“Gia, người thưởng
thức miếng bánh ngọt, nhưng là tự tay thiếp làm nhé.” Dung Thiện thấy
Huyền Hấn vất vả mãi mới tới một chuyến, ban đầu tâm tình ấm ức một chút nhưng sau sáng tỏ thông suốt, đầu ngón tay nhón lấy một quả mơ đưa tới
trước đôi môi mỏng của nam nhân.
Mi Nhã đứng bên cạnh hầu hạ,
thấy Dung Thiện cả người đã đổ đến trước ngực Huyền Hấn, cố tình khôn
khéo gấp rút nói, “Chủ tử, nô tỳ đưa trà tới.”
Dung Thiện cũng không quay đầu lại mà xua tay, mềm mỏng như cỏ vòng ra sau cổ Huyền Hấn, “Gia, lâu lắm rồi người không tới.”
Huyền Hấn hạ thấp chân mày, bất mãn nhìn nữ tử đang trề đôi môi đỏ mọng, hai
cánh tay kéo nàng ta tới bên hông. Dung Thiện mặc dù được sủng ái sẽ
sinh kiêu ngạo nhưng có thể lòng dạ nàng ta cũng không xấu, hơn nữa trời sinh tính thẳng thắn, ngoài miệng thường xuyên đắc tội với người khác.
Liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mong đợi, đôi mắt Huyền Hấn không
tự chủ được biểu hiện nét mặt khác, yên lặng mà lạnh nhạt, có mục đích.
Mi Nhã đứng ở cửa tẩm điện, nhìn hai người thân mật, khóe miệng vẽ ra chút giễu cợt, hai tay nắm chặt khay trà, bước chân nhẹ nhàng tiến đến,
“Gia, đây là chủ tử Dung Thiện đặc biệt sai nô tỳ chuẩn bị, trà xanh
thượng hạng.”
Thấy nàng khôn khéo biết nói chuyện, Dung Thiện nằm trước ngực Huyền Hấn khẽ nhấc môi, gấp rút đưa một ly trà lên mép nam
nhân, “Gia, người thưởng một hớp trà.”
Mùi trà nhạt, ngào ngạt
tràn ra khắp tẩm điện, ôn hòa nhưng không đánh mất sự tao nhã, Huyền Hấn lấy ngón trỏ đem ly trà khẽ đẩy tới miệng Dung Thiện, nữ tử bỗng nhiên
lộ nét mặt thẹn thùng. Nàng nếm từng hớp trà, thấy mùi vị vừa vặn, lúc
này mới đem ly trà theo hướng Huyền Hấn đưa tới.
Mi Nhã nhìn
không chớp mắt, nhìn động tác trong tay nàng ta, hai tay có vẻ khẩn
trương giấu vào trong tay áo, nắm chặt thành quyền. Huyền Hấn khẽ mở đôi môi mỏng, vừa muốn uống một hớp, lại thấy ly trà chợt nghiêng, toàn bộ
nước trà đổ vào vòm ngực rộng lớn của mình. Dung Thiện sắc mặt trắng
bệch, hai tay lật đật che cái miệng nhỏ nhắn nhưng không kịp, liền phun
ra toàn bộ nước bẩn vào người nam tử.
“Gia—” Dung Thiện vội vàng đứng dậy, nói một câu không hoàn chỉnh, lập tức không ngừng nôn mửa.
“Chuyện gì xảy ra?” Huyền Hấn tức giận, bắn thẳng ánh mắt lạnh thấu xương về phía Mi Nhã, “Ngươi cho nàng ấy uống cái gì?”
“Gia tha mạng, nô tỳ dâng nước trà từ ngoài tới, nô tỳ cái gì cũng không
biết.” Hai đầu gối Mi Nhã mềm nhũn, quỳ nặng nề dưới đất, “Cầu Gia tha
mạng.”
Dung Thiện nắm chật chặt năm ngón tay, sắc mặt thống khổ,
Huyền Hấn đang đứng dậy, ánh mắt quét qua bình trà xanh, “Nếu ngươi
không có động tay, động chân, vậy ngươi hãy uống nó.”
Hai mắt Mi Nhã lộ ra sự kinh hoàng, trán dập xuống mặt đất, “Cầu Gia tha mạng.”
“Người đâu!” Huyền Hấn hoàn toàn không có tính nhẫn nại, thanh âm sắc bén.
“Không…, nô tỳ uống…” Mi Nhã quét đất đứng dậy, ở trước mặt nam tử đang chăm chú theo dõi, không dám do dự bèn nâng bình trà lên, đổ tất cả nước trà còn sót lại vào trong miệng. Nửa bình trà đã nuốt xuống bụng, nàng ta thở
hồng hộc, dè dặt đem bình trà để lại chỗ cũ, nâng ống tay áo khẽ lau
khóe miệng. Vì hồi hộp mà trán không ngừng rỉ mồ hôi lạnh, Mi Nhã tiến
đến bên cạnh, một hồi lâu nàng ta và Dung Thiện vẫn không có phản ứng
gì.
“Gia —” Xa xa, một âm thanh lo lắng, sốt sắng truyền tới.
Vương Dục cất bước chạy tới, liền nhìn thấy Dung Thiện đang không ngừng nôn
mửa, từ trong tay áo hắn móc ra một viên thuốc, đặt vào cánh múi của
nàng ta. Mùi khó ngửi giúp cho người đang nôn nao xua tan đi mùi trà
thoang thoảng. Huyền Hấn không khỏi nhíu mày truy cứu, “Đây là cái gì?”
“Gia, Dung Thiện chủ tử uống nhầm nước trong giếng mới đào do Cổ quản gia sai thuộc hạ chuẩn bị. Mới đây thuộc hạ ở trong vườn muốn tìm người dùng
thử trước, không nghĩ rằng trong nháy mắt nước trong giếng đã bị mang ra pha trà, thuộc hạ truy hỏi một hồi mới biết Vũ Thiện các sai a hoàn đi
lấy, thật may là nước trong giếng cũng không có độc tính. Thuộc hạ không làm tròn bổn phận, mong Gia tha thứ.” Vương Hoàng sau đó mắt hướng Mi
Nhã ra hiệu, nàng ta thấy vậy, gật đầu gấp rút một cái, đỡ Dung Thiện
tới giường.
“Vậy nàng ta không sao chứ?” Huyền Hấn sắc bén đảo mắt qua, nhìn về phía Mi Nhã.
“Ngươi cũng uống?” Vương Dục giật mình, không tưởng tượng nổi xoay đầu lại,
“Trừ phi, ngươi cũng có thể chất đặc thù, nếu không thì bây giờ không
thể bình thường như vậy.”
Mi Nhã đỡ Dung Thiện đặt nằm trên
giường, nữ tử nôn nao hoàn toàn không có sinh khí, khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đảm. Động tác ban đầu thì nhẹ nhàng, nhưng phía sau tấm màn trắng thì
lại trở nên thô lỗ, Mi Nhã đem áo ngủ bằng gấm tùy ý đặt lên người nàng
ta, lùi ra một bước, lúc đối diện với phía ngoài điện tẩm, khuôn mặt đã
khôi phục lại vẻ ngoan ngoãn, hiền thuận.
Huyền Hấn đứng yên cạnh nữ tử, ngón trỏ khẽ nâng cằm nàng ta, Mi Nhã nín thở ngước mắt nhìn,
lúc bốn mắt chạm nhau, bỗng chốc có chút gì đó rơi vào trong đáy mắt vừa thâm thúy vừa u ám kia.
Nam tử nhíu dài mắt phượng, ánh mắt lười biếng quét qua mi mắt thanh tú của nàng ta, cảm giác khó thở, hai bàn
tay nhỏ nắm xiết chặt, mồ hôi lạnh từ sống lưng không ngừng túa ra. Nàng ta rất sợ những mánh khóe nhỏ của mình sẽ bị nhìn thấu, đôi mắt nam tử
bây giờ quả thực quá nguy hiểm, quá sắc bén, phảng phất có thể nhìn thấu tất cả mọi chuyện.
“Gia…” bên trong tấm màn lụa trắng, Dung Thiện chợt tỉnh lại, không ngừng gọi to.
Mi Nhã cúi gằm, đè nhẹ cằm xuống, dẫu sao bây giờ nàng ta vẫn mang thân
phận nô tỳ, không dám chọc giận Dung Thiện chút nào. Huyền Hấn thu tay
về, nhưng quay đầu hướng Vương Dục vặn hỏi, “Dung Thiện sẽ bình an vô sự sao?”
“Gia, chỉ cần nghỉ ngơi một hồi là sẽ hết bệnh.”
Huyền Hấn nghe thấy vậy, gật đầu, cũng không ở lại lâu, liền sải bước đi ra
phía ngoài. Khi người đã tiến sát gần, Mi Nhã không tự chủ mà ngẩng đầu
lên, khẽ mở miệng, mọi chuyện phát sinh sau này đã vượt quá dự liệu của
nàng ta.
Hai a hoàn theo hầu Dung Thiện đã lùi ra sau, đi tới một góc kín, Mi Nhã lo âu hỏi “Ta rõ ràng đã uống nước trà ngay trước mặt
Gia, chẳng lẽ Gia không hề nghi ngờ chút nào sao?”
“Gia đã coi
ngươi là nữ nhân có thể chất đặc thù.” Vương Dục nhăn đầu lông mày, đối
với phản ứng của Huyền Hấn lần này, đúng là không kịp phòng bị.
“Gia tại sao lại thờ ơ như thế?” Mi Nhã hơi biến sắc mặt, chuyện này nàng ta đã không còn cách nào dự liệu nữa, “Chẳng phải Cổ quản gia rõ ràng đã
vội vã đưa thuốc đến sao?”
Vương Dục liếc nhìn trúng gò má của
nàng ta, thu hết nóng nảy, sốt sắng vào trong tầm mắt, hắn có hơi mất
mặt, hai mắt nhìn về phía trước. Mi Nhã lơ đãng trông thấy thần sắc ảm
đảm của hắn, nàng ta nghĩ ngợi chốc lát, lấy ra từ trong tay áo một món
đồ, thấy bốn bề vắng lặng, lúc này mới len lén nhét vào trong tay Vương
Dục, “Đây là tự ta thêu, đa tạ ngươi trước nay dã chiếu cố, hy vọng
ngươi không chê.”
Vương Dục hết sức lo sợ, trong lòng bàn tay đổ
đầy mồ hôi, hắn đem tấm khăn thêu nhét vào trong ngực, chợt cảm thấy
thoải mái, “Đa tạ, cám ơn…”
Liên tục nửa tháng, Tịch Hề bị ngăn cách phía bên ngoài Đông cung, ngay cả Huyền Hấn cũng không thể gặp mặt.
Lưng dựa vào cây mộc lan nhìn Tích Linh dáng vẻ ăn như hổ đói, Tịch Hề không đành lòng liền đưa tay ra, lau chỗ dính cơm ở mép nàng, “Tham ăn như
mèo, không có ai dành đồ ăn với ngươi.”
“Tịch Hề…” Nữ tử bị nghẹn một miếng, hồi lâu không nói nên lời, nuốt vội một hớp nước, dùng sức
vỗ ngực nhằm xua tan cơn nghẹn đi chút, “em sắp chết đói rồi, cảm giác
thật giống như trở về doanh trại Bắc Hoang vậy.”
Tịch Hề không
khỏi cưng chiều, giơ lên một cái đùi gà, thả vào miệng nàng ta, “Vốn
tưởng rằng có thể cho ngươi một cuộc sống tốt hơn.”
Trông thấy
ánh mắt áy náy của nàng, Tích Linh làm động tác nhai rồi nuốt xống,
“Tịch Hề, Người đừng nên nói như vậy, từ sau khi Người trở về, bọn họ đã không còn dùng hình đối với em nữa rồi.”
Tích Linh nhu cầu giản
dị biết bao, ăn đủ no, mặc đủ ấm là nàng ta đã hài lòng rồi. Tịch Hề
khóe môi khẽ cười, nàng vô cùng thích sống cùng nàng ấy như vậy, thật
giản đơn.
Trở lại vườn, trong ánh sáng mặt trời ấm áp cùng với vẻ u ám ẩm ướt phía trong đại lao tạo thành hai màu sắc tương phản, Tich
Hề đứng dưới gốc đào bích, thỉnh thoảng cánh hoa đào bay xuống, dính
chặt vào mái tóc đen nhánh. Nàng tiện tay gẩy ra, đem từng cánh hoa lộng lẫy bóp chặt trên đầu ngón tay, nghiền nát.
Tiếng bước chân lên
xuống đi tới bên cạnh nàng, Tịch Hề hờ hững, cho là Điện Trạch tới, vừa
muốn mở miệng, nhưng khi tầm mắt chạm vào dây bạc sáng loáng bèn cắn
chặt môi dưới.
Cách nhau một nhành cây, hai người trong gang tấc
đưa mắt nhìn nhau, cánh hồng bích trên cao rơi xuống ngạo nghễ. Tịch Hề
khẽ hé môi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn giữ vẻ lạnh nhạt ban đầu, mỉm cười
một cách yếu ớt, “Thiếp thỉnh an Gia.”
“Tịch Hề”, Huyền Hấn đối diện nàng nâng ánh mắt lên, “Biết bao giờ nàng mới có thể chân thành đối diện với ta?”
Nàng ngẩn ra, theo bản năng phản ứng lại, e là Huyền Hấn đã biết được Cửu ca đêm qua có đột nhập vào Đông Uyển, nàng hơi cúi đầu, ánh mắt trong vắt
đề phòng, “Gia, lời này của người có ý gì?”
“Nếu muốn cứu người ra khỏi địa lao, vì sao nàng không mở miệng?”
Tịch Hề hơi thở dài, đánh bạo dò xét hỏi, “Nếu là thiếp mở miệng cầu xin, Gia có thể tác thành hay không?”
Huyền Hấn rời tầm mắt, khuôn mặt tuấn tú xoay về hướng Tịch Hề, ánh nắng rơi trên mặt hồ đầy rung động, “Không biết.”
Nàng không nói thêm gì nữa, mà lặng lẽ đứng im, hai người dựa vào gần như
vậy, nhưng đột nhiên phát hiện ở giữa bọn họ đã có quá nhiều chuyện xen
ngang. Huyền Hấn hơi dừng lại, liền muốn rời đi. Tịch Hề do dự mãi, cuối cùng khi nam tử đi thật xa liền vội vã đuổi theo, “Gia, Tích Linh vô
tội, thiếp….”
Trong nháy mắt, Huyền Hấn không ngờ nàng chạy ra
trước mặt, căn bản không nghe thấy lời nàng nói, Tịch Hề chôn chân đứng
tại chỗ, cảm thấy bất lực.
Bầu trời quang đãng, chẳng biết từ lúc nào không kịp báo trước đã tối đen lại.
Mưa phùn lất phất, mặc dù không mạnh nhưng khiến cho Tịch Hề không tài nào
mở mắt ra được, hai tay nàng ôm lấy bờ vai, hướng về phía nam tử đang
dần biết mất, hét lên, “Ta chỉ có một người bạn như vậy, chỉ có nàng….”
Mưa, càng lúc càng nặng hạt, chỉ trong chốc lát như trút nước rơi xuống.
Tịch Hề quay trở lại ven hồ trước mặt, nhìn từng hạt mưa rơi xuống trong lòng hồ, nàng bước chân ra, nửa bên người lơ lửng, lảo đảo muốn ngã.
Hai vai bỗng được kéo trở về, trong lồng ngực cứng rắn, mơ hồ mang theo từng cơn run rẩy.
Đập vào mắt là vẻ mặt tuấn tú được phóng đại, nàng vô cùng kinh hãi, hai
tay nhỏ bé xoa xoa lấy đôi mắt. Khoảng cách gần như vậy, thậm chí còn có thể ngửi được mùi xạ hương trên người nam tử.
Đồng tử đen nhánh, trong veo sâu thẳm, im lặng không nói câu nào. Nàng khẽ mở miệng nhỏ
nhắn muốn gọi tên người nam tử, nhưng lời vừa đến khóe miệng bèn nuốt
xuống, nàng rất sợ đây chỉ là giấc mộng.
Tất cả mọi chuyện dường
như trở lại như cũ, nàng an tĩnh dựa vào lồng ngực của nam nhân, bên tai vang vọng âm thanh trầm ổn kéo theo tiếng tim đang đập từng hồi. Tịch
Hề một tay vòng qua eo nam tử, người tiến lên sát một bước. Gò má tựa
vào sau gáy của nam tử, da thịt mềm mại tiếp xúc với nhau, nàng an tâm
khép đôi mắt, hai tay ôm xiết chặt, không chịu buông.
Cả người
đau nhức do suốt đêm duy trì một tư thế, Tịch Hề tỉnh lại một lần nữa,
cánh tay giống như còn gối bên cạnh, năm ngón tay vẫn đang nắm thật
chặt. Trong đầu dần dần tỉnh táo lại, Tịch Hề chống người lên, bàn tay
mơn trớn bên tấm trải giường lạnh băng. Quả nhiên, chẳng qua đó chỉ là
giấc mơ mà thôi.
“Tịch Hề, người tỉnh rồi?” Nghe được thanh âm
bên trong, nữ tử trông coi ở bên ngoài đẩy cửa điện “két” một tiếng, mới đi được hai bước lại ảo não nói, “Là Tịch chủ tử, nhìn miệng em này,
lại già lú lẫn rồi.”
“Tích Linh!” Nàng vén tấm chăn bằng gấm bước xuống, ”Tại sao ngươi lại ở đây?”
Nhìn nét mặt mừng rỡ của Tịch Hề, nữ tử đem khay đồ trên tay đặt xuống bên
cạnh, “Sáng sớm hôm nay, em liền được thả ra, còn chưa được tắm rửa
đâu.”
“Vậy…” Tịch Hề nhìn bộ đồ ngủ rực rỡ trên người mình đã được thay từ lúc nào, “Lúc ngươi tới, có thấy ai không?”
“Không có ạ,” Tích Linh đắn đo suy nghĩ, nghiêm túc quay đầu xuống, “Người thế nào rồi?”
Nàng vẫn đem bộ đồ ngủ kéo sát lại, lộn xộn bước đi tới trước bậu cửa sổ, dùng hai tay mở cửa sổ ra.
Loáng thoáng một bóng người, sớm một bước đã biến mất ở Đông Uyển, bước chân
của nam tử nhẹ nhàng mà nhu hòa, trong đầu vang vọng thật lâu câu nói
của nữ tử, “Ta chỉ có một người bạn như vậy, chỉ có nàng…..”
“Gia…”
Trở lại Bạch Hổ sảnh, Lý tướng quân chờ đã lâu vội vàng tiến lên, Huyền Hấn sắc mặt lạnh lẽo, “Ở trong nội cung xảy ra chuyện gì?”
“Gia,
theo tin tức nhận được từ nữ quan mà chúng ta an bài bên trong hoàng
cung, Hoàng Thượng đã hấp hối, ngay cả ngự y cũng không có cách cứu
chữa.”
Nhìn nét mặt Huyền Hấn bùng lên nỗi lo âu sâu nặng, Lý tướng quân cũng không đành lòng lên tiếng.
Một lát sau, Huyền Hấn mở miệng nói, “Tam vương gia và Thái tử bên kia có động tĩnh gì?”
“Án binh bất động chờ thời cơ, nhất là Tam vương gia có động cơ hơn, một
khi Hoàng Thượng băng hà, Thái tử có thể thuận lợi lên ngôi, thuộc hạ
cho là, Tam vương gia sẽ thừa dịp này mà hành động.
Huyền Hấn
xoắn chặt đầu lông mày mãi không buông, nỗi sợ hãi trong lòng khi ở Đông Uyển đã hồi phục, nếu Tịch Hề là người của Tam vương gia, như vậy giữa
bọn họ sẽ nhất định sẽ tổn thương nhau lần nữa.
Tam Vương gia có thể lợi dụng nàng, mà hắn cũng có thể nhân cơ hội dựa vào Tịch Hề để ứng phó.
Chẳng qua là từ giờ phút này, trái tim thật vất vả mới rung động, nhưng nếu
nó nguội lạnh lần nữa, như số phận bi đát giữa bọn họ sẽ khó có cách nào đến với nhau.
Lý tướng quân sau khi đi, Huyền Hấn ở lại Bạch Hổ
sảnh một lúc lâu, Cổ quản gia đứng túc trực ở phía ngoài, không yên tâm
bèn tiến vào.
Nam tử một tay gối đầu, như có vô vàn tâm sự, đôi mắt anh tuấn hơi khép lại, nghe được tiếng bước chân, chỉ khẽ nâng mí mắt.
“Cổ quản gia.”
“Có lão nô tài.”
Chờ Huyền Hấn mở miệng, nhưng mãi không thấy nam tử mở lời, Cổ quản gia tiến thêm hai bước, thử thăm dò khẽ gọi, “Gia?”
Tay chống lên đầu được đưa trở về, nam tử ngả nửa người vào lưng ghế, “Vũ
Thiện có tiếng về các cung nữ, ngươi để cho bên đấy chuẩn bị một chút,
tối nay truyền tới Đông cung.”