Bây giờ Lệ Khuynh Thành không sống ở Tử Trúc
Viên nữa. Mặc dù đó là khu nhà cao cấp nhưng bí mặt của nó đã bị tiết
lộ. Hơn nữa Tử Trúc Viên là một khu căn hộ. Nếu như chủ sở hữu bị người
ta mua lại hay có người muốn tiếp xúc với Lệ Khuynh Thành, đây đều là
những chuyện mà mọi người đều không muốn nhìn thấy.
Cùng với sự
giàu có bành trướng như một quả cầu tuyết, sự an toàn tính mạng của nàng cũng ngày càng trở thành một vấn đề nghiêm túc.
Trước kia Lệ
Khuynh Thành còn thương cảm nhìn nhận Văn Nhân Mục Nguyệt như một con
chim nhỏ bị nhốt trong lồng vàng. Bây giờ nàng cũng đã được hưởng đãi
ngộ đó.
Công ty cô phần Khuynh Thành Quốc Tế tăng thêm lợi nhuận
của hạng mục "Cố thảo mộc", sự giàu có của Lệ Khuynh Thành cũng đạt tới
một con số kinh người.
Bây giờ Lệ Khuynh Thành đang sống ở trong Minh Viên, cùng một tiểu khu với nhà của Tần Tung Hoành.
Đương nhiên tiểu khu này rất rộng lớn. Bình thường chỉ sợ cũng rất khó gặp người Tần gia. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Xe của Tần Lạc bị chặn ở cổng Minh Viên. Bảo vệ ở cổng làm rất đúng chức
trách tiến hành đăng ký người tới thăm hơn nữa sau khi gọi điện vào bên
trong hỏi tình hình mới cho người vào.
Mặc dù làm như vậy là vì an toàn của các hộ sống bên trong nhưng Tần Lạc vẫn có một cảm giác khó
chịu trước những quy định ra vào này.
"Người có tiền cũng không dễ dàng" Tần Lạc thầm bùi ngùi.
Sau đó hắn phá lên cười.
Thái độ rất ngạo mạn.
So với câu nói trước kia: tiền bạc chỉ là con số trong tài khoản ngân
hàng, đối với tôi mà nói không có ý nghĩa gì hết, thái độ này còn ngạo
mạn hơn nhiều.
Xe chạy thẳng vào trong, tới trước cổng một dãy biệt thự mới xây thì dừng lại.
Tần Lạc đang định gọi điện thoại để hỏi số biệt thự cụ thể thì nhìn thấy
cánh cửa sắt của một biệt thự mửo ra. Lệ Khuynh Thanh trong bộ quần áo
thể thao màu đỏ xuất hiện trước cửa, giơ tay vẫy xe Tần Lạc.
Lập tức Đại Đầu lái xe tới. Lệ Khuyn Thành đích thân đi ra mở cửa xe cho Tần Lạc.
"Đại gia, xin mời" Lệ Khuynh Thành vừa mở cửa nàng vừa khom người chìa tay
làm một động tác rất đúng tiêu chuẩn của nhân viên phục vụ.
Phụ nữ dám mặc quần áo màu đỏ sẽ rất tự tin với sức hấp dẫn của bản thân hay không quan tâm tới cơ thể mình.
Không còn gì nghi ngờ Lệ Khuynh Thành thuộc về người trước.
Với một nhan sắc vốn rất dễ mặc quần áo, lúc này cả người Lệ Khuynh Thành
chói lọi như ngọn lửa, cực kỳ rực rỡ khiến người ta trợn mắt há hốc mồm
nước dãi nước mũi chày dòng dòng.
"Tại sao phải để Lệ chủ tịch đích thân mở cửa xe cho tôi thế này?" Tần Lạc cười nói thuận tay kéo Lệ Khuynh Thành vào lòng mình.
Lệ Khuynh Thành trừng mắt nhìn Tần Lạc một cái, nói vẻ trách cứ: "Trong
mắt người khác thì là Lệ chủ tịch còn trong mắt anh không phải chỉ là
một tiểu nha hoàn sao?"
"Cứ làm như anh đối xử ngặt nghèo với em
vậy?" Tần Lạc không nhịn được, giơ tay vuốt lưng nàng. Cơ thể người phụ
nữ này có mị lực kỳ lạ. Đã nhiều ngày không gặp, rất nhớ nhung. Chỉ cần
tới gần đã muốn ôm ấp, vuốt ve. Chỉ cần vuốt ve đã muốn làm việc cần
làm.
"Còn không ngặt nghèo sao?" Lệ Khuynh Thành u sầu nói. "Bọn
em kiếm tiền cho anh mệt chết đi được. Anh trốn ở nhà, từ khi anh từ
Nhật Bản về đã gặp mặt bọn em chưa? Lễ khánh thành building Hoán Khê
long trọng vậy sao không mời em?"
Tần Lạc cười nói: "Vậy nếu anh yêu cầu em. em sẽ đi sao?"
"Đương nhiên không đi" Lệ Khuynh Thành giãy dụa người, không cho bàn tay to
của Tần Lạc thực hiện được mục đích. Nhưng nàng cũng biết rõ va chạm
kiểu này chỉ càng khiến Tần Lạc càng không chịu nổi.
"Vậy đúng rồi. Anh mời em không đi. cần phải làm điều thừa không?"
"Có đi hay không là thái độ của em. Mời hay không là thái độ của anh" Lệ
Khuynh Thành nói. "Hơn nữa em đương nhiên không thể đi. Tòa nhà đó không phải là building Khuynh Thành".
Nói xong Lệ Khuynh Thành cười khúc khích. Nàng không phải là người phụ nữ hay ghen, nàng chỉ sợ người khác ghen với mình.
"Đã có tòa nhà được gọi là building Khuynh Thành rồi" Tần Lạc nói. Bàn tay
phải của hắn cố tình lần xuống bên dưới."Đợi khi building Hoán Khê lắp
đặt thiết bị xong, hiệp hội Trung Y sẽ rời khỏi building Khuynh Thành.
Khi đó em muốn làm gì thì làm".
"Thật ra em có một suy nghĩ" Lệ
Khuynh Thành nói. Bàn tay nàng bắt chặt tay Tần Lạc. hai người tay trong tay đi vào trong biệt thự.
"Suy nghĩ gì?" Tần Lạc hỏi.
"Bây giờ Khuynh Thành Quốc Tế phát triển rất nhanh. Lúc này building Khuynh
Thành không còn diện tích sử dụng. Nhân viên của em trình ra hai đê
nghị. Thứ nhất là mua thêm một tòa nhà công sở. Thứ hai là phá bỏ tòa
nhà hiện nay sau đó xây dựng một tòa nhà gần một trăm tầng ở ngay vị trí hiện nay. Nếu như có thể xây dựng tòa nhà này, có thể đủ nơi làm việc
cho trụ sở tập đoàn Khuynh Thành Quốc Tế" Lệ Khuynh Thành ngẩng mặt nhìn Tần Lạc. "Anh cảm thấy đề nghị này được không?"
"Em đã suy nghĩ kỹ rồi còn hỏi anh làm gì?" Tần Lạc cười nói
"Em nghĩ bây giờ phá bỏ tòa nhà Khuynh Thành, xây dựng mới. Yến Kinh tấc
đất tấc vàng, đất đai là thứ quý giá nhất. Chúng mình có thể tiết kiệm
được khá nhiều tiền" Lệ Khuynh Thành nói: "Đương nhiên đấy chỉ là đề
nghị của em. Anh là Đại lão bản. Nếu như anh có suy nghĩ khác, coi như
không có đề nghị của em".
"Suy nghĩ của em chính là của anh" Tần Lạc nói.
"Ông xã, anh thật tốt" Đột nhiên Lệ Khuynh Thành đứng lại, ôm cổ Tần Lạc, dâng một nụ hôn cuồng nhiệt.
Tần Lạc tận tình hưởng thụ. Cuối cùng hai bàn tay cũng giải phóng, chậm rãi vuốt ve những vị trí mẫn cảm trên mông và ngực nàng.
Một lúc lâu.
Lệ Khuynh Thành giãy dụa thoát khỏi Tần Lạc và nói: "Mau vào thôi. Làm xong thức ăn rồi".
Nói xong, không đợi Tần Lạc có phản ứng. Lệ Khuynh Thành đi nhanh vào trong biệt thự.
Tần Lạc cúi đầu nhìn Dáng vẻ diễu võ giương oai của tiểu Tần Lạc, cười bắt đắc dĩ.
Bây giờ hắn đã bị nàng khời dậy nhiệt hỏa, sao hắn lại để cho nàng chạy thoát?
Tần Lạc đi vào trong biệt thụ; nói to: "Hay ăn em trước?"
Sau đó hắn làm như một người bị Định Thân Thuật, cả người không nhúc nhích đứng yên một chỗ.
"Hì hì hì"
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng cười của mấy cô gái.
Trong thời khắc này Tần Lạc quả thật chỉ muốn lao đầu vào cánh cửa biệt thự tự sát.
Trong biệt thự này không chỉ có mình Lệ Khuynh Thành còn có cả Trần Tư Tuyền, Mễ Tử An.
Khi Tần Lạc nói câu: "Hay là ăn em trước?" bọn họ đang ngồi trong phòng khách.
Sau khi nghe câu nói của Tần Lạc, ban đầu hai người thoáng ngẩn người rồi cùng phá lên cười.
Tần Lạc biết bản thân mình đã trúng quỷ kế của Lệ Khuynh Thành. Nàng chỉ cố tình muốn hắn mất mặt.
Trần Tư Tuyền cô đeo tạp dề đi tới, nhìn Tần Lạc từ trên xuống dưới, ánh mắt giảo hoạt, lên tiếng hỏi: "Anh mới nói gì vậy? Cái gì mà ăn em trước?"
Tần Lạc xấu hổ giải thích: "Ý của anh là ăn trước món ăn Lệ Khuynh Thành
nấu. Em không thể không công nhận Khuynh Thành nấu ăn rất ngon. Đúng
không?"
Bản thân hắn cũng biết lý do này rất gượng gạo, không che dấu được sự thật nhưng lúc này vẫn cần có một lý do để bớt xấu hổ.
"Là vậy sao?" Mễ Tử An cười hì hì hỏi dáng vẻ hoàn toàn không tin tưởng.
"Đúng vậy. Không phải nói ăn cơm sao?" Tần Lạc kiên quyết đi vào bên trong.
"Thơm quá. Mùi vị rất hấp dẫn khiến anh chảy nước miếng rồi này. Đã ăn
cơm được chưa??"
Ba cô gái liếc mắt nhìn nhau người đàn ông này
rất xấu hổ, chỉ muốn nói lảng sang chuyện khác nên không vạch trần bỏ
tạp dề, ngồi xung quanh bàn ăn.
"Uống một chút rượu đỏ" Lệ Khuynh
Thành nói sau đó nàng mở tủ rượu lấy ra một chai Laffey, mở ra. Động tác nhẹ nhàng, thành thạo, chỉ cần thoáng nhìn qua cũng biết nàng thường
xuyên làm việc này.
Sau khi Tần Lạc ăn một ít thức ăn, hắn cảm
thấy ba cô gái không tiếp tục nói tới chủ đề kia của mình nên mới lên
tiếng: "Sao hai người bọn em lại ở đây? Tới khi nào vậy? Tại sao không
gọi điện thoại cho anh?"
"Anh quên chuyện lần trước em nói với anh rồi sao?" Lệ Khuynh Thành cười hỏi.
"Đúng vậy. Bây giờ em là giám đốc bộ phận phát triển của tập đoàn Khuynh
Thành Quốc Tế. Anh là ông chủ, ngay cả việc điều động nhân viên cũng
không biết, có phải quá thiếu trách nhiệm không?" Trần Tư Tuyền cười hì
hì nói nàng vẫn không quên "chơi" Tần Lạc một câu.
"Nhớ rồi nhớ rồi" Tần Lạc cầm chén rượu lên nói: "Nào, cạn ly vì Trần Tư Tuyền thăng chức".
Bốn người cùng nâng ly. Những chiếc ly thủy tinh đẹp đẽ chạm vào nhau phát ra âm thanh leng keng vui tai.
"Tới Yến Kinh làm việc cũng tốt" Tần Lạc nói: "Sau này mọi người có thể thường xuyên gặp mặt nhau".
"Thật không?" Trần Tư Tuyền hỏi lại vẻ không chắc chắn. "Anh nói thật lòng đấy chứ?"
"Hoàn toàn chính xác" Tần Lạc
"Em còn tưởng vì lúc nãy anh muốn ăn mà không ăn được nên máu xông lên não
tức giận, xấu hổ, muốn mang tốt đen như em đây đày tới Châu Phi phát
triển thị trường?"