Chào Boss! Em Đến Nộp Mạng
Cô đứng trên
lầu,nhìn trời đang đổ mưa,cha cô vẫn đứng dưới đó dầm mưa,mẹ cô trong
nóng ngoài lạnh,muốn suống đưa cha cô vô,nhưng lại hận cha cô bỏ mẹ con
cô,nên ngồi thấp thỏm không yên
" Mẹ...hay mẹ ra đó đem cha vào đi "
"
không,kệ ông ta,mau tắt đèn đi ngủ " nói xong liền bước vô phòng,cô thở
dài,cha cô đứng dầm mưa ở ngoài,thấy nhà cô tắt đèn thở dài,nhưng vẫn
kiên quyết đứng đó,bỗng thấy mưa không còn rơi trên người nữa,thì mới
giật mình quay sang
" Nhi Nhi ? "
" Sao ông mẹ con tôi " cô muốn gọi cha,nhưng nhìn lại ông nhẫn tâm bỏ mẹ con cô,tiếng cha lại ngẹn ở cổ họng
" Ta xin lỗi,ta bị gia đình ngăn cấm "
" Vậy sao con yêu mẹ tôi ?,để mẹ tôi sinh ra tôi,ông có biết cuộc sống của tôi đáng sợ như thế nào không ? "
" Ta biết,ta xin lỗi con,ta sẽ bù đắp,ta sẽ cho mẹ con con 1 cuộc sống hạnh phúc " cô nghe xong chỉ nín trọng
" Ông về đi " nói xong bước vào nhà,cha cô miễn cưỡng cầm dù mĩn cười hạnh
phúc,cô nói cô vào trong nhà nhưng lại 1 mình,đứng ở sau cái cây nhìn
hành động của cha mình,tay run lên bần bật,cha cô lo đứng nhiều,chân bị
cứng,di chuyển chút liền ngã suống
" Cha " cô hốt hoảng chạy ra đở lấy cha mình,cha cô nghe cô gọi bằng cha,nước mắt không ngừng chảy
" Nhi Nhi,con gọi ta là cha sao " cô chỉ khóc lóc,gật đầu cha cô mĩn cười hạnh phúc
" Ta chờ ngày này đã 20 năm rồi,Nhi Nhi con tha lỗi cho ta sao " cô chỉ ôm chầm
lấy cha mình,mẹ cô đứng trên lầu nhìn ra mĩn cười hạnh phúc
---------
5 năm sau
" Đội
trưởng,Tham quan Trưởng gọi " cô nghe xong gật đầu bước đi,cô từ 1 cô
gái chỉ biết khóc lóc yếu đuối,theo cha mình huấn luyện quân đội ngiêm
ngặt,trở nên 1 con người mạnh mẽ quyết đoán,trong đầu cô giờ chỉ hận
anh,hận anh tận xương tủy,hận anh,hận luôn Uyển Uyển,cô không ngừng kiếm Trạch Dương,nhưng đến chỗ cô ở lúc trước,người ta nói Trạch Dương đã
bán nhà biệt tăm biệt tích không rõ tung tích