Hai Người Hai Thế Giới
“Em biết anh yêu em như sinh mệnh
Em biết chẳng thể tìm được người như anh
Nhưng xin hãy buông tay em anh nhé
Vì em chẳng thể nào ở lại…”
- A! Tiểu Giao!
An xun xoe kéo ghế cho Minh Giao, miệng cười tươi như địa chủ được mùa.
- Hôm qua ngủ ngon không?
- Ờ…- Minh Giao lơ đãng gật đầu. Hôm qua ý hả, cô chẳng nhớ gì cả. Cũng chẳng biết mình về nhà bằng cách nào luôn.
- Anh cả đưa cậu về đấy.
- Thế hả…- Minh Giao liếc sang khuôn mặt bình thản của Hoài Minh, anh
chàng đang từ tốn lau đũa cho cô. Còn tên Nguyên thì chúi mũi vào máy
chơi game, mái tóc nâu lòa xòa trước trán, cô thật muốn cắt phăng nó đi. Ờ nhưng mà cô mới phát hiện ra hai anh em sinh đôi lần đầu tiên mặc áo
đôi nha ( chính xác là lần đầu tiên cô thấy ). Một chiếc áo sơ mi ngắn
tay kẻ sọc đen trắng đơn giản cùng chiếc quần lửng vải bò. Họ không đi
đôi dày da cao cấp thường ngày mà một đôi giày thể thao màu nâu. Trông
cả hai không khác gì học sinh cấp ba. Vẻ đẹp trai ngời ngời thì không
còn gì bàn cãi. Nhưng vẻ đẹp của họ theo chiều trái ngược nhau. Một Hoài Minh tao nhã nghiêm túc, một Minh Nguyên bất cần biếng nhác. Dù vậy
chẳng ai có thể so sánh ai đẹp hơn ai. Thế nhưng cô lại thấy Hoài Minh
ưa nhìn hơn tên Nguyên thối tha kia. Nghĩ đến cái vụ ở quán bar mà còn
tức!
Nguyên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, chạm ngay ánh mắt vừa quay
đi của Minh Giao, khẽ cười một tiếng, cậu đẩy ly sữa nóng trước mặt về
phía cô. Minh Giao không để ý mà chỉ tiện tay vơ bừa ly sữa uống một
ngụm, vị ngọt của nó lan tỏa trong khoang miệng, rất thơm. Nguyên không
nhịn được liếc cái miệng nhỏ xinh xinh dính sửa hai bên mép của cô,
toan lấy khăn lau thì anh trai cậu đã nhanh nhẹn dung tay quệt vệt sữa
đó đi. Cậu thấy Minh Giao lúng túng cười gượng, còn Hoài Minh thì nhìn
bằng ánh mắt dịu dàng. Nguyên bực bội ngồi thẳng người, quay ngoắt sang
chỗ khác. Dường như cậu đang trở thành người dư thừa.
- Thời tiết hôm nay đẹp nhỉ? – An lơ đãng nói.
Minh Giao cười cười:
- Nói thẳng ra là cậu muốn đi chơi đi!
An cười toe:
- Cậu đúng là… bạn tốt, bạn tốt!
Hoài Minh xem đồng hồ, thở dài:
- Anh không đi được rồi.
- Hả? Tại sao?
- Em quên là anh có hẹn ăn cơm với cô tiểu thư đó à?
An rên một tiếng:
- Chết, em cũng quên béng cô ta. Vậy em cũng đi.
Hoài Minh nhăn mặt:
- Lại muốn bị quỳ gối nữa hả?
An chép miệng, lắc đầu và nở một nụ cười tự tin:
- Em đâu có đi một mình.
Cô nàng liếc Ryan, Minh Giao và Nguyên, cả ba không hẹn mà ngao ngán lắc đầu. Họ biết thừa kế hoạch của cô nàng rồi. Hoài Minh cũng không phản
đối, đằng nào hôm nay cậu ăn mặc cũng không lịch sự cho lắm, vậy cứ vờ
là quên giờ hẹn rồi tình cờ gặp luôn đi.
5 người đồng loạt bước
vào nhà hàng Rose, sức cuốn hút của họ gây không ít chú ý của những vị
khách đang dùng bữa, trong đó có cả chủ tịch Trần. Mặt ông bỗng đen thui nhìn ba đứa con của mình ngang nhiên tụ tập ở nhà hàng này, lại còn lơ
ông nữa chứ.
- Oh my god…- An kêu lên, ra vẻ ngây thơ nhìn bộ mặt đằng đằng sát khí của ba mình- Ba cũng ở đây sao?
4 người kia cũng “tình cờ” quay sang diễn cùng An. Minh Giao liếc 2
người ngồi đối diện Trần Lâm, trong đó có một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Minh Giao thừa nhận đó là cô gái đẹp nhất cô từng thấy. Nước da trắng
bóc, đôi mắt xanh lơ như bầu trời, sống mũi thẳng và cao, mi mắt chớp
chớp rất đáng yêu cộng với mái tóc vàng bồng bềnh gợn sóng. Cô ta đang
nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ, dường như là tức giận….nhưng tại sao?
- Con trai, ngồi xuống đi.- Trần Lâm hạ giọng hết mức có thể, dễ dàng nhận ra ông đang cố kìm nén cơn giận xuống.
Hoài Minh vừa ngồi thì An ra hiệu tất cả vào chỗ. Cô nàng muốn buổi xem
mắt không được yên ổn. Mặc kệ về nhà có bị đánh đòn thì cô nhất định sẽ
cô tiểu thư kia lấy anh cả!
- Chào mọi người, tôi là Đặng Thu Trang.
Vẻ hòa nhã của cô nàng không được ai hưởng ứng. Hoài Minh nhởn nhơ nhâm
nhi tách cà phê. Nguyên thì nhét cái tai phone vào lỗ tai đung đưa theo
điệu nhạc. Ryan và An rủ rỉ trò chuyện với nhau. Còn Minh Giao không
biết phải làm gì ngoài việc quan sát thái độ của đối phương. Sao chỉ có 2 ông bố nhỉ? Các bà mẹ đâu rồi?
Trần Lâm đành phải lên tiếng, ông chỉ lần lượt từng người:
- Đây là hai đứa con trai của tôi, Hoài Minh và Minh Nguyên. Kia là con bé út Nguyên An. Hai đứa kia là bạn của chúng.
- Ba! – An ngắt lời – Ryan là bạn trai con, còn Minh Giao….
- Con yên lặng cho ba!- Trần Lâm khẽ nạt, dùng ánh mắt đe dọa con gái
ngậm miệng lại. Cô nàng đành phải ngoan ngoãn ngậm ngùi ngồi im. Ryan
mỉm cười siết nhẹ tay nàng an ủi. Minh Giao dửng dưng trước ánh mắt dò
xét của Trần Lâm dành cho mình.
- Anh chị thật có phúc, sinh được những thiên thần như vậy. – Bên nhà gái cười xởi lởi.
- Có gì đâu. Làm gì so được với con gái anh chị, vừa xinh đẹp vừa có
tài. Đấy, anh chị nhìn con bé An nhà tôi này, chả làm ra trò trống gì
cả. - Trần Lâm cũng nhanh miệng. An đáp lại bằng cái bĩu môi.
Hai bên bắt đầu tâng bốc nhau. Minh Giao nghe mà nhức hết lỗ tai. Nhìn
khuôn mặt tự đắc của Đặng Thu Trang thật muốn nôn hết bữa sáng. Cô đành
đứng lên xin phép đi vệ sinh.
Sau khi giải quyết đại sự, cô ra khỏi WC lại đụng phải oan gia. Cái gã
Trần Minh Nguyên đang đứng nghe điện thoại, quay lưng về phía cô.
- Cái thằng đó xử chưa?
Chân Minh Giao chợt khựng lại. Giọng nói của anh ta đã thay đổi, lạnh và nguy hiểm.
- Chúng quá lộng hành. Tốt nhất là… giết gọn.
Minh Giao cứng đờ, sống lưng lạnh toát. Cô nuốt khan, cẩn thận lùi lại
vài bước. Có vẻ như cô đã nghe thấy chuyện không nên nghe, nếu bị phát
hiện thì….
- Làm ăn cẩn thận vào. Chúng dám đâm ta một nhát, vậy ta sẽ lấy mạng của chúng. Đứa nào chống lại xử luôn đi.
Giờ thì Minh Giao không thể nhúc nhích nổi, long bàn tay đã sớm ướt đẫm mồ hôi. Anh ta… là loại người gì vậy?
Có tiếng bước chân tiến lại gần, Minh Giao hoảng hốt loạng choạng nấp
sau bức tường ngã rẽ khác. Đến khi bước chân xa dần thì mới thở phào nhẹ nhõm nhưng cơ thể vẫn đang run rẩy. Cánh môi mỏng của ai đó khẽ nhếch
lên một nụ cười lãnh khốc.