Điện Chính Thiên là nơi để tổ chức yến tiệc hoàng cung, từ điện Chính
Thiên có thể nhìn ra được toàn bộ phong cảnh của đất trời, là cung điện
được đặt giữa hoàng cung này. Tá Dịch đi theo Tiểu Phúc Tử một hồi, tiểu thái giám kia rất nhiều chuyện, đi qua nơi nào đều sẽ nói cho y biết
một chút xem đây là địa phương nào, là nơi dành cho ai ở. Tá Dịch không
hề lên tiếng, đầu óc căn bản không thể nào để được những lời nói kia của Tiểu Phúc Tử ở trong đầu, y hiện tại vẫn còn đang bận suy nghĩ đến tân
đế.
Tân đế vừa mới rồi để lại cho y một cái nhìn thất vọng rồi
rời đi trước, vẫn luôn biết trái tim thiên tử rất khó nắm giữ, một khi
đã nắm được ở trong tay thì tuyệt đối đừng để nói rời đi mất. Tá Dịch y
bề ngoài tuy rộng lượng nhưng bên trong sâu thẳm của y vẫn có một chút
gì đó gọi là nhỏ nhen, y vốn rất sợ tân đế đi sủng ái nữ nhân khác.
Khi Tá Dịch đến điện Chính Thiên, tân đế sớm đã ngồi ở trên cao, quần thần
cùng phi tử ngồi ngay ngắn ở dưới. Y cũng không biết vị trí của mình
hiện tại là nên ngồi ở chỗ nào cho nên cứ ngây ngốc một hồi do dự chưa
chịu tiến lên. Tiểu Phúc Tử đứng hầu hạ bên cạnh tân đế thấy thế liền
tươi cười nhanh nhẹn đi xuống khom lưng:
"Đại công tử, mời người đi hướng này"
Tá Dịch gật đầu, Tiểu Thuần Tử gọi y là đại công tử không hề sai, nhưng y
nhớ rõ Tiểu Thuần Tử lúc trước cũng gọi y là hoàng hậu, y trong lòng
trầm xuống ngẫm lại, có lẽ rằng mình đã làm cho tân đế không vui. Tiểu
Thuần Tử đưa Tá Dịch đến phía ghế trống bên cạnh bàn của Tá Dương, y vừa nhìn thấy phụ thân liền gật đầu khẽ nói:
"Phụ thân"
Phụ
thân Tá Dương một đời cẩn trọng, không phải y không biết người trong
triều đều gọi phụ thân mình là một con cáo già, hiện tại Tá Dương vẫn vô cùng giữ đúng quy củ, chỉ nhìn y một cái rồi quay đi. Khi Tá Dịch ngồi
xuống ghế của mình, y lúc này mới phát hiện ra phía bên kia có một nữ tử xinh đẹp mặc trên mình một bộ y phục rất kỳ quái không giống với y phục của Thuận Thiên quốc, không quá khó để đoán ra được nữ tử nọ chính là
người mà phụ thân nói được tân đế đón về. Tá Dịch âm thầm đánh giá nữ tử trước mặt, người này nhìn qua chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, độ tuổi
đối với y không sai biệt là mấy, nhưng có một điều y vẫn băn khoăn,
chính là dị tộc sớm đã vong, hiện tại tân đế lại ưu ái cho nữ tử này mặc y phục của dị tộc xuất hiện ở đây, còn cho nàng ta cùng dự tiệc chúc
mừng, y cuối cùng vẫn là nhịn không được đưa mắt nhìn qua tân đế ở phía
trên, lại vừa vặn chạm đúng ánh mắt của tân đế cũng đang nhìn mình.
Ánh mắt kia luôn sâu thẳm không nhìn rõ tâm tư, tân đế đang nghĩ cái gì y
không đoán ra cũng không dám đoán, y bất giác cúi đầu né tránh, tân đế ở phía trên im lặng một hồi rồi trầm giọng nói:
"Khai tiệc"
Tân đế không nói nữ tử dị tộc kia là ai, triều thần phía dưới cũng không có ai bạo gan đứng ra hỏi, chỉ thấy nữ tử dị tộc xinh đẹp một mình một bàn uống rượu rất giỏi. Nữ tử dị tộc xinh đẹp tâm cao khí ngạo, vô cùng tự
nhiên không để ai vào trong mắt, có một vài đại công tử của quan nhân
hỏi nàng, nàng cũng không hề nói gì, ngược lại đến liếc nhìn họ một cái
cũng không có. Đối với thái độ không kính trọng này của nữ tử dị tộc có
thể phạm phải trọng tội, nhưng đến cuối cùng vẫn là không có bất cứ ai
đứng ra luận tội nàng trước mặt tân đế.
Tân đế đào hoa ngày từ
khi còn là thái tử điện hạ, nữ sắc tuy sẽ khiến quốc gia lâm nguy nhưng
tân đế từ trước đến nay vẫn chưa hề tỏ rõ ân sủng ai đến thái quá, ngoài Phượng Thiên Sương ra, đáng tiếc hiện tại Phượng Thiên Sương lại đang
bị cấm túc nếu không oanh oanh yến yến kia cũng sẽ không có cơ hội cùng
tân đế nói chuyện.
Tân đế đăng cơ liền đi đánh trận, hoàng vị đã
có nhưng những thê thiếp kia lại chưa được sắc phong phi vị, chính vì
thế lúc này đám nữ tử kia đều muốn chèo kéo một chút mong tìm được chỗ
tốt.
Hứa Thục Nhi là nữ nhi của Hứa hữu thị lang, so với Phượng
Thiên Sương thì thế lực nhà mẹ đẻ cũng không hề kém cạnh, nếu Phượng
Thiên Bảo là tả thị lang thì phụ thân Hứa Doãn Tông của nàng cũng là hữu thị lang, quan trọng hơn là giao tình giữa phụ thân nàng và Tá Dương Tá thượng thư vô cùng tốt, đại công tử của Tá gia đã được ngầm định là
hoàng hậu, trong lòng nàng tuy rằng không thoải mái nhưng cũng không dám lộ ra ngoài mặt. Hứa Thục Nhi và Hứa Doãn Tông sớm đã bàn bạc với nhau
từ trước, mục đích ngày hôm nay tham dự yến tiệc chính là muốn tân đế
sắc phong tứ phi, thế cho nên lúc này Hứa Doãn Tông mới mạnh dạn nói:
"Hoàng thượng, hậu cung hiện tại chủ mẫu đã định, vẫn còn thiếu tứ phi, người
vì lo chuyện quốc sự mà chưa có thời gian nghĩ tới, hiện tại xã tắc bình ổn cũng là nên nghĩ tới chuyện này, không thể để hậu cung cứ như vậy
được"
Hứa Doãn Tông không chỉ có một mình, đương nhiên nếu như là chủ ý của một mình ông thì ông cũng sẽ không dám đứng ra nói, thế cho
nên lúc này hàng loạt đại thần lớn nhỏ trong triều cũng đều ôm mộng muốn ân sủng rơi xuống nhà mình, chính vì vậy mọi người đều đồng loạt tán
thành:
"Hoàng thượng, Hứa thị lang nói không sai"
"Hoàng thượng, vị trí tứ phi kia cũng không thể cứ bỏ trống mãi được"
Người im lặng xanh mặt hiện giờ chính là Phượng Thiên Bảo, trong cung truyền
tin Phượng Thiên Sương đắc tội tân đế bị phạt đánh ba mươi đại trượng,
sống chết hiện tại vẫn chưa biết, ông vô cùng sợ tân đế sẽ nổi giận làm
liên lụy đến cả Phượng gia.
Đời trước, cuối năm Thuận Thiên thứ
mười ba sau khi hắn vừa lên ngôi liền ngay lập tức mở đại tiệc thông báo muốn lập Phượng Thiên Sương làm hậu, sau đó cũng tùy tiện lập lên tứ
phi, chiêu nghi, tài nhân. Bởi vì phụ thân của Hứa Thục Nhi là Hứa Doãn
Tông đứng về phía Tá Dương cho nên hắn lúc đó liền trực tiếp gạt nàng
ta sang một bên, chỉ cho nàng ta một cái danh hiệu tài nhân nho nhỏ, sau đó tứ phi cũng được sắc phong, đều là những nữ nhi của những người đứng về phía Phượng Thiên Bảo. Trọng sinh lại một lần nữa, Lâm Nhất Phàm dĩ
nhiên sẽ không ngu ngốc mà tự mình hủy hoại thêm một lần nữa, phải mang
hai phe trên triều đình đều cân bằng. Lâm Nhất Phàm sớm đã có dự tính rõ ràng, cũng đoán trước được yến tiệc đêm nay sẽ không thể nào tránh được vấn đề này, thế cho nên hiện tại liền gật đầu:
"Trẫm cũng không
thể để hậu cung mãi như vậy được, tứ phi cũng nên sớm một chút được xác
định để sau này còn giúp hoàng hậu quản lý chuyện hậu cung. Trong lòng
trẫm sớm đã tự có chủ trương từ trước, Hứa Thục Nhi sắc phong làm Thục
phi, Từ Tuyết Ninh làm Quý phi, Mạc Lam Tuyên làm Hiền phi, Lăng Ngọc
Giai làm Đức phi"
Phụ thân của Từ Tuyết Ninh là Từ Tứ Bình, trong triều là một quan võ, tuy rằng là một đại tướng quân được tiên đế vô
cùng coi trọng, nhưng hiện tại hắn sớm đã thu vào tay được một nửa binh
quyền của ông ta. Từ Tứ Bình là một đại hán tử thô kệch ít học, lên
chiến trường có thể xông pha giết giặc, nhưng đối với tính toán thâm
cung lại không hề có một chút tài nào. Từ Tứ Bình có giao tình rất tốt
với Tá Dương, trên triều luôn tỏ thái độ rõ không tán thành việc hắn làm trái thánh chỉ đẩy Tá Dịch vào Cảm Nghiệp Tự, đáng tiếc Từ Tuyết Ninh ở trong ấn tượng của hắn lại hoàn toàn khác với phụ thân của mình, ở
trong cung luôn đi theo Phượng Thiên Sương nịnh nọt, đời trước cùng vì
Phượng Thiên Sương mở miệng nói thay nàng ta mà hắn mới lập nàng ta lên
làm Quý phi, đời này danh hiệu tứ phi đối với nàng ta vẫn không thay đổi vẫn như vậy dự danh Quý phi này.
Về phần Mặc Lam Tuyên, phụ thân của nàng ta là Mặc Thiếu Minh, trong triều giữ một chức thái phó từng
làm thầy dạy cho đại hoàng huynh của hắn. Mặc Lam Tuyên trong ấn tượng
của hắn là người rất ít tranh giành, sau này hắn biết thì ra nàng ta vốn là ái mộ đại hoàng huynh của hắn, đáng tiếc đại hoàng huynh trời sinh
mệnh yểu, không quá hai mươi tuổi liền đoản mệnh, chính vì thế Mặc Lam
Tuyên mới được Mặc Thiếu Minh nhờ Phượng Thiên Bảo đưa vào trong cung
làm một chiêu nghi của hắn. Mặc Lam Tuyên không muốn tranh dành, có lẽ
trong lòng nàng vĩnh viễn không thể xóa bỏ lòng ái mộ với đại hoàng
huynh cho nên để người này là một trong những tứ phi, đối với Tá Dịch
của hắn sẽ bớt đi một phần phiền phức. Còn đối với Mặc Thiếu Minh luôn
không yên phận kia, ở trên triều hắn sẽ từ từ giải quyết người này.
Lăng Ngọc Giai được lập làm Đức phi, nữ nhân này hắn không lập tuyệt không
được, bởi vì nhà mẹ đẻ của nàng đối với mẫu thân hắn có quan hệ, mẫu
thân hắn luôn đề cập hắn chú ý đến Lăng Ngọc Giai, hơn nữa phụ thân Lăng Đức của nàng trên triều là một thái úy, trước nay luôn giữ một thân
trung lập không hề tỏ ý đứng về phía nào, mà hắn thì cần một người trung lập như vậy. Có điều Lăng Ngọc Giai lại là một nữ tử tâm cơ, đời trước
vì có mẫu thân của hắn chống đỡ mà Phượng Thiên Sương mới không thể làm
gì được nàng ta, chỉ sợ là Tá Dịch của hắn đối với nữ nhân này vẫn phải
đau đầu một phen.
Tứ phi được chọn liền đi ra trước mặt tân đế
cúi đầu tạ ơn, Tá Dịch ngồi phía dưới lại khẽ thở dài, y có điểm buồn
bực, vốn biết hậu cung không thể có chuyện một mình ta độc sủng, người
làm ruộng cũng muốn tích cực kiếm ngân lượng để đổi nương tử, huống chi
tân đế đứng đầu thiên hạ, hậu cung ba nghìn giai nhân cũng là chuyện
bình thường mà thôi.
Tân đế liếc mắt nhìn nam tử phía dưới, thấy
người nào đó vẫn đang cúi đầu không hề biểu lộ một chút gợn sóng nào.
Tân đế vốn dĩ muốn một quốc mẫu rộng lượng như vậy, nhưng đối với sự im
lặng kia của y lại khiến cho tân đế trong lòng không được vui vẻ. Không
một ai đề cập tới việc sắc phong ngôi vị hoàng hậu, ngay cả Tá Dương từ
đầu đến cuối cũng không hề chủ động gợi ý, bởi vì trong lòng Tá Dương
vốn dĩ không muốn để cho Tá Dịch tiến cung, tân đế lập tứ phi đủ để thấy được ý đồ, tân đế mang toàn bộ quyền lực đều phân phó đồng đều đủ để
thấy tâm tư của tân đế rất cẩn trọng, Tá Dịch tiến cung là phúc hay họa
vẫn chưa thể nói trước, nhưng nếu Tá Dịch không tiến cung thì họa nhất
định sẽ không đến.
Nữ tử dị quốc im lặng nhìn một màn trước mặt,
từng gương mặt của mọi người đều không thể qua được đôi mắt xinh đẹp của nàng, dĩ nhiên tâm tư của tân đế nàng vẫn không dám đoán, cũng không
thể nào đoán ra được.
Trong số tứ phi, Đức phi Lăng Ngọc Giai là
người có nhà mẹ đẻ chống lưng vững trãi nhất, không nói đến phụ thân là
chức quan nhất phẩm thái úy đương triều, mà nàng còn được thái hậu cực
kỳ yêu thích. Chính vì thế lúc này Lưu Ngọc Giai liền đánh bạo nói:
"Hoàng thượng hôm nay sắc phong liền một lúc tứ phi, theo luật lệ khi sắc
phong phi tử, đêm đó liền sẽ tới cung của phi tử đó, nhưng hôm nay hoàng thượng không thể nào cùng một lúc mà đến cung tứ phi được, không biết
đêm nay hoàng thượng muốn đến cung của phi tử nào để chúng tỷ muội còn
biết chuẩn bị hầu hạ hoàng thượng"
Ý tứ trong lời nói của Lăng
Ngọc Giai ai cũng có thể hiểu, nói trắng ra chính là đang muốn hỏi tân
đế đêm nay muốn ân sủng ai. Lăng Ngọc Giai hướng đôi mắt hạnh chăm chú
nhìn tân đế, tân để vẫn một bộ dạng bình yên không gợn sóng, không bị
sắc đẹp của nàng làm cho mê hoặc.
Trọng sinh một lần nữa, Lâm
Nhất Phàm sớm đã không còn tình cảm gì với đám phi tử của mình, hắn còn
nhớ ngày đó tam hoàng tử Lâm Nhất Lăng tạo phản tiến vào hoàng cung, phi tử của hắn khi ấy không phải là thuần phục dưới chân hoàng đệ hắn thì
chính là ôm theo trân châu trang sức bỏ trốn khỏi hoàng cung, nếu như
hắn quả thật vẫn bị sắc đẹp của nữ nhân làm mê hoặc thì cũng không đến
lượt Lăng Ngọc Giai nàng ta. Tân đế im lặng một hồi rồi bình thản nói:
"Như vậy đêm nay bãi giá tới cung của Hiền phi"
Quyết định của tân đế hiện tại hẳn là chỉ có duy nhất một mình thái phó Mặc
Thiếu Minh vui mừng, còn lại trong lòng mỗi người đều ôm tâm tư thất
vọng, ngay cả Tá Dịch cũng phi thường buồn rầu. Tân đế ân sủng Hiền phi
Mặc Lam Tuyên, biểu lộ cho việc trong tứ phi thì Hiền phi Mặc Lam Tuyên
được tân đế ưu ái nhất hiện giờ, Mặc Lam Tuyên vốn là nữ nhân bị thất
sủng ngay từ khi tân đế còn làm thái tử điện hạ đã không hề được để ý
tới, hiện tại tân đế lại để ý tới nàng này có phải là tân đế đột nhiên
thích những người mà hắn trước đây không để mắt tới, cũng giống như đại
công tử nhà Tá thượng thư Tá Dịch vậy, chẳng phải từ một tiểu hòa thượng đã xuất gia hiện tại nghiễm nhiên trở thành nam hậu hay sao.
Tiệc chúc mừng kết thúc, tân đế cùng Hiền phi rời đi, Tá Dịch cùng phụ thân
Tá Dương lên xe ngựa trở về Tá phủ. Tân đế tối nay bị y làm cho mất
hứng, không có nghĩa là Hiền phi tối nay cũng làm cho tân đế mất hứng,
ngẫm lại điều này Tá Dịch ngồi trong xe ngựa lại thở dài một hơi. Phụ
thân Tá Dương đoán được tâm tình của hài tử, ngồi ở bên cạnh nói với y:
"Dịch Nhi, hoàng thượng là vua một nước, chuyện hậu cung ba nghìn người là
đương nhiên, con không nên nhỏ mọn nếu không sẽ khiến cho hoàng thượng
cảm thấy mệt mỏi, sau đó ở trong hậu cung ai cũng đều không được vui vẻ"
Tá Dịch gật đầu tiếp thu lời của phụ thân, một tay không tự chủ đưa xuống
vân vê ngọc bội phượng hoàng ở bên hông, đây là món quà đầu tiên tân đế
tặng cho y, cũng là thứ cả Thuận Thiên quốc này chỉ có duy nhất một
người có, y cũng chỉ cần có một chỗ ở trong lòng tân đế, chỉ cần tân đế
còn nhớ đến y là y cũng mãn nguyện rồi.
Hiền phi Mặc Lam Tuyên là nữ nhi của thái phó, từ nhỏ đã được dạy dỗ vô cùng kỹ càng, Lâm Nhất
Phàm đêm nay lựa chọn đến cung Hiền phi chính là biết Mặc Lam Tuyên
trong lòng đã có đối tượng. Nếu như là đời trước hắn phát hiện ra nữ
nhân của mình tơ tưởng đến nam nhân khác, hắn khẳng định sẽ giết chết
đối phương, nhưng mà đời này hắn cảm thấy như vậy cũng tốt, có thể bớt
đi một người khỏi đau đầu. Mặc Lam Tuyên nho nhã nhu thuận, tân đế một
chút cũng không hề muốn thưởng thức, tân đế nói muốn cùng nàng chơi cờ,
nàng nhìn sắc trời cũng đã muộn, tân đế lại ngỏ ý muốn chơi cờ vây nhất
định là lần này đến đây chính là có chuyện muốn nói với nàng.
Tân đế chọn cờ trắng, Mặc Lam Tuyên chọn cờ đen, tân đế không giỏi đánh cờ
chỉ qua một vài nước cờ nàng liền có thể nhận ra, tân đế cũng biết Mặc
Lam Tuyên đang nhường mình nhưng lại không hề mở miệng tự nhận mình chơi cờ kém, chỉ hỏi Mặc Lam Tuyên rằng:
"Ngươi cảm thấy ở trong cung sống như thế nào thì tốt nhất?"
Mặc Lam Tuyên vốn là không muốn ở trong hoàng cung này, nhưng mà sợ mình nói ra liền sẽ làm cho tân đế nổi giận, nàng chỉ đáp:
"Thần thiếp vốn thích đọc sách cùng chơi cờ, ngày ngày có sách để đọc, có cờ
để chơi, thần thiếp một mình cũng không cảm thấy nhàm chán"
Tân đế coi như hài lòng với câu trả lời này của Hiền phi:
"Ngươi có biết tại vì sao đêm nay ta lại chọn tới chỗ ngươi?".