Vốn theo như Mã Duyệt nghĩ cô muốn trở thành một thư ký bình thường ở phòng thư ký tầng mười chín building Hoàn
Cầu. Vị trí này công việc bận rộn nhưng quyền hạn không nhiều, ít tiếp
xúc với những tài liệu quan trọng. Đối với một người có tội mà nói, đây
chính là một phương thức chuộc tội.
Mã Duyệt hoàn toàn không nghĩ một lần nữa sẽ được quay lại vị trí cũ bởi vì điều này quá mơ tưởng.
Với tính cách của Văn Nhân Mục Nguyệt, người làm trợ lý cho nàng gần
như hình với bóng của nàng, nắm quyền quyết định quan trọng, cùng khối
lượng thông tin bí mật khổng lồ. Một vị trí như vậy nào tới lượt một
người đang mang tội?
Nên biết rằng Mã Duyệt cỏ đã từng phản bội Văn Nhân Mục Nguyệt. hơn nữa còn cẩm chủy thủ đâm vào lưng nàng.
Từ thời khắc bắt đầu đó, cô đã bị đẩy khỏi bilding Hoàn Cầu, trở thành người mà gia tộc Văn Nhân không tin tưởng nhất.
Bọn họ, những thiếu gia, tiểu thư, tính mạng rất quý giá, đặc biệt Văn Nhân Mục Nguyệt hiện nay. Nàng chính là trung tâm, là linh hồn của gia tộc
Văn Nhân. Có thể nói nếu như có chuyện gì không hay xảy ra với nàng,
lập tức gia tộc Văn Nhân rơi vào tình trạng nguy hiểm.
Một người như vậy, một người không được tin tưởng như cô sao có thể lúc nào cùng tới gần được?
Thế nhưng Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn hoàn toàn tin tưởng cô như cũ. Ngay sau
khi biết cô muốn ở lại, nàng lập tức thăng chức cho Quả Tử, trợ lý
hiện nay, sau đó bên cạnh nàng xuất hiện một vị trí trống.
Đó là một cảm giác được tin tưởng.
Đó là cảm giác được trọng dụng.
Cô ấy vẫn không từ bỏ cô, hoàn toàn không.
Văn Nhân Mục Nguyệt làm như không nhìn thấy đôi mắt long lanh nước của Mã Duyệt, nàng chỉ nói: "Có người muốn gặp cô".
"Ai?" Mã Duyệt hỏi.
"Ở vườn sau" Văn Nhân Mục Nguyệt trả lời kiểu ông nói gà bà nói vịt.
"Khi nào?"
"Bây giờ?"
Mã Duyệt gật đầu, cô đi về phía vườn sau.
Cho dù là ai cô cũng tuyệt đối không từ chối vì đó là do tiểu thư sắp xếp.
Từng lá trúc bong ra, bay theo chiều gió, cực kỳ ung dung tự tại.
Vị trí gần cửa sổ trong lầu trúc, hai người, một nam một nữ đang ngồi.
Người phụ nữ mặc bộ đồ công sở màu đen, áo trong màu trắng. Người đàn ông
cùng mặc một bộ véc màu đen, một chiếc sơ mi màu trắng, cổ áo mỡ rộng,
trong cực kỳ thoải mái, phóng khoáng.
Khi người đàn ông nghiêm mặt, gương mặt đoan chính nhưng khi anh ta bắt đầu nói để lộ hàm răng to và vàng khè.
"Anh hơi căng thẳng. Có thể hút thuốc không?" Người đàn ông cầm bật lửa và bao thuốc, sắc mặt đầy vẻ mong chờ.
"Không được" Mã Duyệt thản nhiên nói.
Bất đắc dĩ người đàn ông đành phải bỏ bật lửa và thuốc lá sang một bên, và hỏi: "Cô ta thả em ra?"
"Bây giờ em là trợ lý của cô ấy''Mã Duyệt trả lời.
"Ồ" Người đàn ông cười khinh miệt. "Cô ta rất biết cách lung lạc lòng người".
"Em đã nói rồi, em là trợ lý của cô ấy" Mã Duyệt liếc nhìn người đàn ông. "Nếu như anh tiếp tục nói xấu cô ấy, cuộc gặp mặt hôm nay dừng ở đây"
"Đừng mà" Người đàn ông khẩn cầu. "Em chỉ là một trợ lý của cô ta mà thôi nhưng em chính là em gái của anh".
"Vậy thì sao?" Mã Duyệt hừ một tiếng và hỏi.
"Được rồi, được rồi. Không nói cô ta nữa" Người đàn ông từ bỏ ý định "tranh
thủ tình cảm" của mình. "Em không đi cùng với anh sao?"
"Anh nói
lăng nhăng nhiều quá" Mã Duyệt nói. Lúc nãy cô đã nói rõ với anh ta
mình là trợ lý của Văn Nhân Mục Nguyệt mà anh ta vẫn ăn nói huyên
thuyên. Vào thời đại này, tìm một người ít nói quả thật không dễ dàng.
"Anh phải đi" Người đàn ông nói, "Mặc dù cô ta đã đồng ý bảo vệ anh nhưng
anh vẫn không thể tìm được chổ dựa ở Yến Kinh ... họ Bạch kia đã vạch
trần chuyện anh phản bội Tần Tung Hoành. Bây giờ toàn bộ người Yến
Kinh đều biết anh là nội quỷ của Tần gia. Sao người Tần gia lại không
biết? Nếu như bọn họ đặt giá mua cái đầu anh một triệu USD, sẽ không một ai ngạc nhiên".
"Anh không đáng giá nhiêu đó tiền" Mã Duyệt nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Người đàn ông dở khóc dờ cười nói: "Em gái tốt của anh ơi, khi anh chuẩn bị
ra đi tới thăm em, em không cần phải châm chọc anh như vậy, được không?
Có phải em có ấn tượng gì với anh không? Anh không làm hại em. Hơn nữa
vì em, anh thậm chí còn phản bội Tần Tung Hoành. Nếu như không vì cứu
em, khi Văn Nhân Mục Nguyệt tới tìm anh, anh có nói cho cô ta biết
chuyện Tần Tung Hoành liên lạc với Roland không? Nếu như không vì em,
anh có tiết lộ cho bọn họ tin tức Tần Tung Hoành tìm người mua thuốc nổ không? Với trí thông minh và thủ đoạn của Tần Tung Hoành, nếu như anh
không nói, những chuyện đó liệu có rơi xuống đầu anh ta được không? Nếu
như bọn họ không tìm được chứng cứ nào hết, liệu Văn Nhân gia có giành
chiến thắng trong cuộc chiến kia không? Trên thế giới này, còn có người
đàn ông nào tốt với em hơn anh đây không? Không có. Bây giờ anh đã rơi
vào bước đường cùng, còn không phải vì em sao?"
Điền Loa không tự biên tự diễn những điều này. Sau khi Văn Nhân Mục Nguyệt biết được Điền Loa là anh trai của Mã Duyệt từ chính miệng cô, nàng đã bí mặt gặp mặt
Điền Loa. Không hiểu Văn Nhân Mục Nguyệt đã sử dụng thủ đoạn gì mà
khiến Điền Loa, tâm phúc số một của Tần Tung Hoành phản bội, nặng nề
đâm Tần Tung Hoành một đao.
Điền Loa và Tần Tung Hoành, cả ngày
ở chung với nhau. Mặc dù Tần Tung Hoành làm việc cực kỳ cẩn thận nhưng Điền Loa vẫn biết được khá nhiều bí mặt của anh ta vì vậy Điền Loa
đã nói ra tất cả những bí mặt này.
Có nội gián nên đương nhiên Tần Tung Hoành, bị thua.
"Anh lợi dung em bao nhiêu năm, đó cũng coi như hòa" Mã Duyệt nói.
"Cái gì mà gọi là lợi dụng nhiều năm?" Điền Loa phản đối. "Bao nhiêu năm qua, không phải anh chỉ bảo em làm một việc sao?"
"Hai việc" Mã Duyệt nói.
"Lần cổ độc đó không tính. Lần đó là ý của Tần Tung Hoành. Không liên quan tới anh" Điền Loa nói.
"Câu này không còn ý nghĩa nữa" Mã Duyệt nói.
"Ôi, anh cũng biết mấy năm nay em chịu nhiều uất ức. Nhưng em cũng phải
biết, ông chúng ta chết như thế nào. Người Mã gia chúng ta cửa nát nhà
tan ... em bị người Văn Nhân gia nuôi dưỡng".
"Điền Loa. Anh còn dám nói xấu Văn Nhân gia một câu, em và anh trở mặt".
Quả thật ông gã chết trong tay Văn Nhân Đình lão gia, cha mẹ gã cũng chết đồng thời trong một sự kiện rất đáng ngờ có liên quan tới Văn Nhân
gia. Thế nhưng Văn Nhân Đình thu nhận nuôi dưỡng Mã Duyệt là sự thật.
Văn Nhân Mục Nguyệt cũng đối xử rất tốt với Mã Duyệt.
Đúng vậy, quên thù hận là việc đáng xấu hổ.
Thế nhưng khi đó chính ông bọn họ phản bội gia tộc Văn Nhân, suýt chút nữa khiến gia tộc lớn này bị hủy diệt. Nếu như gia tộc Văn Nhân còn nhớ oán thù. Mã Duyệt cô còn sống tới ngày hôm nay không?
Bất kỳ chuyện nào cũng có hai mặt. Bạn không thể chỉ nhìn một mặt của vấn đề, hoàn toàn không công bằng.
"Ôi" Điền Loa rút một điếu thuốc, cầm bật lửa châm thuốc, hít một hơi dài,
nhắm mắt lại nói: "Xem ra em đã chuẩn bị hoàn toàn hòa nhập vào Văn
Nhân gia rồi".
"Bọn họ xứng đáng để em làm như vậy'' Mã Duyệt lấy lại tinh thần, cô binh tỉnh nói.
"Vậy cùng tốt" Điền Loa cười nói. "Đây chính là kịch bản của một bộ phim
sao? Buông trôi gánh nặng, thụ hưởng cuộc sống, những chuyện trước kia
đều là quá khứ. Mặc dù Văn Nhân Mục Nguyệt là một người phụ nữ âm hiểm
nhưng đối xử tốt với người ngoài. Em đi theo cô ta sẽ không phải chịu
khổ. Đợi mấy năm nữa em hãy tìm cơ hội làm chủ một phương. Khi đó bản
thân có địa vị không thấp ... tìm một người đàn ông tốt trao gửi cuộc
đời. Cuộc đời này của em coi như cũng viên mãn".
Điền Loa cười, để lộ hàm răng vàng to, nói: "Em gái, hãy đồng ý với anh một chuyện, được
không? Nếu như em sinh nhiều con, hãy để một đứa mang họ Mã, được không? Mã gia của chúng ta không thể không có người nối dõi".
"Hôm nay anh tới chỉ để nói chuyện này?" Mã Duyệt cảm thấy người anh này ăn nói quá nhàm chán, lại còn không nghiêm túc.
"Em nói đi, em có đồng ý với điều anh nói không?" Điền Loa kiên trì thuyết phục.
"Không đồng ý" Mã Duyệt nói.
"Vậy coi như hết" Điền Loa thở dài nói. "Anh tới từ biệt em. Em là người
thân duy nhất của anh trên thế giới này. Không gặp mặt em trước khi đi, tóm lại vẫn có cảm giác ở Yến Kinh còn gì đó không yên lòng".
Mã Duyệt trầm tư.
Một lúc lâu sau cô nói: "Bảo trọng"
"Em cũng vậy".
Điều Loa bật cười, giơ tay cầm bặt lửa và bao thuốc trên bàn, cầm chiếc
mũ phớt để trên ghế, đội lên đầu, lưỡi trai sụp xuống khiến người ta
không thể nhìn thấy vẻ mặt gã lúc này.
"Đi" Gã đứng dậy.
Mã Duyệt ngồi yên không nhúc nhích. Cô ngồi thừ người nhìn ra ngoài cửa sổ trúc lâu, không hiểu đang nghĩ gì.
Điền Loa quay người đi ra ngoài. Khi gã đi tới bên ngoài, ngang qua cửa sổ
trúc làu, gã quay nhìn vào mắt Mã Duyệt. Mã Duyệt hỏi: "Đi đâu?"
"Không biết" Điền Loa cười, miệng mở rất to, rất vui vẽ. "Dù sao bây giờ anh cũng là một người ăn no cả nhà không đói bụng. Đi tới chỗ nào tính chỗ
đó".
Gã bước đi hai bước, nhưng đột nhiên đứng lại.
Gã quay
người nhìn Mã Duyệt nói: "Em gái, em thật sự không quan tâm tới đề nghị của anh sao? Em cũng là người Mã gia. Sự nghiệp vĩ đại lưu truyền hương khói này em cũng phải có phần".
Điền Loa tươi cười nói: "Gặp lại. Hy vọng chúng ta còn cơ hội gặp nhau".