Nghe được cái thanh âm này, Hòa Thái Đầu tựa hồ chợt nhớ ra cái gì đó,
đột nhiên dừng bước lại! Đi tới bên cạnh phần tay chân cụt ngủn còn lại
của Triệu Thủ Trạch, nhặt thanh đại đao lên, ngẩng đầu về hướng Diệp Vũ
Lâm đang trên không trung từ tốn đáp xuống, hỏi:
-Vị trọng tài
kia, chiến lợi phẩm này hẳn là có thể thuộc về ta? Khóe miệng Diệp Vũ
Lâm hơi co giật một chút, nói thật, phương thức chiến đấu của tên Hòa
Thái Đầu này, coi như hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy được a! Phương
pháp chiến đấu dũng mãnh thế này vẫn còn để lại cho hắn ấn tượng thật
sâu sắc. Đường Tứ, Đường Ngũ, hắn và cái tên Đường Ngũ kia hẳn là cùng
một bọn. Hơn nữa thiên phú thoạt trông cũng có vẻ rất không tệ.
-Có thể. Nhưng trong những trận đấu sau này, ngươi vẫn như trước chỉ có thể sử dụng hồn đạo khí mà mình chế luyện.
-Tốt. Hòa Thái Đầu nghe theo lời dặn dò của Hoắc Vũ Hạo, tận lực ít nói
chuyện, hai bả vai chia ra khiêng trọng pháo cùng đại đao, cứ như vậy
thong dong đi xuống đài. Hòa Thái Đầu đi xuống đài, sau đó trên đài
tranh tài trải qua một phen dọn dẹp, Diệp Vũ Lâm mới lần nữa nói:
-Người xếp thứ hai đấu với người xếp thứ bảy. Hoắc Vũ Hạo điều khiển nhân hình hồn đạo khí sải bước về phía trước, thời điểm đi tới trước đài tranh
tài, nhân hình hồn đạo khí bỗng hơi cong hai chân, rồi đột nhiên bắn
lên. "Rầm" một tiếng, rơi lên trên đài tranh tài. Nhân hình hồn đạo khí
này vỏ ngoài do toàn bộ kim khí làm ra, nhìn tới nhìn lui thế nào cũng
có vẻ hơi cồng kềnh, nhưng mà khí thế bức người a. Bên phía đối phương
chính là thiếu nữ váy màu lam của Bình Phàm Minh Lam lên đài. Cục diện
của Áo Đô thương hội đã rất bất lợi. Bọn họ có một người bị loại bỏ, một người bị giết chết. So sánh với nhau mà nói, Bình Phàm Minh mặc dù ở kỹ xảo khiêu chiến có thứ hạng không cao, nhưng dù sao vẫn là toàn bộ tam
nữ lên cấp thành công. Vận khí tốt hơn nhiều lắm.
-Leng keng,
leng keng, leng keng! Nện từng bước di chuyển, nhân hình hồn đạo khí đi
đến phía trước Diệp Vũ Lâm. Diệp Vũ Lâm hướng về Hoắc Vũ Hạo gật đầu,
thiếu nữ váy lam ở bên kia giống như là có chút khiếp đảm sợ hãi, tuy
vậy cũng phải chậm rãi đi tới, một lần bước ba lần run, thướt tha yếu
đuối, thật là khiến cho người ta thấy thương tiếc. Nàng kia thoạt nhìn
qua không hơn mười tám, mười chín tuổi. Trên gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ lo lắng hoảng sợ. Diệp Vũ Lâm nói:
-Ta tên là Lam Nhược Nhược. Đại ca, ngươi, ngươi sẽ không giết ta giống như người mới vừa rồi hạ thủ nha. Ta bị làm cho sợ hãi. Thân thể mềm mại
của Lam Nhược Nhược có chút hơi run rẩy, nụ cười cũng có mang theo vài
phần tái nhợt tựa như thật sự là sợ đến cực điểm. Hoắc Vũ Hạo vẫn không
hề lên tiếng, trực tiếp xoay người nhằm hướng bên đài tranh tài của mình đi tới. Dùng sắc đẹp câu dẫn hắn? Vị cô nương của Bình Phàm Minh này
thật đúng là tìm lầm đối tượng. Hoắc Vũ Hạo đã từng gặp gỡ đến người hấp dẫn còn ít hay sao? Quất Tử, Vương Thu Nhi, người nào không phải là
người nổi bật trong đám người tuyệt sắc? Có thể trong lòng hắn thủy
chung rất cẩn thận ra tay. Nhưng Lam Nhược Nhược này lại là người được
Bình Phàm Minh bồi dưỡng, địa phương nổi danh dùng sắc, ở trong suy nghĩ của Hoắc Vũ Hạo, linh hồn của nàng từ sớm đã không còn sạch sẽ. Làm bộ
như thế này, lại càng không lôi kéo nổi một chút đồng tình nào của hắn.
Đáy mắt Lam Nhược Nhược hiện lên một tia xấu hổ, nàng luôn luôn tự cho
là mị lực của mình kinh người, đối phương vậy mà một chút cũng không
thèm động tâm. Quả thực chính là..., hừ. Vừa nghĩ, nàng cũng xoay người
đi lùi về phía sau. Ba nữ nhân hồn đạo sư mà Bình Phàm Minh đào tạo này
chế tạo ra hồn đạo khí cũng rất có điểm nhấn, đặc điểm đó hoàn toàn
ngược lại với Hòa Thái Đầu, đó chính là khéo léo. Bình Phàm Minh bồi
dưỡng ra những thiếu nữ ưu tú như vậy, tất nhiên là muốn đào tạo cho các nàng đi hoàn thành các loại mục tiêu đã đề ra. Hồn đạo khí cồng kềnh,
khổng lồ dĩ nhiên là không thích hợp với các nàng. Ngược lại mấy thứ cận chiến hồn đạo khí khéo léo, linh hoạt có hiệu quả tốt nhất. Vì vậy
những thiếu nữ này đi cùng một loại lộ tuyến với hồn sư: mẫn công.
-Bắt đầu. Diệp Vũ Lâm lần nữa phi thân lên không trung, hơn nữa ở trận này,
ánh mắt của hắn nhìn chăm chú bất di bất dịch vào trên người Hoắc Vũ
Hạo. Hắn muốn xem xem người trẻ tuổi này có thể hay là không thể làm
được một bước kia. Kèm theo một tiếng bắt đầu, thiếu nữ váy lam lập tức
vũ động, mũi chân điểm nhẹ lên trên mặt đất, giống như là một con chim
nhỏ màu lam, hướng về Hoắc Vũ Hạo ở bên này mà nhẹ nhàng bay tới. Động
tác của nàng hết sức nhẹ nhàng, thoạt nhìn cứ tưởng là ở nàng ta đang
nhảy múa. Mà khi nàng vừa làm ra những động tác kia mới có thể thấy, váy áo của nàng cũng rất ư đặc biệt. Làn váy tung bay, phô bày ra da thịt
trắng nõn nà, đầu vai như ẩn như hiện, tay áo lả lướt mềm như nước căn
bản cũng không có ôm trọn vẹn được cả cánh tay. Khi vung cánh tay lên,
tay áo như sóng nước liền nhộn nhạo đung đưa mang theo một đôi tay tựa
như ngó sen non trắng bóc. Hồn đạo khí của Lam Nhược Nhược là một thanh
đoản kiếm. Phải biết rằng cận chiến hồn đạo khí có thể tích càng nhỏ,
thực tế thì lại càng khó chế luyện ra, nhất là cao cấp cận chiến hồn đạo khí khó càng thêm khó. Đoản kiếm của nàng thì toàn thân đen nhánh, nhìn không thấy có bất kỳ tia hồn lực nào ba động. Dán chặc vào cổ tay nàng. Trong lúc nàng chỉ có động tác nhảy múa thì nó như bị che khuất nhìn
không thấy được dù là chút ít.
-Leng keng, leng keng, leng
keng!(cảm giác sắp ăn kem) Động tác của Hoắc Vũ Hạo động tác vẫn lộ ra
vẻ có chút cứng nhắc, sượng trân. Hắn sải bước đi tới phía trước đồng
thời hai cánh tay giơ lên, làm làm ra một bộ dáng chuẩn bị tư thế sẵn
sàng cận chiến. Lúc trước ai cũng thấy được, hắn căn bản cũng không có
đặt trên người bất kỳ hồn đạo khí nào mang tính công kích. Chỉ có một
cái nhân hình hồn đạo khí trước mắt. Hơn nữa, bản thân hắn là một người
tàn tật, hai chân bất tiện để di chuyển. Có thể khống chế nhân hình hồn
đạo khí này đi lại, ở trong cái nhìn của rất nhiều người cũng đã là có
cố gắng rồi. Lam Nhược Nhược cũng không có trực tiếp vọt tới trước mặt
Hoắc Vũ Hạo, mà là xoay chung quanh của hắn chậm chạp thu ngắn khoảng
cách tiếp cận. Mà nhân hình hồn đạo khí của Hoắc Vũ Hạo lại chỉ có thể
đứng tại chỗ không ngừng xoay người cùng động tác của nàng. Chân mày của Diệp Vũ Lâm đã bắt đầu hơi nhăn lại. Xem ra, cái nhân hình hồn đạo khí
này dĩ nhiên vẫn còn là bán thành phẩm a! Mặc dù có thể thông qua ý niệm khống chế, nhưng dựa vào độ nhạy bén, chút ít cơ quan trang bị như thế
này đúng là vẫn còn một khoảng lâu dài mới có thể so sánh cùng trọng yếu pháp trận. Nhưng mà, cho dù như thế nào thì nhân hình hồn đạo khí của
hắn cũng đã rất đáng được tham khảo. Nếu như có thể làm thành đại hình
trang bị, hơn nữa trang bị số lượng lớn hồn đạo khí có tính công kích.
Như vậy, ở trên chiến trường có thể tung hoành đấu đá, cũng là tương đối cường hãn. Thua cũng tốt, đối với người trẻ tuổi mà nói, ngược lại đả
kích trong một chốc có thể tạo thành động lực cho hắn càng thêm cố gắng. Khoảng cách giữa Lam Nhược Nhược và Hoắc Vũ Hạo đã càng ngày càng gần,
vũ đạo của nàng cũng bắt đầu trở nên càng ngày càng rõ ràng. Cặp mông ba đào, sóng sữa nhấp nhô, tà váy màu lam thấp thoáng bay lên xuống phiêu
phiêu như tiên nữ. Phối hợp với nụ cười kia là từng cái từng cái vẻ mặt
động lòng người, lại càng rất dễ dàng làm cho người ta tâm viên ý mã.
Đáng tiếc, nàng nhìn không thấy được ánh mắt ẩn sau mặt nạ của Hoắc Vũ
Hạo. Đó là một đôi tròng mắt trong suốt vô cùng. Song đồng lấp lóe màu
vàng nhàn nhạt lãnh đạm, căn bản không có nửa phần ya tứ bị mê hoặc. Đột nhiên ngay lúc này, Lam Nhược Nhược mạnh mẽ nhấc chân dài lên, tà váy
màu lam của nàng thế nhưng hoàn toàn bị hất bay lên. Thân thể mềm mại
của nàng khẽ chuyển một cái, cái mông tròn trĩnh của nàng đã hoàn toàn
phơi bày ra ở trước mắt Hoắc Vũ Hạo. Cùng lúc đó, thân thể mềm mại của
nàng cũng đột nhiên biến chuyển động tác, tựa như hồ điệp xuyên hoa đổi
từ bên trái thân thể Hoắc Vũ Hạo chui tới. Đổi lại nếu là người bình
thường, đột nhiên thấy "Cảnh đẹp" như vậy, ít nhất cũng sẽ ngây ngốc
ngẩn ngơ đứng hình trong chốc lát. Mà đây cũng là cơ hội Lam Nhược Nhược muốn tìm. Lúc trước sở dĩ nàng mê hoặc như thế là muốn chui vào sau
lưng Hoắc Vũ Hạo, sau khi thành công đã hoàn toàn biến thành sát cơ lành lẽo. Ánh mắt tàn nhẫn lạnh như băng ác độc lóe lên. Thân thể mềm mại
lao lên. Hai tay nàng nắm chặt lấy thanh đoản kiếm, trên người bay lên
sáu cái hồn hoàn hai vàng, ba tím, một đen. Có ba trong sáu hoàn cùng
sáng lên. Tất cả đều là để tăng cường hồn lực xuất ra. Đoản kiếm đen
nhánh kia cũng theo đó biến thành màu tím âm u, kiếm quang màu tím không dài tới ba tấc giống như là răng nanh của một con rắn độc, một đường
thẳng hướng tới vị trí cái ót của Hoắc Vũ Hạo mà đâm xuống. Một kích
kia, là đòn tấn công trải qua lúc trước tụ thế đã lâu. Lam Nhược Nhược
có lòng tin tuyệt đối vào công kích của mình. Đừng nói Hoắc Vũ Hạo khống chế nhân hình người hồn đạo khí nhìn qua kém cỏi lại đần như vậy. Nếu
như là hồn sư, trực diện đón nhận một kích đó của chính mình, cũng tuyệt đối không có cách nào né tránh được. Điểm dựa mạnh nhất của Lam Nhược
Nhược chính là lực công kích cận chiến hồn đạo khí của nàng. So sánh với các viễn trình hồn đạo khí, uy lực công kích của cận chiến hồn đạo khí
vốn là rất mạnh. Thanh đoản kiếm này của nàng lại càng là bỏ qua hết
thảy năng lực công kích từ xa. Nó hàm chứa năng lực thuộc về đặc tính
của bóng tối, có hiệu quả đặc biệt là phá hồn. Đối với tata cả hồn đạo
hoàn bảo hộ, vô địch hộ tráo...
, đều có tính phá hư cực mạnh.
Không chỉ có như vậy thôi, đối với hết thảy kim khí nó cũng đều có được
hiệu quả xuyên thấu mạnh mẽ. Chỉ cần bị nó trực tiếp đâm trúng, hiệu quả phá hư lúc đó thậm chí vượt xa như bị phá hoại hồn đạo khí cấp bảy. Hắn chắc chắn là phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng mà, cũng trong nháy
mắt khi nàng phát động công kích, tròng mắt của Hoắc Vũ Hạo đột nhiên
lóe sáng trở lên giống như phồn một vì tinh tú. Mắt thấy thanh đoản kiếm này tiếp tục sẽ đâm trúng sau ót của hắn, bất chợt trong lúc này Lam
Nhược Nhược nhìn thấy tám đạo bạch quang đồng thời ở sau lưng Hoắc Vũ
Hạo sáng ngời, mang theo đó là một cỗ lực đánh vào. Cỗ lực đánh vào này
hình như là cũng không mạnh nẽ cho lắm, với tu vi lục hoàn Hồn Đế của
nàng, chẳng qua là bị luồng lực kia đánh cho lui về phía sau một thước
mà thôi. Nhưng thân thể của Hoắc Vũ Hạo cũng theo đó mà đồng thời tiến
lên trước một thước. Khoảng cách hai thước, đối với hồn sư cùng hồn đạo
sư mà nói cũng không coi vào đâu. Nhưng đối với một kích tất sát của Lam Nhược Nhược này lại là gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
Tử quang vừa chợt lóe lên đã rơi vào chỗ trống. Mà cũng đúng lúc này,
Lam Nhược Nhược chỉ cảm thấy mình bị hoa mắt. Thân ảnh khi trước cực kỳ
ngốc mà cứng nhắc đột nhiên cứ như tan ra mà biến mất trước mặt nàng.
Khán giả vốn cho là Hoắc Vũ Hạo ăn thiệt thòi lớn, vào giờ khắc này toàn bộ vẻ mặt bị đọng lại (đứng hình). Bọn họ giật mình mà nhìn thấy, Hoắc
Vũ Hạo khống chế nhân hình hồn đạo khí lấy một cái cực kỳ linh hoạt tốc
độ mà làm ra một chuỗi động tác xoay người. Đồng thời vừa xoay người,
vừa phóng ra tia sáng ở sau lưng. Thắt lưng cũng có một đạo tia sáng
phát ra cùng lúc, toàn bộ thân hình thế nhưng vẽ ra một đường vòng cung
quỷ dị trên không trung. Di chuyển đến phía của Lam Nhược Nhược. Một
quyền đánh trực tiếp tới đầu vai của Lam Nhược Nhược. Phản ứng của Lam
Nhược Nhược cũng là cực nhanh, mất đi thân ảnh của Hoắc Vũ Hạo, nàng lấy mũi chân trái của mình làm trục, cả người xoay tròn lấy một vòng, đồng
thời ngửa nửa người trên ra sau, vừa lúc tránh được một quyền kia của
Hoắc Vũ Hạo. Đồng thời đoản kiếm trong tay khẽ múa, chém về hướng cánh
tay của Hoắc Vũ Hạo. Làm sao Hoắc Vũ Hạo để cho nàng đâm trúng mục tiêu
a! Cánh tay chống đất, tránh khỏi đoản kiếm của nàng, đồng thời đùi phải quét ngang ra, đá về phía chân đang chống đỡ cả người nàng. Lúc này
nhân hình hồn đạo khí đấy làm gì còn có nửa phần mùi vị ngây ngốc. Quả
thật linh hoạt không khác gì một hồn sư thực thụ. Diệp Vũ Lâm thấy thế
trong mắt phát ra những tia sáng kỳ dị liên tục, tiểu tử này, dĩ nhiên
là đã giả theo ăn thịt hổ a! Năng lực cận chiến của Lam Nhược Nhược quả
thật rất mạnh. Ở tình thế bất lợi, vẫn có thể khống chế bản thân, ngửa
thân thể ra sau, cánh tay trái làm ra một cái động tác chống đỡ, thân
thể mềm mại hoàn toàn uốn cong (thiết bản kiều), cái chân lúc trước làm
trụ bắn lên, nhắm vào cánh tay của Hoắc Vũ Hạo mà đá. Muốn dựa thế tránh thoát khỏi cục diện này