Lúc này tam hoàng tử Lâm Nhất Lăng đang ở trong ngục tối nhận được mật
thư truyền tới từ Phượng Thiên Sương, Phượng Thiên Sương nói việc hành
thích lần này bất thành hắn nhất định không thể nào ở trong kinh thành
được nữa, nàng sẽ cầu xin Lâm Nhất Phàm cho hắn đến đất phong Dương
Châu, Dương Châu xem như là một nơi rất tốt khiến cho hắn ẩn nhẫn nuôi
dưỡng binh lực chờ thời cơ thích hợp khác.
Ngày đó tam hoàng tử
Lâm Nhất Lăng được giải vào chính điện, Lâm Nhất Phàm ngồi ở trên long ỷ hướng ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống phía hắn, lại phất tay ý nói Tiểu
Thuần Tử bên cạnh đọc thánh chỉ, Tiểu Thuần Tử ở trước văn võ bá quan
triều thần nâng giọng the thé nói:
"Phụng thiên thừa vận, thái tử chiếu viết, tam hoàng tử Lâm Nhất Lăng hành thích bản vương bất thành,
tội vốn không thể dung tha, nhưng nể tình huynh đệ phạt đến đất phong Từ Châu, sau này vĩnh viễn không thể vào kinh thành, khâm thử"
Tam
hoàng tử Lâm Nhất Lăng giật mình ngẩn người, Phương Thiên Sương chẳng
phải đã nói cầu tình cho hắn đến Dương Châu sao, tại sao bây giờ lại
chuyển thành Từ Châu, Từ Châu vốn dĩ là một vùng đất quanh năm cằn cỗi,
hắn đến nơi này còn có thể làm cái gì đây.
Đúng như dự đoán của
Lâm Nhất Phàm, một đạo thánh chỉ này hắn hạ rất chuẩn, năm đó hạ chỉ đưa Lâm Nhất Lăng đến Dương Châu liền khiến cho cả quần thần dậy sóng, hiện tại hắn đưa Lâm Nhất Lăng đến Từ Châu liền nhận được sự gật đầu tán
thưởng của các bậc đại thần cốt cán trong triều. Lâm Nhất Phàm lại đưa
mắt nhìn xuống chỗ Tá thượng thư vẫn đang căng thẳng đứng im ở một góc
nãy giờ, yến hội lần đó là do Tá thượng thư phụ trách lại để xảy ra sự
việc hắn bị hành thích, hắn năm ấy vẫn còn ngu muội nghe lời của Phượng
Thiên Sương mà trách tội ông ta, biến ông ta trở thành một quan ngoại
nhỏ ở Từ Châu, lại phong phụ thân của Phượng Thiên Sương từ thị lang lên làm thượng thư. Lâm Nhất Phàm đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Thuần Tử tiếp
tục đọc thánh chỉ thứ hai, Tiểu Thuần Tử lại nâng giọng:
"Tá
thượng thư, Tá Dương cứu giá có công, không ngại nguy hiểm, bổn vương vô cùng cảm kích, tặng cho năm mươi thước lụa thượng hạng, năm mươi vạn
lượng vàng, một cao nhân sâm từ Ba Tư tiến cống, phong tặng danh hiệu
Nhất Nhất Trung Thần. Ngày mai ban cho cùng bản vương đến Cảm Nghiệp Tự
thăm đại công tử Tá Dịch, khâm thử"
Tá Dương quỳ phục dưới đất
một bộ dạng thụ sủng nhược kinh, vốn tưởng rằng lần này thái tử điện hạ
sẽ trách tội ông không nghĩ tới lại thành ra thế này, không những được
thưởng vàng bạc gấm vóc, còn được phong danh Nhất Nhất Trung Thần, quan
trọng hơn là còn được đến Cảm Nghiệp Tự thăm Tá Dịch:
"Vi thần tạ chủ long ân"
Lâm Nhất Phàm ra lệnh bãi triều, quần thần phía dưới lại được một phen dị
nghị, người đen mặt nhất hiện giờ phải kể tới tả thị lang Phượng Thiên
Bảo, ông ta vốn tưởng rằng lần này sẽ được phong lên làm thượng thư,
không nghĩ tới lại thành ra thế này.
Tể tướng đương triều tên Trần Kính Bình bước tới hạ giọng hỏi Tá Dương:
"Tá thượng thư, chuyện này là sao?"
Tá Dương lắc đầu im lặng không biết, sau đó ông liền nhanh chóng cáo từ
trở về nhà báo tin cho mẫu thân cùng thê phụ của mình ở nhà, hai người
bọn họ kể từ khi Tá Dịch đến Cảm Nghiệp Tự liền rơi vào u sầu buồn bã.
Tin tức nhanh chóng được truyền tới Phượng Thiên Các, Phượng Thiên Sương
mặc xiêm y hồng nhạt, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, lúc này
cũng vì một loạt tin tức kia mà gương mặt biến dạng vặn vẹo vô cùng khó
coi, mọi đồ đạc đắt giá trong Phượng Thiên Các đều bị nàng đập phá hết
cả:
"Thái tử điện hạ hiện đang ở đâu?"
Nha hoàn tâm phúc bên cạnh Phượng Thiên Sương tên Kim Linh vội bẩm báo:
"Thái tử điện hạ đang ở trong thư phòng, còn hạ lệnh bất cứ ai cũng không được đến làm phiền"
Phượng Thiên Sương trợn lớn hai mắt:
"Bất cứ ai? Kể cả ta sao?"
Kim Linh vội cúi đầu:
"Thái tử điện hạ hạ lệnh bất cứ ai cũng không được đến á..."
Một cái tát giáng xuống gương mặt của Kim Linh, sắc mặt nàng ngay lập tức
trắng bệch hoảng sợ, Phương Thiên Sương trừng mắt quát:
"Ngu ngốc, bản cung là ai chứ, ngươi lại dám ăn nói như thế?"
Kim Linh vội vã quỳ trên mặt đất dập đầu lia lịa:
"Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết"
Lúc này ở trong cung điện của thái tử, Tiểu Thuần Tử liên tục đi theo sau Lâm Nhất Phàm khuyên nhủ:
"Thái tử điện hạ, người không nên một mình đến Cảm Nghiệp Tự đâu, đợi triệu hồi ngự tiền thị vệ hộ tống người đi"
Lâm Nhất Phàm mặc trên người một bộ y phục màu đen thường dùng khi đi vi
hành, hắn đang nóng lòng muốn gặp lại tiểu hòa thượng có đôi mắt xinh
đẹp hay ngượng ngùng kia, nếu như ngồi trên xe ngựa đợi ngự tiền thị vệ
đi theo khẳng định còn lâu mới tới, nhưng bây giờ hắn một mình cưỡi ngựa phỏng chừng đến buổi tối liền có thể nhìn thấy gương mặt người nhung
nhớ:
"Không cần, Tiểu Thuần Tử ngày mai ngươi cứ mặc vào y phục thái tử của ta, cùng Tá thượng thư đi đến Cảm Nghiệp Tự là được rồi"
Tiểu Thuần Tử vội vã quỳ trên mặt đất:
"Thái tử, nô tài không dám, nô tài không dám"
Lâm Nhất Phàm phất tay mở cửa bước ra ngoài:
"Làm không tốt chém đầu ngươi"
Tiểu Thuần Tử ngồi ở trên mặt đất gương mặt trắng bệch hoảng sợ, Lâm Nhất
Phàm lúc này sớm đã ở trên lưng huyết mã chạy ra khỏi cổng thành.
Đúng lúc này ở trong phủ thượng thư liền nháo loạn một hồi.
"Phu quân, người cậu thái tử điện hạ cho ta cùng đến Cảm Nghiệp Tự thăm Dịch Nhi nữa có được hay không?" Người này chính là phu nhân duy nhất của
nhà Tá thượng thư, gọi là Lưu Vân, nàng trời sinh thân thể yếu đuối chỉ
có thể sinh cho nhà họ Tá một đứa con trai là Tá Dịch, lần ấy nghe tin
Tá Dịch phải gả cho thái tử điện hạ bà liền đã ngất lên ngất xuống, sau
đó Tá Dịch lại bị đưa đến Cảm Nghiệp Tự xuất gia liền buồn bã mà bệnh
gần năm nay.
Mẫu thân của Tá Dương năm nay đã gần tám mươi tuổi,
tuy rằng chân tay đã run rẩy nhưng đầu óc vẫn còn minh mẫn, lúc này
chống cây gậy lớn bằng gỗ được trạm trổ tinh xảo lên tiếng:
"Dương Nhi, ta cũng muốn đi, ngươi có thể đi cầu xin thái tử điện ha cho cả nhà chúng ta cùng đi được hay không?"
Tá Dương đương nhiên hiểu lòng của hai người, nhưng bởi vì ông vẫn còn
chưa thể xác nhận được thái tử điện hạ có ý gì cho nên không dám manh
động cầu xin thêm. Lần này không những không bị thái tử điện hạ bới lông tìm vết mà còn được trọng thưởng đã khiến cho ông thụ sủng nhược kinh
một phen, bây giờ ông một bộ dạng già nua ngồi ở trên ghế nhíu mày trầm tư:
"Thái tử điện hạ cũng không biết đang nghĩ cái gì, là phúc hay là họa vẫn còn chưa biết"
Lâm Nhất Phàm một đường cưỡi huyết mã không chậm trễ cuối cùng cũng tới
được Cảm Nghiệp Tự khi mặt trời vừa xuống núi. Cảm Nghiệp Tự là nơi dành cho những cung tần chúng phi của tiên hoàng chưa được ân sủng, sau khi
tiên hoàng qua đời sẽ bị đưa đến đây để xuống tóc cầu phúc cho tiên
hoàng, hoặc là những người phạm trọng tội nhưng không giết sẽ bị đưa tới đây để xuống tóc. Năm ấy tiên hoàng vừa qua đời, Lâm Nhất Phàm liền
ngay lập tức đẩy Tá Dịch đến nơi này, lấy ly do muốn Tá Dịch báo hiếu
với tiên hoàng, vì dù sao tiên hoàng cũng lựa chọn y làm nam hậu cho
hắn, bởi vì sau khi tiên hoàng qua đời không thể cử hành đại hôn hay mở
tiệc nên hắn mới vừa vặn tìm được lý do thích hợp này, bây giờ ước chừng Tá Dịch cũng đã ở đây chịu khổ gần một năm rồi, hắn cũng nên tới đón y
quay về.
Sư trụ trì pháp hiệu Tĩnh Tâm, là thái phi của tiên
hoàng hai đời trước, tức là thái phi của ông nội hắn, bà ta lúc bị đưa
tới đây mới chỉ mười ba tuổi, hiện tại đã gần năm mươi tuổi rồi. Bởi vì
Cảm Nghiệp Tự không cho phép thường dân tiến vào, cho nên hắn liền một
đường đi tới chỗ ở của trụ trì xuất ra ngọc bội thái tử, còn cẩn thận
nhắc nhở Tĩnh Tâm không cần nói cho ai khác biết, trong chùa bình thường hoạt động thế nào hãy cứ hoạt động.
Lâm Nhất Phàm biết lát nữa
tất cả hòa thượng, ni cô trong triều sẽ triệu tập ở đại điện tụng kinh
một lúc mới có thể đến phòng ăn ăn cơm. Lâm Nhất Phàm khẽ nhếch môi
cười, đúng vào thời điểm đó đến đại điện này lấy lý do muốn cầu phúc cho phụ hoàng mà ngồi ở nơi đây. Cảm Nghiệp Tự có rất nhiều người, ước
chừng cũng phải gần một trăm người, lần ấy trước khi chết hắn chỉ nhớ rõ được đôi mắt xinh đẹp kia ở bên khóe mắt trái có một lệ chí đặc biệt,
hắn bây giờ cũng muốn thử xem có thể nhận ra vị tiểu hòa thượng kia của
hắn hay không.
Tá Dịch ở trong chính điện chăm chú quan sát từng
nhóm hòa thượng ni cô tiến vào, từng người từng người một tiến vào cũng
nhưng không thấy bóng dáng tiểu hòa thượng hay ngượng ngùng kia của hắn
đâu. Lâm Nhất Phàm nhíu mày bước tới hỏi trụ trì Tĩnh Tâm:
"Nơi này đã đủ hết người hay chưa?"
Sư trụ trì Tĩnh Tâm nhìn lướt qua một hồi liền liền nhanh chóng đáp:
"Bẩm thái tử điện hạ, chính xác còn thiếu một người, y hiện tại đang bị phạt ở trong phòng chép kinh"
Quả nhiên còn thiếu một người, hơn nữa còn là thiếu tiểu hòa thượng hay
ngượng ngùng kia của hắn, Lâm Nhất Phàm không cần hỏi nhiều đã trực tiếp phất tay áo rời khỏi đại điện này. Gian phòng của hòa thượng ở phía
đông, cách biệt với ni cô ở phía tây, hắn bây giờ chỉ cần đến phía đông
liền có thể gặp được y rồi.
Lâm Nhất Phàm nhấc chân đi tới hướng đông, phát hiện bên trong nơi này có một căn phòng còn sáng đèn, không
cần suy nghĩ nhiều hắn liền khẽ mở cửa hé mắt nhìn vào bên trong. Bên
trong là một tiểu hòa thượng mặc áo cà sa màu xám cũ kỹ quen thuộc, cái
đầu nhỏ tròn tròn trọc lóc đang cẩn thận chăm chú cúi đầu viết chữ. Lâm
Nhất Phàm khẽ nhếch môi cười, xác định điểm đặc biệt trên gương mặt kia
kỹ lưỡng rồi mới đẩy mạnh cửa tiến vào trong. Tiểu hòa thượng ở bên
trong cả kinh vội vàng đứng bật dậy, đôi mắt mở lớn hoảng sợ kinh hách
nhìn chằm chằm hắn không biết nên làm cái gì tiếp theo.
Lâm Nhất Phàm khẽ nhếch môi cười rồi xoay người đóng cửa lại:
"Ngươi đừng sợ, ta đến xem ngươi một chút mà thôi"
Tá Dịch chưa khi nào nhìn thấy người nam nhân này cả, hơn nữa Cảm Nghiệp
Tự là nơi người thường không được tới, ngoài hòa thượng cùng ni cô trong chùa ra thì cũng chỉ có mệnh quan triều đình, người trong hoàng cung
được tới mà thôi. Xem bộ dáng nam nhân phía trước mặc hắc y thêu chỉ
vàng, lại một đầu suối tóc đen mượt, Tá Dịch bắt đầu lo lắng không biết
vị này rốt cuộc là mệnh quan triều đình nào, có phải hay không là người
mà phụ thân hắn phái tới truyền tin tức ở nhà:
"Ngươi là?"
Lâm Nhất Phàm cười nhẹ nhàng tiến đến phía tiểu hòa thượng đang giống như một con thỏ cẩn trọng kia:
"Ta đi lạc, Cảm Nghiệp Tự này lớn quá ta tìm không thấy lối ra"
Tá Dịch ngẩn người khẽ thở nhẹ một hơi:
"Thì ra là thế, ngươi muốn đến địa phương nào?"
Lâm Nhất Phàm đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng một lượt, nơi đây có khoảng năm chiếc giường xếp gần nhau, bài trí bên trong cũng không có gì quý
giá cả, có lẽ phòng này có rất nhiều tiểu hòa thượng ở. Lại nghĩ đến
tiểu hòa thượng của hắn hàng đêm vẫn luôn chung đụng với đám nam nhân
đầu trọc lóc không có tóc kia, tâm tình Lâm Nhất Phàm chợt trầm xuống:
"Ta muốn tìm trụ trì"
Tá Dịch vẫn cố gắng thực bình tĩnh đáp:
"Tĩnh Tâm trụ trì hiện tại đang ở đại điện tụng kinh, ngươi bây giờ rời khỏi
đây đi thẳng hết khu này rồi quẹo phải liền đến được đại điện"
Lâm Nhất Phàm phất tay áo tùy tiện ngồi xuống một chiếc giường cứng:
"Không vội, lát nữa ta đến cũng không sao"
Tá Dịch lo lắng lén lút nhìn người nam nhân đang ngồi trên giường kia, sau đó không gian liền rơi vào trầm mặc, y lại tiếp tục ngồi xuống ghế của
mình chép kinh kim cang, y bị trụ trì phạt phải chép kinh kim cang mười lần nếu hôm nay không chép xong thì sẽ không có cơm ăn.
Lâm Nhất Phàm nãy giờ luôn không hề có ý định che giấu tầm mắt của mình, hắn
nhìn chằm chằm Tá Dịch nãy giờ, hắn biết y khẳng định cũng đã phát giác
ra nếu không thì tại sao gương mặt của y lại càng ngày càng đỏ lên như
vậy. Lâm Nhất Phàm đứng dậy bước về phía Tá Dịch, tầm mắt dừng lại ở
trên tờ giấy một hồi rồi lại chuyển rời đến đỉnh đầu trọc lóc bóng loáng kia của y, hắn cứ như vậy chậm rãi đưa tay sờ lên cái đầu trọc lóc đó,
Tá Dịch hột hoảng vội vã đứng dậy lùi lại phía sau một bước:
"Ngươi làm gì thế?"
Lâm Nhất Phàm thu tay lại phía sau lưng, một bộ dáng quang minh chính đại:
"Ngươi đang chép cái gì?"
Tá Dịch ấp úng đáp:
"Kinh kim cang, Tĩnh Tâm trụ trì nói ta phải chép mười bản"
Lâm Nhất Phàm trực tiếp mang chỗ giấy kia gạt sang một bên, có một vài tờ giấy rơi vào nghiêng mực thấm một mảng đen:
"Không cần chép nữa, tới đây ngồi nói chuyện với bản vương đi"
Tá Dịch vội vã vươn tay lấy mấy tờ giấy đang đặt ở trên nghiêng mực kia để qua một bên, gương mặt khổ sở khi nhìn thấy mấy tờ giấy đó bị dính mực
đen loang lổ:
"Không xong, kinh kim cang lại bị dính mực cần phải chép lại"
Lâm Nhất Phàm ở phía sau vòng tay bất ngờ ôm lấy eo của Tá Dịch, hắn vốn
định ngăn người ta lại mà thôi không nghĩ tới thân thể của tiểu hòa
thượng này lại mềm nhũn dễ chịu như vậy khiến cho hắn lại không muốn
buông tay ra nữa:
"A... người làm cái gì thế?"
Lâm Nhất
Phàm ôm Tá Dịch ngồi xuống ghế, để cho y ngồi ở trên đùi hắn, người
trong lòng dĩ nhiên giãy giụa kịch liệt muốn đứng lên nhưng sức lực của y căn bản không thể so sánh được với hắn, đến cuối cùng cho dù có giãy
giụa đến mấy cũng phải ngồi ở trên đùi hắn đây:
"Ngồi im"
Giọng nói của Lâm Nhất Phàm trầm khàn rõ rệt, tiểu hòa thượng này không ngừng uốn éo trên người hắn khiến cho hắn cũng phải nổi lên phản ứng nhanh
chóng như vậy, vật nam nhân lớn đã muốn dựng thẳng, hắn hít một ngụm khí nóng, hai tay dùng sức cố định lấy eo của Tá Dịch hơn:
"Còn cử động, bổn vương liền cho ngươi chết chắc"
Một trong năm ngũ giới mà Tá Dịch khi tiến vào Cảm Nghiệp Tự này được học
chính là không được phép dâm tà, y hiện tại lại tiếp xúc thân thiết với
một người nam nhân như thế, hơn nữa còn ngồi ở trên đùi của hắn. Tá Dịch vội vã nhắm hai mắt lại, khóe miệng mấp máy giống như là đang tung kinh gì đó, Lâm Nhất Phàm còn nghe ra được trong miệng của y phát ra hai từ
cái gì mà ái dục.
Lâm Nhất Phàm buồn cười, lại muốn trêu chọc
tiểu hòa thượng này một chút, hắn thử luồn tay vào trong vạt áo cà sa
màu xám nhạt kia của y, quả nhiên cả người nào đó liền cứng ngắc một
hồi, môi mỏng cũng nhanh chóng mấp máy đọc nhanh hơn nữa. Lâm Nhất Phàm
lúc trước có nói đưa Tá Dịch vào Cảm Nghiệp Tự là muốn hắn báo hiếu với
tiên hoàng, cũng không có nói hắn phải trở thành một tiểu hòa thượng
suốt đời ở trong đây, lần này hắn đến đây chính là muốn đón người này về cung, tương lai người này sẽ là nam hậu của hắn, chuyện quan hệ thân
thiết này dĩ nhiên sẽ phải có.