Thời Niên bị giam lỏng suốt tám ngày, mỗi ngày lo lắng đề phòng, rốt
cuộc vào thời điểm cô tưởng mình sắp điên lên rồi, thì cung nữ áo vàng
nói: “Phu nhân, Hoàng Thượng thỉnh ngài qua đó.”
Thời Niên vui
mừng, lập tức ngồi lên noãn kiệu được phái tới để đón cô. Lúc này, họ
đang đưa cô đến phía đông Báo Phòng, đi theo bậc thang thật dài, cô phát hiện đây là một khán đài cao hình tròn, bốn phía đều có ghế ngồi, ở
giữa khoét rỗng, như một đấu thú trường loại nhỏ.
Chu Hậu Chiếu
đang ngồi ở hướng nam, Lưu Cẩn và Tiền Ninh đứng ở bên cạnh, ngoài ra
còn có các thần tử và cung nhân khác. Vốn hắn đang cười rất thích thú,
nhìn thấy cô liền hơi ngừng lại một chút, không mặn không nhạt nói: “Đến rồi à.”
Tuy rằng trong khoảng thời gian này Thời Niên luôn mắng
hắn trong lòng cả trăm ngàn lần, nhưng khi gặp mặt vẫn rất cẩn thận,
hành lễ theo quy củ, “Tham kiến Hoàng Thượng.”
Cô cúi đầu, cũng
không thấy được biểu tình của Chu Hậu Chiếu, chỉ là khóe mắt liếc thấy
ngón tay dài của nam nhân đang cầm chén rượu, uống lên một ngụm, không
nói gì.
Thái độ này…là có ý gì? Trong lòng Thời Niên có chút khẩn trương, cảnh tượng đêm hôm đó tái hiện trong đầu, hai người đã nháo đến khó coi như vậy, hiện tại cô cũng không biết phải đối mặt với hắn như
thế nào.
Cô không mở miệng, Hoàng Đế cũng không lên tiếng, trường hợp này lập tức khiến bầu không khí trở nên xấu hổ. Vào lúc mọi người
không biết làm sao, giữa sân bỗng truyền ra một tiếng gầm, chấn động hết thảy, bộc lộ uy áp của mãnh thú!
Thời Niên kinh ngạc quay đầu,
lúc này mới phát hiện giữa đài vốn là một mảnh đất trống, thế mà giờ đã
xuất hiện một cái lồng sắt đang mở, một con báo đốm đang ở ngoài giương
nanh múa vuốt. Phía trên là đài cao được dựng lên, treo một miếng thịt
tươi vẫn còn đang chảy máu, cây gậy trúc treo miếng thịt lay động qua
lại, báo đốm nghe vị máu, nhảy lên chộp lấy, thế nhưng vẫn cứ kém một
chút mới lấy được
Ánh dương từ phía đông chiếu vào thân hình báo đốm, da lông sặc sỡ, móng vuốt sáng bóng, cùng với tiếng gầm gừ hung
mãnh, thật sự làm rung động lòng người!
Đây là con báo do Chu Hậu Chiếu nuôi dưỡng! Là con báo ở Báo Phòng vang danh cả thanh sử đó nha!
Cuối cùng cô cũng được nhìn thấy tận mắt rồi.
Thời Niên chớp mắt trở nên hưng phấn, mắt nhìn chằm chằm không nháy về giữa
sân! Đây quả nhiên là đấu thú trường, mà con báo đốm này không hổ được
Hoàng Đế sủng ái, tuy rằng là quyển dưỡng, nhưng còn không hoàn toàn bị
thuần hóa hết, dã tính vẫn còn nên càng có phong thái uy phong mạnh mẽ!
A a a! Cô muốn chụp ảnh quá đi!
“Nàng thích nó sao?” Người bên cạnh bỗng nhiên hỏi.
Thời Niên quay đầu, thấy ánh mắt Chu Hậu Chiếu đang nhìn cô một cách kỳ lạ.
Lúc này cô mới phát hiện mình xem say mê đến thất thần, lúng túng đáp:
“A, đúng…đúng là rất thích. Con báo này thật xinh đẹp, Hoàng Thượng ngài dưỡng tốt thật đấy…”
Nói xong câu này, biểu tình của Chu Hậu Chiếu càng trở nên kỳ quái.
Hắn nhìn chằm chằm Thời Niên một lát, lại dời ánh mắt đến giữa sân. Trước
đây, hắn cũng từng mang những nữ nhân khác đến xem A Hoa, nhưng những nữ nhân đó lúc đầu tỏ ra bản lĩnh thích thú bao nhiêu, sau khi thấy bộ
dáng của A Hoa, cho dù không sợ đến mức trắng mặt chân run, thì cũng tới gần một chút cũng không dám, một đám đều không khơi được hứng thú của
hắn.
Nàng thật ra gan cũng lớn đấy.
Khóe môi hắn khẽ
nhếch. Cũng đúng, đâu phải hôm nay mới biết được tính nàng. Nàng vốn dĩ
không giống với những người dong chi tục phấn kia.
Hắn ho nhẹ một tiếng, thanh âm nhu hòa, “Tới ngồi bên cạnh trẫm.”
Thời Niên không rõ tại sao tâm tình của nam nhân kia tự nhiên tốt lên rồi,
thuận theo ngồi vào vị trí thấp hơn ở bên cạnh hắn. Tay hắn hơi khoác
lên vai cô, ghé vào tai nói: “Cô báo này tên A Hoa. Trẫm dưỡng nó đã hơn một năm, tự mình chăm lo ăn uống, còn tắm rửa cho nó, ở trong lòng
trẫm, nó không khác gì hài tử của trẫm cả.”
Thời Niên gật gật
đầu, trong lòng lại suy nghĩ, dường như hắn không tức giận, nếu bây giờ
mình hỏi thử về Nhiếp Thành một câu, chắc không sao chứ nhỉ? Liệu hắn có trả lời mình không?
Chu Hậu Chiếu nói mấy câu, lại phát hiện nữ
hài không tập trung, giống như đang nghĩ về chuyện khác. Sắc mặt hắn
biến đổi, sau đó Thời Niên cảm thấy bả vai đau xót, hô lên: “Người làm
gì thế?”
Chu Hậu Chiếu không chút biểu tình thả tay ra. Thời Niên vuốt vuốt bả vai, giận mà không dám nói, biểu tình này càng làm hắn
thấy khó chịu, bỗng nhiên nói: “Được rồi, để hắn ta xuất hiện đi.”
Thời Niên sửng sốt, chỉ thấy ở dưới đấu trường, có một cánh cửa nhỏ mở ra,
một bộ bạch y, thân hình cao lớn, thần sắc trầm tĩnh như nước. Thời Niên nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, cả kinh nói: “Nhiếp Thành?!”
Lòng cô lập tức trở nên vui mừng, thật tốt quá, anh ta còn sống! Cô thật sự sợ Chu Hậu Chiếu hạ độc thủ với anh!
Nhưng giây tiếp theo cô đột nhiên lấy lại tinh thần! Từ từ! Bọn họ đang làm gì thế? Nhiếp Thành muốn làm gì?
Anh ta vào bên trong thú trường…
Trong đầu cô hiện ra một suy đoán đáng sợ, không thể tin hỏi: “Hoàng Thượng?!”
Cả trái tim của cô đều kinh hoàng, không thể nào? Trước đó Lưu Cẩn nói
muốn để Lộ Tri Dao luận võ cùng con báo, nhưng hiện giờ Lộ Tri Dao đã
chạy thoát, cho nên, bọn họ thay Nhiếp Thành tới?!
Đúng lúc này,
giữa sân lại vang lên một tiếng rít gào! Mọi người kinh hô, thì ra con
báo đã cắn được miếng thịt tươi, đang dủng răng nanh xé ra, một chân
cũng kéo luôn cây gậy trúc xuống. Bởi vị lực đạo quá mạnh, tiểu hoạn
quan đang đứng trên đài cao thiếu chút nữa cũng bị kéo xuống theo, may
sao có người bên cạnh kịp thời ôm chặt!
Tiểu hoạn quan vừa thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất, thiếu chút nữa són ra quần.
Hắn chạy thoát rồi, nhưng, trong đó vẫn còn một người.
Sắc mặt Thời Niên trắng bệch, bắt lấy Chu Hậu Chiếu nói: “Hoàng Thượng, ngài mau gọi anh ta trở về…Giờ trở về còn kịp!”
Chu Hậu Chiếu không trả lời, cô giận nói: “Ngươi cố ý đúng không? Ngươi muốn giết anh ta đúng không? Chu Hậu Chiếu!”
Dám gọi thẳng tên húy của Hoàng Thượng, đây là đại bất kính, người bên cạnh đều bị dọa sợ mất mật. Chu Hậu Chiếu thấy thế vốn muốn nói gì, thì Lưu
Cẩn ở bên cạnh mở miệng nói: “Phu nhân, ngài trách lầm Vạn Tuế Gia rồi.
Là dũng sĩ Nhiếp Thành chính mình nói, hắn là nghĩa huynh của Lộ đại
nhân, muốn gánh vác trách nhiệm của người làm đại ca, cho nên việc đấu
với báo mới do hắn làm. Vạn Tuế Gia không có ép buộc hắn!”
Thời
Niên nhìn cái gương mặt già đang tươi cười kia, trong lòng cực kì chán
ghét, cũng không thèm để ý đến hắn, chỉ nhìn chằm chằm Chu Hậu Chiếu.
Lưu Cẩn từ khi đắc thế, chưa từng bị người ta ngó lơ như vậy, tức khắc
sắc mặt tối sầm.
Chu Hậu Chiếu trầm mặc giây lát rồi nói: “Quả thật là chính hắn đáp ứng!”
Hắn không có nói dối. Nhớ tới chuyện này hắn vẫn còn cảm thấy kinh ngạc,
ngày đó khi đưa ra yêu cầu này, hắn vốn nghĩ mượn chuyện đấu báo để đe
dọa Nhiếp Thành, buộc hắn phải nhượng bộ, từ bỏ Thời Niên, nhưng trăm
triệu lần không ngờ, Nhiếp Thành chỉ im lặng như đang cân nhắc trong
giây lát, sau đó liền đồng ý.
Phòng giam âm u, nam nhân mình đầy
thương tích cười nói: “Nếu ta đấu thắng, Hoàng Thượng sẽ làm chủ cho
thảo dân và nghĩa đệ, như thế nào?”
Một khắc kia, Chu Hậu Chiếu dường như không thốt ra lời.
Trời sinh bản tính của hắn tàn nhẫn, thích tranh đấu, thích giết chóc, tính
cách Nhiếp Thành bừa bãi lại hào sảng như vậy, khiến khí huyết trong
người hắn dường như bị khơi dậy, “Nếu ngươi đấu thắng, đừng nói Lưu Cẩn, ngay cả trẫm ngươi cũng có thể tùy ý xử trí.”
Thời Niên nghe đến đó liền phát ngốc, Nhiếp Thành muốn dùng phương thức này để vặn ngã Lưu Cẩn sao?
Chẳng lẽ, anh ta nắm chắc mình thật sự có thể đánh thắng con báo?
Cô vọt tới bên cạnh vòng bảo hộ, chỉ thấy con báo đốm đang ở tại chỗ há
mồm nhắm nuốt chiến lợi phẩm, mà cách đó không xa, là Nhiếp Thành đang
đứng thẳng đầy hiên ngang. Ánh mặt trời chói lóa chiếu lên mặt, dường
như anh cảm thấy chói quá nên giơ tay chắn ngang, tầm mắt đang hướng lên cũng thấy được Thời Niên đang đứng ở đó.
Ánh mắt hai người giao nhau, Thời Niên nói: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Khoảng cách quá xa, cô không biết anh ta có nghe được hay không. Nam nhân khẽ
nhếch môi, hướng cô lộ ra một cái tươi cười, dùng khẩu hình nói: “Yên
tâm.”
Giây tiếp theo, báo đốm đột nhiên xoay đầu, cuối cùng phát hiện lãnh địa của mình có một tên xâm nhập.
Tiếng thét kinh hãi của Thời Niên bị nghẹn trong họng, trơ mắt nhìn nó đột
nhiên đứng dậy. Phần thân trước thẳng tắp, hơi cúi xuống, mang tư thế
phòng ngự, gắt gao nhìn chằm chằm Nhiếp Thành.
Vẻ mặt của Nhiếp Thành trở nên nghiêm túc, vẫn không nhúc nhích, cùng con báo giằng co.
Toàn trường đều không tự chủ mà an tĩnh lại. Trước đó mọi người nghe nói,
Lưu công công đã an bài tiết mục người cùng báo đánh nhau cho Vạn Tuế
Gia, nhưng không ngờ một màn này lại thật sự xảy ra, vừa khẩn trương vừa kích động, không dám thở mạnh dù chỉ một chút. Rõ ràng thú đài chứa cả
trăm người xem, thế nhưng trong lúc này im lặng giống như không có một
người nào, ngay cả tiếng hô hấp của con báo cũng trở nên rõ ràng như
vậy…
Một hồi. Lại một hồi…
Bỗng nhiên.
Báo đốm rít
gào một tiếng, nhảy lên một cái đánh tới phía Nhiếp Thành! Mọi người
kinh hô, mắt thấy móng vuốt của nó sắp chụp tới người Nhiếp Thành, anh
liền trong khoảnh khắc thả người nhảy lên, khó khăn tránh né tiến công
của con báo!
Báo đốm vồ một lần không thành, lại hướng về anh ta
đuổi theo. Nhiếp Thành không hoảng loạn, cứ tránh né vòng quanh thú
tràng, mỗi lần đều ở trong sát na mới né tránh, toàn trường xem cảnh này cứ kinh hô liên tục.
Thời Niên cảm thấy mình như đang ngồi trên
xe leo núi. Tứ chi của con báo cực kì mạnh mẽ, động tác linh hoạt, sức
bật cao, cho nên cô có cảm giác, Nhiếp Thành chết chắc rồi, thế nhưng
nhiều lần anh ta đều tránh thoát được. Cứ mỗi lần anh ta né con báo, còn khiến nó đâm đầu vào vách tường, cô cuối cùng cũng nhịn không được cười rộ lên.
Xem ra là cô quá mức lo lắng, Nhiếp Thành sẽ không tự đâm đầu tìm chết đâu, anh ta rõ ràng đã nắm chắc hoàn toàn rồi.
Thời Tống có Võ Tòng đả hổ, thời Minh có Nhiếp Thành đấu báo, có thể nào để Chu Tiểu Hồi viết vài áng văn ca tụng không nhỉ!
Tiền Ninh thấy cô cười, cũng cười nói: “Ngài xem, Vạn Tuế Gia không lừa ngài đúng không? Bởi vì dũng sĩ Nhiếp Thành nói muốn đấu báo, Vạn Tuế Gia
còn phân phó thái y trị thương cho ngài ấy, tĩnh dưỡng cả tuần rồi ạ!”
Vốn ý định của hắn là nói tốt thay cho Chu Hậu Chiếu, nhưng Thời Niên lại
bắt được một tin khác trong câu nói đó, từ từ nào, trước đó Nhiếp Thành
bị thương sao?!
Cô bỗng cảm thấy khẩn trương, Lưu Cẩn ở bên cạnh
hờ hững nói: “Nhiếp dũng sĩ tính chạy loạn khắp đấu trường, để con báo
mệt chết sao?”
Thời Niên còn chưa phục hồi tinh thần, liền nghe
tên thái giám chết bầm kia giương gọng nói: “Nhiếp dũng sĩ, phải tranh
thủ thời gian nha. Chỉ có nửa canh giờ, nếu là hòa, ngươi không được
tính là thắng đâu.”
Thời Niên lập tức căm hận nhìn hắn.
Lưu Cẩn làm bộ không phát hiện ra, trong lòng thì cười lạnh. Cái tên Nhiếp
Thành này, dám đánh cược với Hoàng Thượng như thế, còn làm trò trước mặt mình, quả thật không đem hắn để vào mắt! Lúc trước ở địa lao không thể
chỉnh chết hắn, nhưng hắn cũng đừng mong sống được rời khỏi đấu trường
này!
Cả Lộ Tri Dao và nữ nhân này, cần phải nhổ cỏ tận gốc, hồi sau cũng đừng mong chạy trốn!
Giữa sân, Nhiếp Thành dường như nghe được lời nói của Lưu Cẩn, ngay khi báo
đốm lại nhào về phía anh, anh không né tránh nữa, mà là nhẹ nhàng lao về phía trước, tránh khỏi móng vuốt sắc nhọn kia, đánh một quyền vào bụng
con báo!
Bụng báo mềm mại, phía dưới bị đánh đau, đụng người vào vách tường, gạch đá nơi đó liền sụp xuống một mảng, lộ ra bên trong!
Nhiếp Thành cất cao giọng nói: “Đa tạ Lưu công công nhắc nhở!”
Câu này dường như là một tín hiệu mở đầu, kế tiếp, Nhiếp Thành thay vì lại
tránh né, thì giờ trực diện đối đầu với con báo, bầu không khí toàn
trường cũng thay đổi.
Thời Niên thấy Nhiếp Thành đánh nhau được
hai lần. Một lần ở giáo trường Vị Ương Cung, một lần là trên Tàng Long
Sơn, lúc ấy anh ta ra đòn đều lưu tay, hôm nay, cô cuối cùng cũng nhìn
được một mặt khác của Nhiếp Thành.
Nhanh như tia chớp, vừa sắc
bén lại tàn nhẫn, mỗi lần ra chiêu đều nhắm thẳng vào tử huyệt của đối
phương, cho dù không có đao kiếm, không có máu tươi, cũng có thể thấy
được sát ý lạnh thấu xương. Đây là đấu pháp liều mạng. Ở đây có không ít người cũng biết võ công, nhìn nhìn nhau, trong lòng có chút hiểu rõ,
người có thể luyện ra thân thủ như vậy, chắc hẳn đều phải trải qua đao
sơn biển máu chém giết mà ra!
Trước kia người này làm nghề gì vậy?!
Nhưng Thời Niên xem không hiểu mấy thứ đó, cô chỉ cảm thấy, mỗi lần Nhiếp
Thành cùng con báo tiếp xúc, cô đều cảm giác hãi hùng khiếp vía. Ngay
khi răng nanh của con báo xẹt qua mặt anh ta, cô cuối cùng không thể
chịu đựng được nữa, “Hoàng Thượng, ta lừa người đấy, anh ta không phải
trượng phu của ta, ta chưa có chồng! Ta có thể làm phi tử của ngài, làm
áp trại phu nhân cũng được! Ngài mau gọi người cứu anh ta ra, chuyện gì
cũng có thể từ từ nói!”
Chu Hậu Chiếu đã sớm kích động đến mức
đứng thẳng dậy, nhìn chằm chằm không chớp mắt cảnh tượng ở giữa sân,
nghe được câu nói của Thời Niên còn chưa kịp phản ứng lại. Dừng một chút mới trả lời: “Trẫm biết nàng muốn cứu hắn, nhưng không cần nói những
lời này để gạt trẫm.”
Không phải, ta không có lừa ngài mà! Thời Niên muốn ôm mặt khóc quá.
Chu Hậu Chiếu nói: “Nàng yên tâm, trẫm cũng không muốn hắn chết, phía dưới
đã an bài cấm vệ quân, lúc cần thiết sẽ ra tay. Nhưng hiện tại nếu hắn
không mở miệng xin giúp đỡ, trẫm không thể ra lệnh tiếp ứng.”
“Tại sao?”
Ánh mắt Chu Hậu Chiếu lấp lánh quang mang, nhẹ nhàng nói: “Đây là cuộc
chiến của nam nhân, nàng không hiểu đâu. Ta cảm thấy hiện tại Nhiếp
Thành cũng không muốn ta nhúng tay vào trận chiến của hắn.”
Thời Niên nhìn về giữa sân, thân ảnh người kia đang dây dưa cùng con báo, đây cũng là ý nghĩ của anh ta sao?
Nhiếp Thành cảm thấy chính mình đang mơ.
Khi hạ quyết định này, anh không hề do dự gì cả, nhưng khi thật sự giao
chiến anh lại cảm thấy có chút hối hận. Thật sự là quá mệt mỏi. Anh bỗng nhớ tới không biết bao năm rồi, cũng có một lần như thế này, hình như
là ở Tống triều, anh ở một cánh đồng vạn dặm đầy băng tuyết, đụng phải
một con mãnh hổ đang kiếm ăn. Lúc ấy cũng giống như bây giờ anh đang đấu với con báo này, đánh đến khó phân thắng bại.
Nhưng mà khi đó không mệt đến như vậy.
Bụng bỗng nhiên đau nhức làm động tác của anh cứng lại. Giống như cái gì
đang nứt ra, trong lúc hoảng hốt anh nhớ tới vết thương bị tra tấn khi ở địa lao, mặc dù đã được băng bó và cẩn thận tĩnh dưỡng, nhưng vì thời
gian quá ngắn, cho nên không có bao nhiêu tác dụng.
Báo đốm ngửi
được mùi máu, như bị kích thích, hưng phấn gầm rú. Móng vuốt lại lần nữa cào tới, nhưng lúc này Nhiếp Thành không tránh đi, cho nên bị cào ra
mấy miệng vết thương!
Toàn trường kinh hô!
Nhiếp Thành bị
trúng một trảo của con báo, thân mình trong chớp mắt hạ xuống, giảm bớt
áp lực cho vùng bị thương, nhưng một trảo của con báo thật sự rất cương
mãnh, anh cảm thấy da thịt của mình như bị tách ra. Nhưng thế này còn
chưa là gì, khi anh vừa mới bị ngã trên mặt đất, con báo liền lao tới,
nhanh chóng đè lên anh!
Con báo đốm đè lên vết thương vừa bị
trúng trảo của nam nhân, rít gào âm thanh thắng lợi, răng nanh hướng đến cổ, lại bị hai tay của anh ta ngăn lại! Tay của anh bóp lấy cổ nó, một
người một báo đều không cần kỹ xảo gì, hoàn toàn đọ sức mạnh, dây dưa
cùng nhau!
Thời Niên bóp chặt Chu Hậu Chiếu, “Hiện tại ngài còn không phái người chi viện sao? Hoàng Thượng!”
Chu Hậu Chiếu cũng do dự, một lát sau nói: “Tiền Ninh, để bọn họ tiến vào!”
Tiền Ninh lập tức thi hành mệnh lệnh, nhưng rất nhanh đã trở lại nói: “Vạn
Tuế Gia, phía dưới không có người! Cẩm Y Vệ mà vi thần an bài đều đã bị
điều đi rồi!”
Chu Hậu Chiếu khiếp sợ, liếc thấy thần sắc của Lưu
Cẩn, nháy mắt hiểu ra, “Ngươi đã làm gì?! Cẩu nô tài, mệnh lệnh của ta
mà ngươi cũng dám làm trái, muốn tạo phản sao?!!!”
Lưu Cẩn hoảng hốt, “Gia, nô sài…”
Hiện tại Thời Niên không rảnh nghe hắn giảo biện, nhìn trái nhìn phải thì
thấy, “xoẹt” một cái rút ra thanh Tú Xuân Đao bên hông Tiền Ninh. Vừa
rồi cô đã nhìn thấy, con mẹ nó, để Nhiếp Thành đánh nhau với con báo,
thế mà một cái vũ khí cũng méo cho, các ngươi cho anh ta một con dao gọt hoa quả thôi cũng được mà!
“Nhiếp Thành! Bắt lấy!”
Cô
dùng hết sức từ lúc bú sữa tới giờ, ném mạnh ra ngoài, Tú Xuân Đao ở
không trung tạo nên một đường cong parabol hoàn hảo, thuận lợi hướng về
phía người ở trong sân.
Tay Nhiếp Thành bóp cổ con báo nổi đầy
gân xanh, miệng vết thương trên người lại vỡ ra, máu tươi thấm ướt, đau
đến mức anh cảm thấy cả người mình đang bị xé rách ra từng phần. Huyết
vị xoay quanh chóp mũi, làm con báo không ngừng gào rống, càng khiến nó
trở nên hưng phấn!
Lại nhớ tới. Một lần kia cũng giống như thế
này, máu đỏ tươi đem tuyết trắng thấm đẫm màu, mà anh cũng bị móng của
mãnh hổ đè xuống như thế này, cho rằng mình chết chắc rồi.
Nhưng mà, không được, hiện giờ anh không thể chết.
Hiện tại không phải lúc đó,
“A…..”
Nam nhân bỗng nhiên hét to một tiếng, đem con báo ném đi! Thanh âm Thời
Niên vang lên trong tai, Tú Xuân Đao bay tới đỉnh đầu, anh không chút
nghĩ ngợi, nhảy lên bắt lấy!
Đối diện cơn giận dữ của báo đốm, tứ chi giẫm giẫm mặt đất, rồi lại phóng tới, Nhiếp Thành cũng đúng lúc
hướng về phía đó, trường đao lăm lăm nhắm vào con báo!
“A Hoa!” Chu Hậu Chiếu cả kinh hô.
Trong lòng Lưu Cẩn vui mừng. Báo đốm này là Vạn Tuế Gia ngàn sủng vạn sủng,
dù nói là luận võ nhưng cũng không muốn nó xảy ra chuyện, đây cũng là
nguyên nhân bọn họ không đưa vũ khí cho Nhiếp Thành. Nếu hiện tại hắn
dám đâm chết nó, Vạn Tuế Gia mặt rồng giận dữ, trận võ này dù hắn có
thắng thì chỉ sợ cũng chẳng có mấy tác dụng!
Nói thì chậm mà xảy
ra thì nhanh, Tú Xuân Đao ở trong tay Nhiếp Thành xoay một vòng, hàn
quang lập lòe, Nhiếp Thành dùng chuôi đao gõ mạnh vào cổ con báo đốm.
Thân thể của hai người giao nhau ở không trung, răng nanh của con báo đã cắn trúng bả vai của Nhiếp Thành, nhưng lại không dùng sức được nữa.
Giây tiếp theo, thân thể báo đốm rơi mạnh xuống mặt đất, thanh âm phát ra nặng nề như muốn lay động cả thiên địa.
Sau đó nó nằm ở kia, không cử động.
Nhiếp Thành cũng rơi xuống mặt đất, thở hồng hộc, bạch y đầy máu. Một lúc lâu sau, anh ta đứng dậy, nhìn về phía Thời Niên đang phát ngốc, cùng Chu
Hậu Chiếu, Lưu Cẩn, Tiền Ninh, hơi hơi mỉm cười, nói: “Ta thắng.”
Tác giả có lời muốn nói:Kết cục chương trước ta có sửa một chút, chương này hơn bốn ngàn chữ cũng
là nội dung mới hoàn toàn, số lượng từ so với bản cũ cũng tăng lên gần
hai ngàn chữ, muội tử trước đã mua rồi thì không cần tiêu tiền nữa. Đúng vậy, kế hoạch là sẽ nói về con báo, thiết kế Báo Phòng chính là muốn
viết giao đấu với báo, kết quả dựa theo tiết tấu của bản cũ, thì sẽ
không luận võ được, cho nên ta lộn trở lại chương trước để sửa luôn……
Để mọi người đợi lâu, mấy ngày nay những gì nên sửa ta đều sửa lại, cốt
truyện phía sau cũng thế, tiếp theo viết một ít nữa, ta dựa theo trình
tự thay đổi phía trước ha. Bởi vì hai ngày này khả năng còn muốn ra
ngoài xem bệnh một chút 【 lần này là mất ngủ, mất ngủnghiêm trọng, năm
ngày liên tục không ngủ được, tối hôm qua suốt đêm không ngủ…… Ta cảm
thấy thật ngượng ngùng khi nói chính mình sinh bệnh, cảm giác giống như
Lâm Đại Ngọc a, hẳn là lần này bị áp lực của việc ngừng lại để sửa đổi
văn tạo ra, trong lòng cứ nghĩ mãi chuyện này, kết quả thành ra ngủ
không được…… Ta nghĩ thay đổi thế này trước vậy, sau đó liền đi tìm một
cái khách sạn, đặt gian phòng đặc biệt để nghỉ ngơi, cảm giác bầu không
khí trong nhà làm ta nhớ tới công việc, áp lực quá lớn, giường cũng
không còn thoải mái nữa……
Cuối cùng, trước đó có nói phát bao lì
xì, bởi vì chương này có thay đổi, ta không thống kê được, nên ta tính
đợi chương mới ra thì ta phát luoon 1000 cái đi, tận lực bảo đảm tất cả
mọi người đều có!