Cừu
Trọng Mưu và Cừu Yên Mị cùng thuộc hệ Cừu gia phương nam. Hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ. không nói gì tới thanh mai trác mã, thật ra Cừu Yên Mị lớn hơn Cừu Trọng Mưu mấy tuổi nên đương nhiên thường xuyên
quan tâm tới gã.
Cũng chính vì sự quan tâm của Cừu Yên Mị với
Cừu Trọng Mưu khiến ngay từ nhỏ tình cảm này đã nảy sinh trong long
gã. Khi lớn lên, Cừu Trọng Mưu không có hứng thú với những cô gái khác.
Mặc dù có quan hệ, tiếp xúc nhưng chỉ là vui chơi mà thôi, giải quyết
nhu cầu thân thể. Cho tới tận khi đó ở sâu trong tâm hồn gã, gã vẫn
rất thích Cừu Yên Mị.
Tình cảm này hành hạ Cừu Trọng Mưu cực kỳ
khốn đốn, cuối cùng gã không chịu đựng nổi nữa. Sau ngày sinh nhật lần
thứ mười tám, Cừu Trọng Mưu đã thổ lộ với Cừu Yên Mị. Đương nhiên Cừu
Yên Mị từ chối, hơn nữa còn bắt đầu bất hòa, xa lánh Cừu Trọng Mưu nhưng Cừu Trọng Mưu kiên quyết không từ bỏ. Mối quan hệ hai bên ngày càng
trở nên căng thẳng, cuối cùng rơi vào tình trạng như nước với lừa như
ngày hôm nay.
Chính vì vậy nếu như Cừu Trọng Huân nói với người
trong nhà là Cừu Trọng Mưu lập mưu muốn giết Cừu Yên Mị, không ai thấy
ngạc nhiên vì tất cả người Cừu gia đều biết Cừu Trọng Mưu thật sự
thích chị họ của mình.
Nhiều năm qua Lệ Khuynh Thành luôn tìm cách trả thù Cừu gia nên đương nhiên nàng cũng biết bí mặt này.
"Kế hoạch thất bại, anh ta sợ tội tự sát sao?" Tần Lạc châm chọc. Không
thể không nói. Cừu Trọng Huân này rất có năng khiếu biên tập chuyện.
Chỉ là chuyện đã phát triển tới nước này, chỉ dựa vào một câu chuyện từ lâu mà đủ để giải quyết vấn để sao?
"Không" Cừu Trọng Huân vô cùng đau đớn nói. "Không, cậu ấy sợ chị họ phát hiện
ra sự vụ nên mới kể cho tôi nghe, bảo tôi nghĩ hộ cậu ấy một cách giải
quyết. Tôi khuyên cậu ấy nên thẳng thắn nói thật với chị họ, thừa nhận bản thân mình sai lầm. Cậu ấy không đồng ý, nói tôi đang muốn hại
cậu ấy. Sau đó hai chúng tôi nảy sinh tranh chấp, cậu ấy sợ tôi đi tố
cáo, muốn ra tay giết người diệt khẩu. Trong lúc giành giật cậu ấy đâm
đao vào tay tôi, tôi không cẩn thận đánh vào cổ cậu ấy, chuyện xảy ra
như vậy đó".
Lệ Khuynh Thành ngồi xổm, cười tủm tỉm nhìn Cừu Trọng Huân nói: "Anh có biết sơ hở lớn nhất của anh là gì không?"
"Sơ hở? Sơ hở gì?"
"Sơ hở lớn nhất của anh chính là anh không chết" Lệ Khuynh Thành nói.
"Anh cho rằng ngụy trang thế này là có thể đánh lừa được chúng tôi sao? Quả thật anh đã đánh giá quá thấp trí thông minh của chúng tôi".
"Tôi không muốn gạt cô" Cừu Trọng Huân giải thích: "Tất cả những điều tôi nói đều là sự thật".
"Thật vậy sao?" Lệ Khuynh Thành cười nhạt nói: "Anh có muốn tôi kể cho anh nghe một câu chuyện không?"
"Chẳng có gì hay mà nghe" Cừu Trọng Huân nói: "Tôi là người chứng kiến sự
việc, không một ai hiểu rõ chân tướng sự việc hơn tôi".
"Hãy nghe tôi nói đi" Lệ Khuynh Thành cười nói: "Bây giờ anh là một người bệnh,
dù gì thì nằm không cũng chẳng có chuyện gì. Cứ coi như là nghe kể
chuyện đi"
"Tôi bị thương, tôi muốn đi bác sỹ" Cừu Trọng Huân phản đổi. Y giãy dụa muốn ngồi dậy.
"Không được cử động, không được cử động" Tần Lạc ấn y nằm yên trên mặt đất. "Không được nhúc nhích nếu không vết thương sẽ càng chảy nhiều máu".
Một lần nữa Cừu Trọng Huân thầm mắng chửi ông bà ông vải Tần Lạc. Nếu như
mày sợ tao cử động vết thương sẽ càng chảy nhiều máu, vậy khi ấn tao
nằm xuống, sao mày lại dùng nhiều sức vậy? vốn vết thương không có vấn đề gì, bị mày đạp một cái, nhỏ cùng biến thành to. Miệng vết thương
nhỏ biến thành vết thương rộng.
"Văn Nhân gia và hai nhà Tần,
Bạch đại chiến vì tôi còn ở bên ngoài chưa quay về, hơn nữa căn cứ vào
các loại tin đồn, rất có khả năng tôi không bao giờ về được nữa ... Cừu
Yên Mị hiểu suy nghĩ của tôi nên dốc toàn lực Cừu gia viện trợ Văn Nhân gia. Anh và Cừu Trọng Mưu không đồng ý, kiên quyết ngăn cản".
"Cừu Yên Mị không chấp nhận ý kiến của hai người, khăng khăng cố chấp vì
vậy anh đã nghĩ tiêu diệt Cừu Yên Mị. Tôi chưa về, Cừu Yên Mị cũng
chết, với thủ đoạn của anh, đương nhiên Cừu gia sẽ rơi vào tay anh.
Không ngờ kế hoạch thất bại, Cừu Trọng Mưu lo sợ bất an, anh lại dùng
kế giết người diệt khẩu, đúng không?"
Không thể không nói Lệ
Khuynh Thành đã vạch trần chân tướng rất đầy đủ của sự việc. Từ lúc
nàng quay về nàng vẫn chưa tiếp xúc với bất kỳ ai, thậm chí còn chưa cả
gặp Cừu Yên Mị... thế nhưng tất thảy như đã xảy ra trước mắt nàng vậy.
Cừu Trọng Huân cười vô cùng sầu thảm, nói: "Câu chuyện rất đặc sắc nhưng
hoàn toàn dựa vào suy đoán của cô, không phải là sự thật". Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
"Sụ thật là gì? Những gì tôi nói chính là sự thật" Lệ Khuynh Thành bá đạo nói. "Không phải sự thật cũng phải là sự thật".
Cừu Trọng Huân biết nếu như mình dùng cái cớ này mà gạt được Lệ Khuynh Thành thì thật sự Lệ Khuynh Thành chẳng có gì đáng sợ.
Cừu Trọng Huân cảnh giác nhìn Lệ Khuynh Thành nói: "Cô muốn làm gì?"
"Anh thấy thế nào?" Lệ Khuynh Thành cười hỏi.
"Tôi cảnh cáo cô. Tôi đã báo cảnh sát" Cừu Trọng Huân nói: "Cảnh sát sẽ nhanh chóng tới đây".
"Quả thật rất thông minh" Tần Lạc nói: "Thế nhưng anh nghĩ rằng cảnh sát có thể cứu được anh sao?"
"Có lẽ" Cừu Trọng Huân cũng không muốn tiếp tục ngụy trang. "Tóm lại vẫn phải thử".
"Anh không giả vờ nữa thì tôi cũng sẽ không tiếp tục giả vờ" Lệ Khuynh
Thành nói. "Cừu Trọng Huân, cho dù hôm nay anh không lấy cớ này, cho dù anh không tàn nhẫn giết người, tôi cũng nhất định khiến anh chết. Mối thù cũ không chết không xong".
"Mày sẽ làm tao chết thế nào?" Cừu Trọng Huân cười đầy ngông cuồng. "Lệ Khuynh Thành, tôi công nhận cô
rất lợi hại, lợi hại hơn nhiều so với tôi nghĩ. Nhưng như vậy thì sao?
Cô có thể giết người hả? Cô giết tôi, cô cũng phải theo tôi xuống địa
ngục. Hà tất phải làm vậy, đúng không? Bây giờ cô có gia sản khổng lồ,
cần gì phải chấp nhặt với những người như chúng tôi?"
"Giết
người cần gì tôi phải tự mình ra tay" Lệ Khuynh Thành cười nhạt nói.
"Anh cũng quá coi trọng bản thân mình rồi. Tôi sẽ cho anh biết thế nào
là sự đền mạng của loại mặt người dạ thú".
"Vậy cô hãy chờ cảnh
sát tới đưa tôi đi" Cừu Trọng Huân nói. "Nếu như tôi không chết, tôi còn có thể giải thích nguyên nhân cái chết của Cừu Trọng Mưu giúp cô. Nếu
như hai chúng tôi cùng chết, khi cảnh sát vào trong này. nhìn thấy hai
xác chết, cô nghĩ rằng cô có thể thoát được liên lụy sao?"
Cừu
Trọng Huân nhìn Tần Lạc bằng ánh mắt cực kỳ hung ác, nói: "Còn mày, mày là người nổi tiếng. Có rất nhiều người coi mày là thần tượng. Nếu
như mày bị cuốn vào sự kiện giết người này, mày sẽ giải thích với bọn họ như thế nào, giải thích với giới truyền thông như thế nào?"
"Giết người?" Tần Lạc phá lên cười nói: "Bây giờ là xã hội pháp luật, sao có
thể động một chút là giết người? Không phái chịu trách nhiệm sao? Không
sợ ngồi tù sao?"
Hắn ngồi xồm, nói với Cừu Trọng Huân: ""Nào, để tôi xem vết thương giúp anh".
"Mày không nên lại đây" Cừu Trọng Huân giãy dụa người lùi về sau. "Mày
không được chạm vào tao. Tao biết mày muốn làm gì. Không được đụng vào
tao".
Tần Lạc cười nói: "Anh không nên có thái độ thù địch với
tôi. Tôi là một thầy thuốc, tôi dùng nghề nghiệp của mình để đảm bảo
tôi hoàn toàn không có ý đồ xấu với anh. Tôi chỉ muốn cầm máu giúp anh. Nếu như máu của anh không cầm được, lát nữa khi cảnh sát tới, không
phải anh đã chết vì chảy quá nhiều máu sao? Như vậy không phải đó sẽ là trách nhiệm của chúng tôi sao? Không phải chúng tôi rất oan uổng sao?"
Cừu Trọng Huân do dự, không biết y có nên chấp nhận ý tốt của Tần Lạc hay không?
Sắc mặt hắn nghiêm túc, nụ cười tươi, thân thiện, hơn nữa hắn còn mang nghề nghiệp của mình ra để đảm bảo ... thế nhưng Cừu Trọng Huân vẫn không
dám tin tưởng hắn. Không phải người Trung Quốc có câu ngạn ngữ: Chó
không thể không cắn người. Những con rắn đẹp đều có nọc cực độc.
Loại người này chỉ cần một chưởng đi đời nhà ma là hết chuyện.
Tần Lạc dùng ánh mắt ngăn cản Đại Đầu, sau đó hắn quay người nhìn Cừu
Trọng Huân nói: ""Được rồi, là một thầy thuốc có đạo đức nghề nghiệp,
tôi đã làm hết trách nhiệm của tôi. Bây giờ anh vẫn từ chối, nếu như có chuyện gì xảy ra với anh thì sẽ không liên quan tới tôi nữa. Khi đó có
người nghi ngờ tôi, anh nhất định phải ra mặt giải thích hộ tôi".
"… thẳng này có bệnh" Cừu Trọng Huân thầm nghĩ.
Tần Lạc đứng yên lặng khoảng hai giây, ánh mắt hắn nhìn vết thương ở cánh
tay Cừu Trọng Huân và nói: "Là một thầy thuốc, khi nhìn thấy người bị
thương đã lâu nẳm trước mặt mình mà không thể cứu chữa, cảm giác này
quả thực không hề dễ chịu".
Thân hình Tần Lạc chợt lóe lên, ngay lập tức hắn đã xuất hiện trước mặt Cừu Trọng Huân.
Hắn không để đối phương kịp trốn tránh, một ngón tay đâm vào ba đại huyệt ở ngực Cừu Trọng Huân.
"Trước tiên tôi cằm máu hộ anh" Tần Lạc nói.
Cừu Trọng Huân đang ngồi trên mặt đất, không tiện hành động. Khi y vẫn còn
chưa kịp phản ứng, ngực y đã bị Tần Lạc điểm mấy cái.
Không có
cảm giác đau đớn nhưng ngược lại máu tươi từ miệng vết thương ở cánh
tay lại chảy nhanh hơn, tốc độ chảy máu rõ ràng tăng lên.
Nếu như lúc trước dùng từ "dòng suối nhỏ" để hình dung thì lúc này có thể nói là suối phun. Dòng máu đỏ tươi giống như là đang phun ra vậy, bay lên
không khá cao.
"Mày làm gì vậy? Mà đã làm gì với tao?" Cừu Trọng Huân dùng bàn tay che, máu tươi vọt ra từ khe hở bàn tay, y vội vàng
xé mảnh vải trắng bịt lại, máu tươi chỉ trong nháy mắt thấm đẫm mãnh
vải trắng.
"Mày đã làm gì với tao? Mày hãy cầm máu cho tao" cừu Trọng Huân quát bằng giọng khàn khàn. Lúc này quả thực, y sợ hãi tới
mức rất nôn nóng.
Nếu như cứ để mặc máu chảy thế này, y sẽ nhanh chóng trở thành một cái xác khô.