Tần Tung Hoành, thoáng do dự rồi anh ta lập tức bỏ suy nghĩ gọi luật sư.
Việc đã tới nước này, cho dù có gọi luật sư vào cũng không có quá nhiều
tác dụng, đơn giản chỉ là tri hoãn thêm chút thời gian mà thôi.
Anh ta muốn nghe xem Tần Lạc biết những gì, muốn tìm hiểu thêm tin tức từ Tần Lạc.
"Tôi muốn nghe xem các người còn hắt bát nước bẩn nào lên người tôi nữa"
Tần Tung Hoành cười nhạt nói. Dù thế nào đi nữa anh ta nhất định phải
giả vờ ngạo mạn, giả vờ bản thân mình vô tội. "Tôi biết anh không đi
học nên có lòng nhắc nhở anh. Khi nói bất kỳ điều gì thì phải có chứng
cứ nếu không tôi sẽ kiện anh tội vu khống".
"Đương nhiên là có
chứng cứ" Tần Lạc cười nói. Hắn đi tới ngồi xuống ghế sa lon Tần Tung
Hoành mới ngồi. "Tôi còn không nói cho anh biết điểm ngu ngốc thứ ba
của anh. Chính là anh đã mượn tài chính nước ngoài chèn ép tập đoàn Văn Nhân ... Tần Tung Hoành, anh quá kiêu ngạo, tự phụ rồi, quá ham muốn
chiến thắng. Vì muốn giành thắng lợi trong cuộc chiền này anh đã hoàn
toàn bỏ qua giới hạn của mình. Làm càng nhiều, càng bộc lộ sai sót, bại lộn càng nhiều hơn. Anh cho rằng khi anh mượn một lượng tài chính lớn từ quỷ tài chính nước ngoài, quốc gia không điều tra được nguồn gốc
của nó sao? Anh cho rằng quốc gia không biết chủ nhân của nguồn tài
chính khổng lồ này có thái độ gì với quốc gia, có thái độ gì với Trung Y hay sao?".
Tần Lạc dùng đầu ngón tay chỉ vào người phụ nữ tóc vàng trong bức ảnh, nói: "Anh biết người phụ nữ này. Cô ta gọi là phu
nhân Roland, một người của phòng thí nghiệm Austria hơn nữa còn có cấp
bậc khá cao, có quyền hạn rất lớn ở đất nước Trung Quốc chúng ta. Anh
và cô ta liên lạc đơn tuyến, không có bất kỳ người ngoài nào tham gia.
Mặc dù anh đã rất cảnh giác nhưng trên thế giới này có bức tường nào
kín gió không?"
"Mà chúng tôi đã điều tra ra phòng thí nghiệm
Austria thuộc mấy tập đoàn y dược khổng lồ châu Mỹ, phục vụ vì lợi ích
của bọn họ. Đương nhiên các tập đoàn khổng lồ khác cũng có phần, thực
lực của nó rất hùng mạnh. Có thể nói, trong tay bọn họ có toàn bộ kỹ
thuật y dược tiên tiến nhất thế giới, cũng có một đám thương nhân, nhà
khoa học bán mạng cho bọn họ. Phu nhân Roland này chính là một trong số
đó. Một thời gian trước đây, chúng tôi đã phá hủy một trụ sở quan trọng của bọn họ. Anh hắn đã sớm biết chuyện này?"
Tần Tung Hoành, dứt khoát không phản bác bất kỳ điều gì Tần Lạc nói, anh ta chỉ nói:
"Tôi đã nói rồi. Cho dù anh chỉ trích tôi như nào đi nữa, anh cũng
phải có chứng cứ. Không có chứng cứ, tất cả những gì anh nói đều vô
dụng".
"Anh hơp tác với phu nhân Roland. Hoàng Đế cũng từng đồng ý với phu nhân Roland họp tác với phòng thí nghiệm Austria. Bọn họ tìm
Hoàng Đế đối phó với tôi nhưng bọn họ cũng nhận ra thực lực của Hoàng Đế rất hùng mạnh, rất khó khống chế nên muốn một mẽ lưới bắt hết chúng
tôi... vì vậy bọn họ mới tìm anh, muốn làm nổ tung cả ngọn núi. Đáng
tiếc, bọn họ tuyệt đối không ngờ được là anh mua phải thuốc nổ giả
ngược lại bên mua được thật sự là..."
"Anh có thể liên lạc với các tập đoàn châu âu, bọn họ đồng ý cung cấp tài chính cho anh chèn ép
gia tộc Văn Nhân cùng là vì có phu nhân Roland đứng giữa giật dây. Tần
Lạc nhìn Tần Tung Hoành vẻ tiếc nuối nói: "Tần Tung Hoành anh còn
không tỉnh ngộ sao? Thật ra ba sự kiện này đều có liên quan mật thiết
với nhau. Anh quen biết phu nhân Roland vì vậy mới có thể mua giúp bọn
họ thuốc nổ. Cũng chính vì nguyên nhân phu nhân Roland, anh chấp nhận
nguồn tài chính bất minh trợ giúp ... chỉ dựa vào mấy điểm này, anh có biết anh, sẽ bị trừng phạt thế nào không?"
"Chứng có?" Tần Tung Hoành vung tay, cười nói.
"Nếu như tôi nói cho anh biết thật ra phu nhân Roland đã bị chúng tôi bí
mật bắt giữ, liệu anh có thể còn bình tĩnh như lúc này không?" Tần Lạc thích thú quan sát Tần Tung Hoành
"Vậy các vị hãy đưa cô ta ra đối chất với tôi... mặc dù tôi hoàn toàn không quen biết cô ta" Tần Tung Hoành nói.
"Tố chất tâm lý của anh rất được" Tần Lạc tán dương. "Đi tới bước này thật sự khiến người ta rất tiếc nuối".
"Đi tới bước nào?" Tần Tung Hoành cười nhạt. "Bây giờ tôi là bên chiến thắng. Anh có tư cách gì mà nói chuyện với tôi?"
Tần Lạc chỉ vào những thành viên Quốc An ở sau mình, nói: "Nếu như bọn họ mang anh đi thì sao? Anh có thể
"…"
Đây chính là Tần Tung Hoành thật sự lo sợ nhất.
Trước tiên không cần biết bọn họ có chứng cứ hay không, chỉ cần bọn họ
muốn bắt anh ta, thắng lợi trong tầm tay sẽ hoàn toàn tan biến.
Tần gia Tần Tung Hoành bị bắt sẽ mang tới cơn phong ba thế nào cho thế
giới bên ngoài? Có bao nhiêu người tin tưởng mình và Tần gia sẽ dao
động?
Thậm chí đồng minh kia của mình có rút lui hay đâm một đao vào lưng mình hay không?
"Anh muốn cái gì?" Tần Tung Hoành bình tỉnh hỏi. Anh ta thầm nghĩ: Tần
Lạc nói rất nhiều điều nhưng không hề đưa ra bất kỳ chứng cứ nào, chứng minh trong tay hắn không có gì tác dụng ... sở dĩ Tần Lạc nói những
điều này là chỉ muốn đàm phán với mình, buông tha gia tộc Văn Nhân mà
thôi.
"Tôi muốn gì tôi sẽ tự mình đi lấy, anh không thể cho tôi
được" Tần Lạc nói. Hắn dứt khoát từ chối cành ô liu của Tần Tung Hoành. "Anh đi con đường của anh. Tôi đi con đường của tôi. Chúng ta không
cùng đường".
Tần Tung Hoành cười khinh thường nói: "Anh cho rằng
chỉ dựa vào những điều này mà muốn bắt tôi sao? Nhà nào mà không có một vài bạn bè chống lưng không? Tần gia có thể đi tới nước này, không thể để mặc cho người ta chém giết".
Tần Tung Hoành vốn nghĩ người của Quốc An xuất hiện là do Vương gia hay Văn Nhân gia mời tới. Nếu như bọn họ thật sự muốn dùng thủ đoạn cực kỳ bất thường này, không phải bản
thân mình không còn con đường sống. Hai nhà Tần, Bạch có chổ dựa chính trị không tệ, chỉ cần bọn họ nắm được nhược điểm của những người này, hoàn toàn có thể đẩy đối thủ rơi xuống đáy vực, kể cả Vương gia.
"Anh đã mắc một sai lầm" Tần Lạc cười nói. "Bọn họ tới tìm anh là vì quốc
gia, không phải vì tôi. Tôi không có quyền lực lớn cũng như thể diện để
mời được bọn họ ra tay. Đây là chuyện riêng, tôi không muốn bị định tội
rồi việc công giải quyết chuyện riêng".
"Nếu như anh không có chứng cứ, tôi không nói nữa" Tần Tung Hoành kiên quyết nói: "Bây giờ tôi bận rất nhiều việc".
"Anh phải đi theo chúng tôi" Người đàn ông đầu trọc đứng sau Tần Lạc tiến
lên từng bước một, ánh mắt tàn nhẫn nhìn Tần Tung Hoành không chớp, nói: "Chúng tôi có chứng cứ chứng minh anh tham gia hoạt động phạm tội với
đất nước. Tới khi đó chúng tôi sẽ cho anh xem chứng cứ, cho anh tâm phục khẩu phục"".
"Tôi muốn gọi điện thoại" Tần Tung Hoành nói. Anh ta đã cảm nhận được tình hình không ổn vì tất cả những điều Tần Lạc nói
đều là sự thật. Nếu như bản thân anh ta bị Quốc An bắt đi, cho dù có
chứng cứ hay không, tóm lại sau này bọn họ nhất định sẽ tìm cách có
được chứng cứ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Hơn nữa một khi bọn họ dám tới đây bắt người, sao lại có thể không có một
ít chứng cứ đây? Nếu như bản thân anh ta bị bắt, điều chờ đợi anh ta
chính là ngồi tù suốt đời hoặc cái chết.
"Có thể" Tần Lạc nói: "Nhưng anh đừng gửi gắm quá nhiều hy vọng".
Đương nhiên Tần Tung Hoành không quan tâm tới lời khuyên của Tần Lạc. Anh ta móc điện thoại di động ở trong túi, bấm gọi.
Tần Tung Hoành thì thào nói hai câu nhưng bên kia không có tiếng trả lời.
Ngay khi anh ta còn đang muốn nói tiếp thì cuộc gọi bị chấm dứt.
Gọi tiếp một số khác, tắt máy.
Chỉ trong nháy mắt gương mặt vốn rất bình tĩnh của anh ta trở nên xám ngoét như tro tàn.
Chủ nhân của số điện thoại anh ta vừa gọi có năng lực phi thường. Đáng
tiếc ngay cả người đó cũng không có cách cứu anh ta, thậm chí còn không đợi anh ta nói xong đã vội vàng cắt đứt cuộc gọi.
Hiển nhiên anh ta đã biến thành ôn dịch, không một ai muốn mắc phải.
Thất bại!
Thất bại thảm hại!
Đời người thay đổi quá nhanh. Quả thật vô cùng kích thích.
Trước đó một khắc anh ta còn rất hưng phấn, hăng hái tới phát cuồng, còn
tưởng rằng tất cả tiền bạc, quyền lực trên thế giới này đã nằm trong
tay anh ta.
Chi vài phút ngắn ngủi sau đó anh ta trở nên sa sút
tinh thần, tuyệt vọng tới cùng cực. Hơn nữa anh ta còn sắp trở thành
một tù nhân.
Điều đáng hận nhất chính là lần này khác với lần
trước, anh ta có thể thông qua các mối quan hệ, vận động được ra tù còn
lần này chỉ sợ sẽ ngồi tù chung thân.
Vinh quang chính là tính
mạng. Đối với một người kiêu căng tự phụ như Tần Tung Hoành, thất bại
và ngồi tù làm cho anh ta khó chấp nhận hơn cả cái chết.
Khi nhìn
thấy Tần Tung Hoành, người đứng đầu Yến Kinh Tam Kiệt, một đời kiêu
hùng biến thành người như vậy, Tần Lạc không cảm thấy vui vẻ, cùng
không đồng cảm.
Hắn vẫn không coi Tần Tung Hoành là đối thủ hay
kẻ thù nên trong lòng hắn không có cảm giác thành công khi chiến thắng
đối thủ hay kẻ thù.
Hắn cũng không coi Tần Tung Hoành là chiến
hữu hay bạn bè cho nên hắn sẽ không đồng cảm với một người chỉ vì lợi
ích của mình mà bán lợi ích của đất nước.
Nói thật Tần Tung
Hoành tài năng ngút trời lại giỏi nhẫn nhịn, là một nhân tài hiếm có.
Đáng tiếc anh ta bị chính sự tự phụ và kiêu ngạo của mình hại chết.
Anh ta không muốn chấp nhận thất bại, dùng tất cả mọi thủ đoạn để giành
được thắng lợi. Kết quả phương pháp khiến anh ta giành được thắng lợi
chỉ càng mang tới thất bại cho anh ta nhanh hơn mà thôi.
"Dẫn đi" Tần Lạc nói, Bây giờ hắn không còn hứng thú nói chuyện với Tần Tung Hoành.
Bạn còn gì để nói với một người mất hết hy vọng không?
Người đàn ông đầu trọc ở sau lưng hiểu ý, lập tức anh ta vung tay. Hai
người ở phía sau lập tức chạy về hướng Tần Tung Hoành.