Em Về Cùng Ngày Nắng

Chương 64: Ngọt Ngào


trướctiếp

Sao Ninh Trăn lại không nghe ra cái ý tứ sâu xa trong lời nói nhẹ tênh của anh, nhưng lúc này không được phép sợ, Lục Chấp... Lục Chấp là người được đầu voi đòi đầu ngựa.

Cô cân nhắc một lúc, không biết phải trả lời thế nào, mím môi im thít.

Thiệt là tuyệt vọng.

Lẽ ra không nên dẫn dắt anh tới chủ đề xấu hổ này.

“Nè? Phải làm thế nào, em nói đi bạn học nhỏ?”

Cô bị dồn ép đến đường cùng, buột miệng thốt ra một câu hết sức thiếu suy nghĩ: “Cả hai đời em cộng lại còn chưa đủ hai mươi mốt năm nữa.”

Nói xong cô mới chậm tiêu nhận ra...

Cô vừa mới nói cái gì vậy chứ!

Nói như thế làm sao giữ được thế cân bằng!

Lục Chấp nín cười sắp chết nghẹn.

Anh nhướn môi: “Ừm, vậy anh...”

“Đừng nói mà.” Cô dứt khoát giơ tay bịt miệng anh lại: “Anh mà nói nữa em sẽ lập tức đánh chết anh.”

Cô cũng không dè dặt rụt rè nữa, ngẩng gương mặt đỏ hây hây lên nhìn anh. Khí thế bừng bừng đối đầu với anh, nếu để anh nói tiếp cô sẽ thật sự xong đời.

Anh bắt lấy tay cô, mắt cong cong: “Được rồi. Anh không nỡ đâu.”

Đời này em bất quá chỉ mới mười tám tuổi.

“Nhưng Ninh Trăn, em còn nhớ đã hứa gì với anh không?”

“Gì ạ?” Cô nàng giả ngơ.

“Trước khi vào phòng cách ly ở sân bay, em nói sau này sẽ nhảy cho anh xem.” Lục Chấp nhướn môi: “Có thừa nhận không?”

Cô láu lỉnh: “Không có mà.”

“...” Gan mập nhỉ.

Anh bẹo má cô: “Thế thì chúng ta phải thảo luận vấn đề có hay không này một chút vậy.”

Đôi mắt cô híp lại thành trăng non: “Lục Chấp, anh lúc nào cũng dọa dẫm em.”

Ánh mắt long lanh nhìn anh, em biết anh không nỡ.

Không sợ đâu.

Cô không nén được cười: “Thừa nhận, nhưng em không có y phục.”

Lục Chấp hạ giọng nói: “Anh có.”

Anh lấy ở đâu ra chứ?

Hầu kết của người đàn ông khẽ chuyển động: “Của em.”

Chiếc cúp nhỏ, áo crop top của cô... lần trước lúc quay về thành phố A anh đã xếp chung vào hành lý.

Ninh Trăn gần như quên mất có chuyện này, không ngờ anh luôn mang theo...

Cô nhớ khi đó quần của cô bị dính bẩn, cô đã dùng rèm cửa làm váy, vì vậy trang phục còn mặc được chỉ có chiếc áo crop top hở rốn.

Mà tối nay, cô nhìn đôi mắt tối đen như mực của người đàn ông, hiển nhiên không thể nào mặc cái áo ngắn cũn đó được.

Cô chớp mắt: “Lục Chấp, em dạy anh nhảy nha, điệu waltz được không?”

Người đàn ông nhướn khóe môi: “Được.”

Anh đồng ý nhanh như vậy khiến cô kinh ngạc không thôi.

Đôi mắt to tròn cong cong: “Lục tiên sinh hai mươi bảy tuổi, em có thể mời anh nhảy một điệu không?”

Lúc nào đề cập đến nhảy múa, cô cũng ung dung tự tại như ngọn gió không gì trói buộc.

Hoàn toàn khác biệt với cô gái nhỏ hay e thẹn ngượng ngùng trước đó. Cô có linh hồn của vũ công.

Cô mặc chiếc váy nhỏ màu vàng tơ lông ngỗng, cởi giày ra, dưới chân là đôi tất cổ cao họa tiết hươu xinh xắn.

Lục Chấp cười nói: “Có thể, bạn học nhỏ mười chín tuổi.”

Đất trời tĩnh lặng.

Họ không cần âm nhạc.

Tay phải Ninh Trăn khoác lên vai anh, tay trái đan vào tay anh.

Khoảnh khắc này sự ăn ý đồng điệu đến trong từng nhịp thở, những bước chân di chuyển chậm rãi nhẹ nhàng.

“Lục Chấp.” Cô khẽ thì thầm: “Kiếp trước anh có cô đơn không?”

Anh cao hơn cô rất nhiều, Ninh Trăn không nhìn thấy nét mặt anh chỉ có thể nghe thấy ngữ điệu hết mực dịu dàng: “Cô đơn, Ninh Trăn.” Anh dừng một lúc: “Anh luôn đau lòng, ân hận vì đã không bảo vệ được cho em.”

Cô tựa đầu vào ngực anh, nghe tiếng trái tim anh đập mạnh mẽ: “Nhưng em đã bảo vệ được anh phải không ạ?”

“Ừ,” Anh cười dịu dàng khôn tả: “Bạn học nhỏ thật lợi hại mà.”

Nhưng kỳ thật cô nào có bảo vệ được cho anh?

Khoảnh khắc cô chết đi, trái tim anh nát tan trăm ngàn lỗ thủng.

Chỉ cần một giây để yêu một người, nhưng mất cả đời cũng không học được cách quên.

Ninh Trăn cảm nhận hơi ấm cơ thể anh, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy thắt lưng anh: “Lục Chấp.”

“Ừm?”

Giọng cô ngọt ngào: “Cuộc đời này em cũng sẽ bảo vệ anh.”

Ở nơi cô không thể nhìn thấy, khóe mắt anh đỏ hoe, ngữ điệu vẫn dịu dàng như thế: “Vậy thì nhờ em, bạn học nhỏ.”

Có lẽ vĩnh viễn em không bao giờ biết, gặp em là điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời anh.

~

Sợ Ninh Trăn về trường học sẽ gặp nguy hiểm, Lục Chấp dứt khoát đưa cô theo bên mình.

Một đợt xin nghỉ học này kéo dài đến hạ tuần tháng mười.

Ninh Trăn có phần lo lắng: “Đại học B sẽ không đuổi học em chứ anh?”

Bọn họ thật sự không có chút nào giống sinh viên nghiêm túc học hành.

Lục Chấp quả quyết, nói như đinh đóng cột: “Không đâu.”

Vào ngày cuối cùng của tháng mười, Lục gia đã xảy ra một việc hệ trọng.

Lục Minh Giang sắp không qua khỏi.

Ông ấy nằm mê man trong bệnh viện, thỉnh thoảng có đôi lần tỉnh lại, nhưng bác sĩ nói việc chữa trị không hiệu quả, bọn họ cũng đã cố gắng hết sức nhưng không còn cách nào khác.

Lục Chấp suy cho cùng vẫn là con trai ruột của ông ấy, anh trầm mặc rất lâu, cuối cùng cũng đến bệnh viện thăm Lục Minh Giang.

Ông cụ Lục – Lục Khải Hoa đang có mặt ở đó.

Thời điểm Ninh Trăn nhìn thấy ông cụ người trên hành lang, ông cụ trông hoàn toàn khác trước. Mái đầu bạc đi rất nhiều, gương mặt tiều tụy.

Cô vẫn yên lặng cúi người chào Lục Khải Hoa, thực hiện đúng phép lễ nghi của con cháu.

Lần này ông cụ nhìn cô chăm chú, có giọt nước mắt ứa ra nơi khóe mắt già nua.

Cuối cùng quay qua nói với Lục Chấp: “Con vào thăm hắn một chút đi.”

Lục Chấp gật đầu, nhìn nhóm vệ sĩ phía sau: “Bảo vệ cô ấy.”

Những người này đều là người của anh, bây giờ anh không tin tưởng bất kỳ một ai kể cả Lục Khải Hoa.

Nét mặt Lục Khải Hoa tĩnh lặng, đáy mắt nhiều hơn một phần trĩu nặng thở dài.

Rốt cuộc vẫn lục đục bất hòa.

Ninh Trăn ngồi bên ngoài hành lang, một lát sau, ông cụ Lục chống gậy đi tới.

Giọng nói của ông cụ chứa đựng bao thăng trầm: “Lục Chấp rất thích con.”

Ninh Trăn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ông ấy.

Lục Khải Hoa dõi mắt nhìn xa xăm: “Đến hôm nay ta mới nghĩ thông suốt, đàn ông Lục gia, từng người một đều là kẻ si tình.”

Ninh Trăn nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao ngài lại nói như thế ạ?

“Người nằm bên trong kia, là con trai ta, cho đến tận khi chết đi hắn cũng không thể quên được mẹ của Lục Chấp, chỉ là cuộc đời này hắn sống đến hồ đồ, đến giờ còn không bỏ được Thu Linh – một kẻ thế thân.” Ánh mắt ông cụ chìm vào thăm thẳm: “Kỳ thật ta... thời trẻ cũng chẳng khá hơn gì hắn, thậm chí còn đáng buồn hơn. Người ta thích, có lẽ đến chết cũng chưa từng thích ta.”

Nghe thấy đối phương trút lòng tâm sự những lời như vậy Ninh Trăn có phần lúng túng, hơn nữa người này còn là ông nội của Lục Chấp.

Cô chỉ có thể dịu dàng an ủi: “Ngài đừng đau lòng.”

Ông cụ lắc đầu, không nói gì.

Bên ngoài trời rất xanh nắng rất vàng, người ông ấy thích cũng đã từng là một cô gái nhỏ hồn nhiên rạng ngời sức sống thế này.

Ông ấy lúc nào cũng trách Lục Minh Giang và Lục Chấp ngã quỵ vì yêu, nhưng kỳ thật so với bọn họ, ông ấy mới là người đáng buồn nhất.

Người ông ấy từng yêu sâu đậm, là vị hôn thê của Tấn Chu.

Vận mệnh trêu người, bà sinh con cho Lục Khải Hoa, nhưng lại rơi vào trầm cảm, tuyệt vọng vì không thể ở bên cạnh mà chết cùng Tấn Chu.

Bà nói cuộc đời này bà không có đường quay về.

Nhưng chưa một lần nghĩ, Lục Khải Hoa sẽ đáng thương thế nào trong suốt quãng đời còn lại.

Ân oán Tấn gia và Lục gia, vì vậy mà bắt đầu.

Nói trắng ra, cả đời ngậm oán hận, ích kỷ nhất vẫn là Lục Khải Hoa.

Bí mật này bị chôn giấu thật sâu, sau này cũng sẽ theo ông ấy vùi vào hoàng thổ.

Lúc Lục Chấp đi ra, sắc mặt hết sức khó coi.

Lục Khải Hoa mở lời: “Thế nào?”

Lục Chấp nở nụ cười lạnh lùng: “Ông ấy muốn gặp Thu Linh.”

Trầm mặc bủa vây.

Một lúc sau Lục Khải Hoa lên tiếng: “Để hắn gặp một lần đi.” Ông ấy dừng một lúc, nhìn thoáng qua Ninh Trăn: “Hai đứa sau này hãy ở bên nhau thật tốt.”

Nói xong cũng không nhìn sắc mặt Lục Chấp, xoay người rời đi.

Lục Chấp ngẩn người giây lát, nhìn theo bóng lưng ông cụ.

Thì ra Lục Khải Hoa oai phong một cõi hơn nửa đời người, cũng đã già rồi.

Con người ta khi già đi, hoặc hồ đồ, hoặc minh mẫn thấu suốt.

Không ngờ cuộc đời này ông cụ lại có thể nghĩ thông suốt.

Ninh Trăn hỏi anh: “Thu Linh có đến không ạ?”

“Cô ta không muốn đến.” Lục Chấp nói tiếp: “Cô ta sẽ không tới.”

Thu Linh ghét toàn bộ người Lục gia.

Nhưng có lẽ suốt đời cô ta sẽ không thể ngờ rằng, người đàn ông cô ta chán ghét, người đàn ông nằm thoi thóp trên giường bệnh, vì cô ta suýt chút nữa đã quỳ gối trước mặt con trai mình.

Lục Minh Giang nói: “Ba biết Thu Linh đã làm sai rất nhiều việc, nhưng cô ấy cũng là người đáng thương. Nếu có thể, xem như ba cầu xin con, hãy để cho cô ấy một đường sống, hãy để cô ấy sống yên ổn, cô ấy còn trẻ.”

Nhìn xem, cỡ nào nực cười.

~

Lục Minh Giang qua đời vào ngày năm tháng mười một.

Thu Linh không đi gặp ông ấy.

Đến chết ông ấy vẫn còn đang đợi cô ta.

Ninh Trăn chứng kiến hết thảy, đột nhiên nhớ tới buổi chiều hôm đó, ông cụ Lục buông lời cảm khái: Đàn ông Lục gia từng người một đều là kẻ si tình.

Cô nghiêng đầu nhìn Lục Chấp, từng đường nét trên gương mặt tinh xảo dần trở nên cứng cáp chững chạc, anh đang trưởng thành, ngày càng trách nhiệm gánh vác mọi thứ.

Gương mặt anh không hiện vẻ bi thương.

Anh khoác thêm áo ngoài cho cô, nắm tay dắt cô về: “Năm nay em mười chín tuổi.”

Cô chợt sững người.

Đúng thế, là độ tuổi cô đã chết ở kiếp trước.

Thì ra thời gian trôi qua nhanh như thế, bất giác đã ba năm.

Cô còn chưa kịp thốt lời cảm khái đã nghe thấy người đàn ông bên cạnh cất giọng sâu sa: “Anh đang đợi em tròn hai mươi.”

“Sao cơ ạ?”

Sao phải đợi hai mươi tuổi.

Lục Chấp cười: “Đủ tuổi kết hôn theo quy định của pháp luật.”

Cô nghệt mặt, tròn xoe mắt trừng anh. Lục Chấp anh có biết xấu hổ không vậy! Không có cầu hôn, chẳng có gì hết, thậm chí đến cả những lời này cũng nói một cách bá đạo như thế!

Cô tính nhẩm trong đầu, mang theo ba phần giảo hoạt đáp trả anh: “Nhưng khi đó anh chỉ mới hai mươi mốt tuổi.”

(*Theo quy định của pháp luật Trung Quốc thì độ tuổi kết hôn theo luật là nữ đủ 20 tuổi trở lên và nam phải đủ 22 tuổi trở lên.)

Lục Chấp à một tiếng, mắt mũi cong tít: “Không sao, chúng ta có thể thử một chút chuyện mà người trưởng thành có thể làm trước.”

Cô bị sự mặt dày vô sỉ của anh làm cho choáng váng, gương mặt từ từ ửng lên.

Giữa ban ngày ban mặt, bọn họ còn đang ở trên phố, làm thế nào mà anh có thể nói ra những lời này!

Lục Chấp hôn trán cô: “Em không biết anh đã đợi lâu thế nào đâu.”

Một năm rồi một năm.

Từ kiếp trước đợi đến kiếp này.

May mắn thay, tất cả đã qua.

Bạn học nhỏ, đời này chúng ta có thể đi bên nhau đến bạc đầu phải không? Lục Chấp trút cạn tim mình ra cho em xem, em phải bảo vệ cậu ấy đấy.

trướctiếp