn
chơi nhiều vớiA Ly cũng tốt.”
“A Dư nói rất đúng.” Nói xong, Lưu Dĩnh lại dùng tay sờ sờ đầu nhỏ củaHạ Ngạn. Nhìn ra được, hắn thực thích hài tử.
Thấy không khí lưu chuyển giữa Hạ Ngọc Hạm và Lưu Dĩnh, ở chung giống như
phu thê dân gian, Hạ phu nhân và Ngụy thị cũng yên lòng, vội vàng cảm ơn Lưu Dĩnh.
Đợi Lưu Dĩnh và Hạ Ngạn đi thiên điện, Ngụy thị nhìn
Hạ Ngọc Hạm, che miệng cười nói: “Ta mới biết được, thì ra nhũ danh của
bệ hạ là A Nguyên đấy.”
Nghe Ngụy thị trêu chọc mình, Hạ Ngọc Hạm có chút ngượng ngùng, thẹn thùng cười nói: “Thế nào hắn cũng muốn ta
xưng hô hắnnhư thế.”
“Xem ra, bệ hạ đối với A Dư thật là tình thâm ý trọng nha.” Ngụy thị khen.
“Hắn, hắn xác thật rất tốt với ta.” Nói đếntình ý Lưu Dĩnh đối với mình, khóe mắt đuôi lông mày của Hạ Ngọc Hạm tất cả đều là ý cười.
Nhìn Hạ
Ngọc Hạm như vậy, Hạ phu nhân và Ngụy thị đều biết nàng và Lưu Dĩnh phu
thê tốt đẹp, cũng đều yên lòng, sau đó cũng không hề nhiều lời, chỉ tùy ý trò chuyện việc nhà.
Hồng San bị Đặng thái hậu trượng trách,
nhất thời còn không rời được giường, hiện giờ chuyệnlớn nhỏ củaDi Duyên
cung đều domột mìnhThu Huỳnh xử lý. Ngự Thiện Phòng đưa cơm trưa tới,
khi Thu Huỳnh tới bẩm báo dùng bữa, phát hiện Lưu Dĩnh không ở trong
điện, đang muốn đi tìm hắn, Hạ Ngọc Hạm lạigọi nàng lại, nói là muốn tự
mình đi gọi Lưu Dĩnh. Vì thế, Thu Huỳnh đành phải tiếp đón Hạ phu nhân
và Ngụy thị đi Đông cáctrước.
Một mìnhHạ Ngọc Hạm ra cửa, tới
trắc điện, thấy hai người một lớn một nhỏtrong điện, đang vây quanh khay đồng chơi vô cùng vui vẻ.
Trên mặt Hạ Ngọc Hạm không nhịn được
nổi lên một nụ cười, lớn tiếng kêu lên: “Được rồi nha, hai người các
ngươi đừng chơi nữa, nên dùng bữa.”
Thấy Hạ Ngọc Hạm vào điện, Hạ Ngạn kêu lên vui mừng chạy lại, kêu lên: “Cô cô, dượng thật là lợi hại, Thiên Thiên này xoay đã lâu đều không thấy ngừng lại.”
“VậyA Ly xoay Thiên Thiên lâu không?” Hạ Ngọc Hạm mỉm cười sờ sờ đầu của Hạ Ngạn.
“Không lâu.” Hạ Ngạn chán nản lắc lắc đầu, chu cái miệng nhỏ nói: “A Ly chỉ quạt hai cáiđã ngừng.”
Lưu Dĩnh dùng tay quạt Thiên Thiên, làm nó ngừng lại, sau đó đi tới, cười
nói với Hạ Ngạn: “Vậylần tới lúcA Ly lại tiến cung, dượng dạy conxoay
như thế nào để chuyển lâu!”
“Được nha!” Hạ Ngạn kêu lên vui mừng vỗ tay, nhảy lại nhảy.
“Chúng ta vẫn là đi dùng bữa đi, nếu không sẽ nguội.” Hạ Ngọc Hạm mỉm cười
nói. Sau đó, nàng và Lưu Dĩnh cùng nhau nắm tay củaHạ Ngạn, cùng nhau đi đến Đông các.
Nàng đột nhiên nghĩ đến, lại qua hai năm, có phải
nàng cũng là như vậyhay không, cùng Lưu Dĩnh cùng nhau nắm tayhài tử của bọn họ chơi đùa? Nghĩ đến đây, tay nàng vỗ bụng vẫn còn bằng phẳng của
mình, trong lòng lại giống như uống mật ngọt.
Hai mắt của nàng
không tự chủ được mà nhìn về phía Lưu Dĩnh, lại thấy Lưu Dĩnh cũng vừa
lúc nhìn lại nàng.Ánh mắt hai người chạm vào nhau, nao nao, ngay sau đó
nhìn nhau cười.
Tâm hữu linh tê (tâm linh tương thông), cười một tiếnglà biết.
Tuy rằng Hạ Ngọc Hạm có thai, không thể lại thị tẩm, nhưng Lưu Dĩnh vẫn cứ
mỗi đêm đều tới Di Duyên cung, cùng ngủ với nàng. Tuy rằng hai người cái gì cũng không làm, chỉ trò chuyện, nhưng nói chuyện rất vui. Đến hơn
bốn tháng, hài tử sẽ động, Lưu Dĩnh lại mỗi đêm dán ởbụng củaHạ Ngọc Hạm nghe động tĩnh củahài tử, có vẻ cũng rất thú vị.
Cũng không biết là vì trải qua việc của Đặng Nhạc Lăng, hay là Lưu Dĩnh nói gì đó ở
trước mặt Đặng thái hậu, Đặng thái hậu cũng không nhắc tới chuyệnlàm Lưu Dĩnh đi trong cung phi tần khác ở trước mặt Hạ Ngọc Hạm. Cho nên, cuộc
sống sau khi có thai, Hạ Ngọc Hạm cảm thấy rất là thích ý.