"Hoàng thượng... hoàng thượng... hoa huyệt... hoa huyệt không chịu nổi"
Lâm Nhất Phàm liên tục luật động, ngón tay ở phía dưới hoa huyệt của Tá
Dịch cũng không ngừng đâm mạnh rồi lại rút ra, hắn nhìn y nhiễm đầy dục
vọng, giọng nói khàn khàn ôn nhu an ủi:
"Dịch Nhi, sinh hài tử cho trẫm có được không?"
Câu hỏi này khiến cho trái tim bé nhỏ của Tá Dịch run rẩy, cõi lòng mềm
nhũn, y nhắm nghiền hai mắt, nước mắt chậm rãi tuôn rơi, một phần là vì
đau đớn trong thân thể, một phần là vì hạnh phúc trong lòng. Y nghẹn
ngào, cả người di động theo từng chuyển động mãnh liệt kia của Lâm Nhất
Phàm:
"Hoàng thượng... ta nguyện ý..."
Một ngón tay nữa cố gắng tiến vào trong hoa huyệt chật hẹp của Tá Dịch, y nức nở càng lớn
hơn, đôi chân cũng tự động quặp chặt lấy eo của Lâm Nhất Phàm. Lâm Nhất
Phàm một bên mang cự vật đâm tới hậu huyệt của Tá Dịch, một bên lại vẫn
không quên khai mở hoa huyệt nhỏ bé của y. Phải nói thân thể này đúng là báu vật trời ban cho hắn, không nói dáng người thon nhỏ, gương mặt xinh đẹp động lòng, ngay cả hoa huyệt và hậu huyệt đều muốn mềm mại nóng ấm, chật hẹp đến như vậy, hại máu huyết trong người hắn cũng khó lưu
thông, muốn kiềm chế dục vọng xuống nhưng lại không thể nào kiềm chế
nổi.
"Dịch Nhi... trẫm sẽ không phụ ngươi"
Tá Dịch cảm
thấy hậu huyệt giống như có thứ gì đó bắn thẳng vào phía trong y, vô
cùng nóng ấm và ẩm ướt, Lâm Nhất Phàm cũng dừng lại động tác không tiếp
tục điên cuồng luật động như lúc đầu nữa, y biết hắn đã đạt đến cao trào rồi. Lâm Nhất Phàm ở bên trong hậu huyệt của Tá Dịch một hồi rồi rút
ra, hắn cúi người hôn lên thân thể nhiễm đỏ của y, có điều hai đầu ngón
tay nãy giờ ở hoa huyệt y khai mở vẫn không quên nhiệm vụ:
"Dịch Nhi, có mệt không?"
Tá Dịch mệt đến mức không thể nào phát ra được lời nói nữa, nhưng cái đầu
vẫn khẽ lắc, ánh mắt mê man nhìn về phía Lâm Nhất Phàm. Lâm Nhất đau
lòng cúi đầu hôn vào môi y một cái, lại hôn đến cần cổ của y, há miệng
thay phiên ngậm lấy khuôn ngực y, đầu lưỡi mềm mại liên tục trêu đùa hai hạt đậu nhỏ kia khiến cho y thêm một lần nữa bật ra tiếng rên rỉ kiều
mị:
"A... hoàng thượng"
Lâm Nhất Phàm ngưng lại hướng mắt nhìn Tá Dịch:
"Gọi tên của ta"
Nói rồi hắn lại vươn đầu lưỡi gãi gãi hạt đậu nhỏ kia của y, khiến cho nơi đó cũng ửng hồng mà sưng đỏ:
"Ưm... Nhất Phàm"
Tá Dịch ngượng ngùng gọi tên của Lâm Nhất Phàm, bình thường luôn gọi hắn
là hoàng thượng đã quen rồi, cũng biết gọi thẳng tên của hoàng đế sẽ là
trọng tội, nhưng mà y quả thật muốn thử gọi tên của hắn một lần. Tiếng
Nhất Phàm mềm nhũn nũng nịu, khiến cho Lâm Nhất Phàm vừa nghe thấy liền
ngay lập tức nổi lên dục vọng, cự vật to lớn vừa mới mềm xuống được một
chút lúc này lại tự động cứng nóng đến đáng sợ, chuẩn xác chạm vào bắp
đùi của Tá Dịch. Lâm Nhất Phàm khàn giọng, ngón tay ở dưới không ngừng
khuấy động hoa huyệt sưng đỏ kia, mật hoa ẩm ướt tiết ra khiến cho hắn
cũng dễ dàng tiếp cận hoa huyệt chặt hẹp kia hơn:
"Dịch Nhi, Dịch Nhi của ta thật là mê người"
Tá Dịch khẽ ngâm nga, hoa huyệt vừa đau lại vừa có khoái cảm khiến cho y
cảm thấy vô cùng kỳ quái. Lúc này Lâm Nhất Phàm liền đưa miệng ghé sát
vào bên tai của Tá Dịch, hơi thở dục vọng từ tính mang theo lời nói ôn
nhu:
"Dịch Nhi, trẫm muốn ngay bây giờ cùng ngươi tạo hài tử"
Tá Dịch đỏ mặt, cả ngươi cũng phiếm hồng, trên da thịt trơn bóng còn ẩn
hiện dấu vết hoan ái tụ máu, vùng bụng và bắp chân của y loang lổ vết
dịch trắng của cả hai để lại. Cơ thể của y hiện tại nhức mỏi vô cùng,
hậu huyệt phía dưới tuy đã được buông tha nhưng y cảm giác được ở bên
trong đó vẫn chứa thật nhiều thứ mà Lâm Nhất Phàm để lại, đặc biệt hoa
huyệt kia của y liên tục bị hai đầu ngón tay trêu đùa ra vào, lúc thì
xoa nắn lúc thì miết mạnh, vừa đau đớn vừa sung sướng, cảm giác này thật sự là khiến cho y muốn ngất đi nhưng không thể nào.
Lâm Nhất
Phàm nâng một chân của Tá Dịch lên cao, mang cự vật trướng đau gấp gáp
cắm sâu vào trong hoa huyệt mật ngọt kia, hoa huyệt vô cùng mềm mại cùng ấm áp, hắn vừa tiến vào trong thì hai vách thịt mềm mại kia liền ngay
lập tức bao bọc lấy hắn. Tá Dịch đau đớn liên tục lắc đầu, dị vật xâm
nhập kia quá mức to lớn ngoài sức chịu đựng của y, hơn nữa sức lực của y vừa mới rồi cũng bị Lâm Nhất Phàm hút cạn, bây giờ căn bản chỉ có thể
yếu ớt mà chống cự:
"Không... hoàng thượng... quá lớn... ta không thể... rất đau"
Lâm Nhất Phàm đè trên người Tá Dịch, cẩn thận tiến sâu vào bên trong y, bên trong y thật ấm áp, thật chật hẹp, lại liên tục hút chặt lấy hắn khiến
cho hắn muốn dừng lại cũng không thể, cứ như vậy điên cuồng mà luật
động.
Tá Dịch ở bên nức nở cầu xin:
"Không... không... Nhất Phàm... thật đau"
Lâm Nhất Phàm nghe thấy tên mình phát ra từ trong miệng của Tá Dịch liền
ngừng lại một lát, hắn kiên nhẫn điều chỉnh mức độ, thật nhẹ nhàng mà
tiến vào. Lâm Nhất Phàm đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen mềm mại của Tá Dịch sang một bên, gương mặt nhỏ nhắn của y hiện tại đã tái nhợt, mồ hôi
cùng nước mắt hòa lẫn với nhau nhìn vô cùng đáng thương.