"Ngươi tới vào lúc nào?" Cố Thập Bát Nương cười hỏi.
"Sáng sớm hôm nay." Tín Triều Dương cười, vừa nói vừa chỉ mặt của mình: "Tám
trăm dặm khẩn cấp, thay ngựa không đổi người… Nhìn đi, phong trần mệt
mỏi."
Hai năm qua hắn nuôi râu, lúc này ánh mắt sáng ngời, so với mấy năm trước hơi thở dịu dàng, mặt mày như ngọc giảm đi rất nhiều,
nhiều hơn mấy phần phong trần sương gió.
Tín Triều Dương cười, đưa tay vuốt chòm râu ngắn: "Tốt lắm, không đùa nữa…" Nói xong đưa tay ra trước mặt nàng.
"Cái gì?" Cố Thập Bát Nương hỏi, nhìn bàn tay trước mặt một chút ngây ngẩn, chợt dời ánh mắt.
"Tro cốt xương chó ta muốn đâu?" Tín Triều Dương hỏi: "Không được chỉ nói sẽ điều chế, cũng không được không nói tiếng nào đã rời đi.”
Rời
khỏi Lợi châu, thật sự nàng lặng lẽ rời đi, nói với bên ngoài là đi Hào
Châu nhưng thực tế, nàng chỉ đi ngang Hào Châu mua ít thảo thược, cũng
không dừng lại mà đi về phía bắc.
Không ngờ nàng vừa tới nơi này, Tín Triều Dương cũng đã tới, nhất định đi rất nhiều nơi…
"Đại Thiếu Gia…" Cố Thập Bát Nương khẽ thở dài, nhìn hắn cười: "Dạ, ta không từ mà biệt, là ta sai…”
"Thật cảm động." Tín Triều Dương lại vuốt chòm râu ngắn, có phần hài lòng nói.
Cố Thập Bát Nương nhịn không được trợn mắt.
"Dạ, thật cảm động, sau này ta sẽ không cố ý bài xích Đại Hữu Sinh các
ngươi, đối xử như nhau, nhìn thuốc ra giá, không nâng cao cũng không cho không…” Nàng nói luôn miệng: “Thù hận cũ trước đây xóa bỏ…”
"Đây chính là do ngươi nói…" Tín Triều Dương cười nói, lập tức từ trong tay
áo láy văn thư ra: “… Điền thời gian có thể giao tro cốt xương chó vào
đây.”
Cố Thập Bát Nương cười ha ha rồi xoay người vào trong quầy hàng tìm bút, nhưng không có mực.
"Để ta…" Tín Triều Dương đi tới, một tay đỡ tay áo, một tay mài mực.
"Tốt lắm… Mấy ngày nữa chế xong ta sẽ đưa cho các ngươi…" Cố Thập Bát Nương
chấm bút vào nghiên mực, trên văn thư viết hai kí tự đầu tháng tư.
"Cám ơn trời đất, tro cốt xương chó rất ít khi được dùng làm thuốc vậy mà
thật sự có người muốn dùng, thật đúng là khó tìm…" Tín Triều Dương cẩn
thận run lên văn thư, cười nói.
"Không tiễn…" Cố Thập Bát Nương đáp, nhìn hắn cười: "Đại Thiếu Gia, trở về đi thôi…"
"Lập tức đi ngay…" Tín Triều Dương nói.
"Trở về Kiến Khang đi…" Cố Thập Bát Nương lại nói, khẽ mỉm cười: "Mấy năm qua, tâm ý của ngươi ta đều biết…Trở về đi…”
Tín Triều Dương cũng khẽ mỉm cười, lắc đầu.
"Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ…" Cố Thập Bát Nương thở dài nói.
"Nhưng mà ai nói làm sai thì không thể làm lại?" Tín Triều Dương cười nói: "Đã có một cơ hội khác, tại sao không thử một chút? Mặc kệ kết quả như thế
nào, chỉ cần cố gắng làm thử, dù sao cũng tốt hơn, tương lai dù có ra
sao đi nữa ta cũng không hối tiếc…”
"Còn có thể làm lại?" Cố Thập Bát Nương nhíu mày nói, khẽ gật đầu..
"Cũng chưa muộn lắm, không phải sao?" Tín Triều Dương cười nói: "Lại nói thật may mắn ngày đó ngươi thức tỉnh ta… Bằng không…”
Giọng điệu hắn kéo dài có phần buồn bã lại có phần may mắn.
"Bằng không… Lúc thật sự hối hận cũng đã muộn, lúc đó cũng không còn kịp nữa rồi…” Hắn nói.
Nghe hắn nói đến chuyện ngày đó, Cố Thập Bát Nương cũng cười.
"Khi đó ta có chút quá đáng…" Nàng nói, hơi buồn bã, nghĩ lại ngày đó cảm
thấy có chút buồn cười, khi đó mình vẫn còn trẻ, giương nanh múa vuốt,
chớp mắt một cái đã qua bốn năm rồi: "Bốn năm rồi… Thật vui vẻ…"
"Ta đi đây, trở về chợp mắt một lúc, hôm nào lại gặp…” Tín Triều Dương khoát tay, bước ra ngoài.
"Tín Triều Dương." Cố Thập Bát Nương gọi hắn.
Tín Triều Dương quay đầu lại nhìn nàng, khóe miệng khẽ nhếch: "Có chuyện gì phân phó?"
"Ta biết rõ trong mắt ngươi ta rất đặc biệt, cho nên ngươi rất tò mò, thứ
mới lạ thì mọi người đều mơ tưởng…" Cố Thập Bát Nương nhìn hắn, chậm rãi nói: "Nhưng nếu như có thể, ta nghĩ không người nào nguyện ý làm người
đặc biệt, nếu như có thể, tình nguyện như mọi người, sống bình thường,
không thú vị cũng không vô vị…"
Tín Triều Dương quay đầu, vẫn không nhúc nhích cũng không nói gì.
"Cho nên cứ như vậy đi…” Cố Thập Bát Nương nói tiếp.
Lời của nàng vừa dứt, Tín Triều Dương chợt xoay người đi tới, đôi mắt hơi đỏ.
“Thập Bát Nương nàng đừng nói như vậy…" Hắn nói nhỏ, vẻ mặt không không nhẹ
nhõm thoải mái như những ngày qua, mà vô cùng nặng nề. Hắn đứng lại
trước mặt Cố Thập Bát Nương, cũng không ngẩng đầu nhìn nàng, mà cúi mặt
xuống: "Nàng như vậy… Làm ta rất đau lòng… Đúng vậy lúc bắt đầu, là tò
mò, ta vẫn nghĩ rằng chỉ là tò mò, đến tận ngày đó, nàng đứng trước mặt
ta, cười nói chúc mừng ta, giống như lúc này nàng cười nhưng ta thấy
được bi thương trong mắt của nàng, là sao…? Thập Bát Nương… Từ lúc này
trở đi, ta sẽ chỉ có một suy nghĩ, ta muốn dùng cả đời này sưởi ấm cho
nàng… Coi như cuối cùng không có kết quả, nàng cũng có thể biết, trênđời này có một người nguyện ý dùng một đời đền bù cho một phút bi thương
của nàng…”
Cố Thập Bát Nương cảm thấy sống mũi cay cay, nàng ho khan.
"Ta thấy thật sự ngươi đi đường quá mệt mỏi rồi…" Nàng cau mày nói "Tại sao nghe lời này ta thấy mình giống người vì yêu nên hận quá vậy…”
Tín Triều Dương cúi đầu giống như đang cười khẽ: "Không động lòng, lấy đâu ra hận?”
"Ngươi!" Cố Thập Bát Nương cắn môi, lông mày dựng thẳng,, chợt hừ mạnh, cười
nói” "Coi như có động lòng thì thế nào? Tâm động thì không thể chết à?"
"Tốt lắm…" Tín Triều Dương ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên nụ cười: "Tốt
lắm… Không phiền nàng nữa… Nàng nói cái gì chính là cái đó, nếu như mà
ta làm nàng cảm thấy không được tự nhiên, ta sẽ rời đi một thời gian…
Đừng nóng giận…"
Vừa nói chuyện lại vừa vuốt chòm râu ngắn tủn.
Cuối cùng Cố Thập Bát Nương cũng liếc mắt xem thường: "Ta nói ngươi có thể
cạo chòm râu này đi không? Vốn dĩ tuổi đã không còn nhỏ… Để vậy nhìn
càng già…”
Tín Triều Dương cười ha ha rồi khoát tay với nàng, không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Đứng trong cửa hàng trống rỗng, Cố Thập Bát Nương yên lặng đứng một lúc, vuốt đôi mắt hơi xót.
"Mọi người thường nói, càng lớn tuổi mắt càng tốt, tại sao ta ngược lại càng ngày càng nhỏ, động một chút đã muốn khóc…” Nàng lẩm bẩm, cười tự giễu: "Càng lớn lại càng trẻ con rồi…”
Nàng lắc, khẽ đóng cửa, đi vào trong nội thất.
"Đây chính là tứ đại hoài dược (bốn loại thuốc lơn luôn được người khác nhớ
mong)…” Cố Thập Bát Nương tò mò nhặt lên một bông hoa cúc, lại lại cầm
cây thục địa bên cạnh. Chọn một ít dược liệu, bày gần đầy mặt bàn.
"Tứ đại hoài dược là cái gì?" Tiểu nha hoàn tò mò hỏi.
"Thục địa*, củ từ*, ngưu tịch*, cây hoa cúc là những vật liệu tốt nhất của
phủ Hoài Khánh, dược tính bậc nhất, cho nên mọi người gọi là tứ đại hoài dược…" Cố Thập Bát Nương vừa giải thích, vừa lần lượt cầm từng thứ lên, nghiêm túc xem qua, gật đầu: "Không tệ, thật sự là thượng phẩm, ta muốn lấy hết…"
*Thục địa: vị ngọt tính hàn
*Ngưu tịch: hay còn gọi là ngưu tất, cỏ xước, bách bội… Vị đắng, chua tính
ôn. Tác dụng hoạt huyết điều kinh
"A tốt, đa tạ Cố nương tử nể mặt làm danh tiếng của tiệm dược liệu Hoài Khánh
chungsta tăng cao…" Quản sự mặc áo xanh vừa cười vừa chắp tay cảm ơn.
"Không có, là do thuốc tốt." Cố Thập Bát Nương cười nói, phân phó tính tiền.
"Cố nương tử, hội quán Thanh Hoài của chúng ta ở trên đường đến miếu Dược
Vương, Cố nương tử rảnh rỗi nể mặt ghé qua ngồi một chút…” Quản sự cười
xòa, đưa danh thiếp vàng óng cho nàng.
Quản sự cười, mắt híp thành một đường, liên tục nói cám ơn mới tiễn người đi khỏi.
"Tiểu thư, nô tỳ nghe nói hội quán Thanh Hoài được xây khá tốt, bên trong có
phòng hát hí khúc thật to, mọi người nói mười ba nhóm thành một hội lớn, nhiều người mong chờ họ mở cửa…" Nha hoàn vui mừng vỗ tay: "Nhưng mà
bọn họ đóng cửa không cho vào… Người có tiền cũng không vào được…”
Cố Thập Bát Nương cười: "Người có tiền? Hội quán Thanh Hoài của bọn họ là
một thương hội lớn, chẳng lẽ không phải là người có tiền? Bọn họ còn
hiếm lạ bạc hay sao?”
"Đúng vậy…" Tiểu nha hoàn cũng cười hì hì: "Bọn họ chỉ hiếm lạ một dược sư lớn như tiểu thư thôi…”
Cố Thập Bát Nương cười cốc đầu của nàng: "Đi, sai người đưa dược liệu đến khố phòng…”
Tiểu nha hoàn cười híp mắt lên tiếng rời đi.
Cố Thập Bát Nương đứng ở cửa, theo bản năng nhìn về phía đối diện, thấy
cửa hàng đối diện có mở cửa, người vào kẻ ra nhưng lại không thấy bóng
dáng của Tín Triều Dương, chắc là đã đi rồi…
"Có phải Tin thiếu gia bị bệnh hay không? Lâu như vậy cũng không gặp…" Bên cạnh đã đứng một người, nhẹ giọng nói ra.
"Tẩu tẩu… Tẩu không thấy người nào thì nói người đó bị bệnh à?" Cố Thập Bát Nương quay đầu lại xụ mặt nói.
Nữ tử che miệng cười: "Không phải là tẩu thay muội đoán sao, muội muội một ngày mà muội nhìn ra ngoài đến mấy lần…"
Cố Thập Bát Nương nhíu mày, hơi bất đắc dĩ quan sát nữ tử trước mắt.
Tuổi của nàng đầu hai mươi, tóc vấn cao, đi giày đế bồi màu xanh, áo ngũ
sắc, váy thêu hoa, mặt trái xoan, lúc cười hiện ra hai má lúm đồng tiền, nhìn qua đoan trang hiền thục.
"Tẩu tẩu, dù gì tẩu cũng là cũng
là thiên kim tiểu thư nhà Tri Huyện, hôm nay đã là mẫu thân, tại sao lại thích xem náo nhiệt như một tiểu cô nương như vậy, phải dè dặt…" Cố
Thập Bát Nương cố gắng làm ra vẻ bất đắc dĩ, xụ mặt nói.
"Chao
ôi, dè dặt cái gì chứ? Muội muội, ở đây không có người ngoài, muội cũng
đừng tin những lời đó, dè dặt, nếu rụt rè thì tẩu đâu có thể làm tẩu tẩu của muội…” Nữ tử che miệng cười, giơ tay đẩy nàng: "Đi xem một chút
nha, đi xem một chút thôi…"
"Tẩu tẩu, tẩu còn như vậy, muội sẽ
hoài nghi tẩu vội vàng muốn ta xuất giá đó…” Cố Thập Bát Nương né cánh
tay của nàng, giơ tay lên chận lại nói.
"Không cần nghi ngờ, tẩu
tẩu ta chính là nghĩ như vậy…" Nữ tử dứt khoát kéo nàng cứng rắn đẩy ra
cửa, kêu lớn với trong nhà: "Ngũ Ny nhi, làm gì chậm chạp vậy, mau đem
đồ ra đây…”
Một tiểu nha hoàn xách một cái rổ chạy đến, luôn miệng đáp lời.
"Cao Lan Mai, tẩu còn như vậy muội sẽ tức giận…” Cố Thập Bát Nương bị nàng cản trở, có chút vội vàng, dậm chân nói.
"Giận đi giận đi, ai mà không giận người khác mấy lần, không có chuyện gì
lớn, muội làm việc chính là suy nghĩ quá nhiều, lý luận dài dòng e trước ngại sau, chuyện gì cũng muốn hiểu, sau này sống còn có ý nghĩa gì
nữa…" Nữ tử vẫn hì hì cười như cũ, vội vàng nói với nha hoàn: "Nhanh
nhẹn lên, bồi tiểu thư ra ngoài một chuyến…”
"Nói thật nhẹ nhàng…” Cố Thập Bát Nương cười khổ, không hiểu rõ, có thể sống qua ngày hay không còn không nhất định đâu, Cố Thập Bát Nương nhìn nụ
cười dịu dàng của nàng, không khỏi khẽ thở dài, trong mắt hiện lên sự
hâm mộ.
"Vốn là nhẹ nhàng lại vừa khéo, muội đừng suy nghĩ quá nhiều!" Nữ tử khoát tay với nàng, dứt khoát đóng cửa lại.
"Nào có tẩu tẩu nào như vậy!" Cố Thập Bát Nương vừa bất đắc dĩ vừa buồn
cười, nhìn người đi đường xung quanh đang tò mò nhìn nàng, cảm thấy có
chút xấu hổ, vội vàng chuyển người, đang muốn bước đi lại chần chờ.
"Đi thôi, tiểu thư… Người xem mọi người đang muốn xem náo nhiệt đó…" Tiểu
nha hoàn rõ ràng rất hiểu cách nhìn mặt nói chuyện, vội vàng thêm một
mồi lửa.
Quả nhiên Cố Thập Bát Nương không dám đứng bất động nữa, nhấc chân đi vài bước, thấy sắp đến giữa đường lại đi chầm lại.
Như vậy không tốt lứm… Mình mới đuổi hắn đi, mới một thời gian không thấy lại sang thăm người ta, chuyện này cũng thật…
"Tiểu thư, lần trước nô tỳ có đưa cái tro cốt gì đó…” Tiểu nha hoàn nghĩ đến chuyện gì vội vàng nói.
"Đúng vậy, là cái đó… Bạc vẫn chưa trả đủ đây…" Tiểu nha hoàn nói.
"Tại sao lại chưa trả đủ? Trả tiền đặt cọc trước, giao hàng trả hết, không
có chuyện khất nợ…" Cố Thập Bát Nương cau mày, trừng mắt nhìn tiểu nha
hoàn: "Ngươi đi theo ta mấy ngày nay vẫn không hiểu rõ à?”
"Tiểu
thư, chưởng quỹ nói, mới vừa khai trương, tiền vốn không đủ, thư thả một thời gian… Mọi người đều quen thuộc như vậy…" Tiểu nha hoàn uất ức nói.
"Quen thuộc cái gì mà quen thuộc! Ban đầu hắn cho ta mượn ba triệu lượng bạc, lúc tính lợi tức sao cũng không cảm thấy quen thuộc!" Cố Thập Bát Nương hừ mạnh, lập tức bước nhanh hơn đến Đại Hữu Sinh: "Lại dám ghi sổ
nợ!"
Tiểu nha hoàn cười nham nhở, bước nhanh hơn, đi theo sau.
Nhìn bóng dáng hai người bước vào Đại Hữu Sinh, hai người vẫn đứng ở dưới
mái hiên cạnh góc đường từ từ xoay người, bọn họ đều mang cái mũ thật
to, che hết mặt mũi, mặc y phục bụi bẩn, từ hình dáng có thể thấy được
một nam một nữ.
Đi một đoạn dọc theo đường ra phố, cô gái nhẹ nhàng nhấc cái mũ lên, lộ ra gương mặt của Linh Bảo.
"Ca ca…" Nàng dùng sức cầm cánh tay của nam tử, giọng nói nghẹn ngào: “… Hay là đi gặp tiểu thư một chút…”
Linh Nguyên trầm mặc một lúc lắc đầu.
"Thật ra thì sau khi được tiểu tỷ tỷ cứu khỏi gió tuyết hôm đó, chúng ta đã
nên rời đi…" Hắn chậm rãi nói, đấu lạp che hơn nửa gương mặt, chỉ lộ ra
cái cằm.
Chỉ là tham luyến sự dịu dàng đến tận bây giờ vẫn chưa có kia, từng bước từng bước bị lạc trên con đường của chính mình.
"Tiểu thư nói đúng, mỗi người đều có con đường của mình, con đường này đi như thế nào đi được đến đâu, cuối cùng là dựa vào chính mình quyết định…"
Hắn trở tay, cầm tay Linh Bảo, "Hiện tại, chúng ta nên đi đường của
chúng ta…"
Nước mắt Linh Bảo rơi như mưa, cắn môi dưới gật đầu.
"Ca ca, chúng ta đi đâu?” Nàng hỏi, đưa tay lau nước mắt, nhìn Linh Nguyên.
Linh nguyên khẽ vén vành nón lên, chuyển hướng nhìn về phương bắc.
"Gặp phải khó khăn lớn như vậy nhưng ta vẫn may mắn còn mạng để sống tiếp…"
Hắn cảm khái, ánh mắt kiên định: "Chúng ta về quê nhà…"
"Nhưng nơi đó vẫn bị bọn Kim cẩu chiếm giữ…” Linh Bảo không hiểu hỏi.
"Đúng, ta muốn đi tòng quân, đánh đuổi Kim cẩu, sau đó chúng ta có thể về nhà…" Linh Nguyên cười nói.
Linh Bảo gật đầu, cầm tay hắn thật chặt.
Đi tới cuối ngã tư đường, Linh Nguyên quay dầu nhind lại, từ cổ áo lấy ra
một sợi dây đỏ, trên đó có một mảnh ngọc bích, hắn nắm chắc trong lòng
bàn tay.
"Đi thôi." Hắn nói, xoay người bước đi.
Linh Bảo cũng thu hồi tầm mắt, bước nhỏ đuổi theo, bóng dáng của hai huynh muội dần dần đi xa.
Lúc Cố Thập Bát Nương bước vào cửa cũng đã hơi mất tự nhiên rồi, khi Tín
Triều Dương mặc áo lông cừu màu nâu từ trong phòng đi ra, nhìn nàng cười làm người ta sợ hãi, nàng đã không ngồi yên.
“… Bị bệnh, thật sự bị bệnh…" Tín Triều Dương vội vàng nói.
"Người ăn ngũ cốc hoa màu, khó tránh khỏi…" Cố Thập Bát Nương à một tiếng, chần chờ một lúc, ngồi xuống.
Tín Triều Dương ngồi đối diện, vuốt chòm râu ngắn lại bắt đầu cười.
Kể từ nuôi chòm râu ngắn này, hắn có thêm động tác này theo bản năng.
Ai cũng không nói lời nào, không khí bên trong phòng có chút quái dị.
"Tại sao lại nợ bạc tro cốt xương chó?" Cố Thập Bát Nương cười khan, trước tiên mở miệng hỏi.
"Nợ bạc? Người nào nợ bạc? Thật là quá lớn mật rồi…" Lập tức Tín Triều Dương cau mày nói, hỏi gia đinh đang đứng bên cạnh.
"Thiếu gia, ngài bị bệnh, chưởng quỹ không dám quấy rầy ngài…" Gã gia đinh vội trả lời, "Không có con dấu của người, nên bạc này chậm lại mấy ngày…”
"Ngươi cười cái gì mà cười." Cố Thập Bát Nương cau mày: "Ta nói những lời này rất không bình thường à?"
Tín Triều Dương cười ha ha: "Không có, không có."
Nói xong, lướt qua người nàng bước ra cửa, ở phía sau Cố Thập Bát Nương nhếch miệng đuổi theo.
Mới đi ra khỏi cửa phòng, đã thấy một gã gia đinh chạy tới.
"Thiếu gia, Viên tiểu thư tới…" Hắn nói.
"Viên tiểu thư nào?" Tín Triều Dương thuận miệng hỏi, dừng chân: "Không phải ta đã nói ta bị bệnh, không tiếp khách."
"Cù Châu Tham tướng, Viên gia Viên tiểu thư…" Gã gia đinh vội vàng nói,
ngẩng đầu lên nhìn: "Chính là người mà chúng ta cứu được trên đường…"
Tiếng nói của hắn chưa dứt, Tín Triều Dương đã phát hiện hơi thở của người sau lưng khác thường, vội quay đầu nhìn lại.
"Thập Bát Nương?" Hắn hỏi.
Sắc mặt Cố Thập Bát Nương hơi tái, hai mắt kinh ngạc, giống như trì độn.
"Viên gia ở Cù Châu …”Nàng thì thào, đôi mắt đột nhiên đỏ lên: "Thật sự là… Viên Tố Phương…"
"Tên gì ta cũng thật sự không biết… Lúc đi tới Thái châu gặp phải cướp
đường, vị Viên tiểu thư gặp nguy hiểm… Bọn họ nói có người thân là Tham
tướng ỏ nơi này…" Tín Triều Dương nói, cau mày quan sát nàng: "Nàng…
Quen biết nàng ta?”
Tín Triều Dương gật đầu: "Cũng không thể coi là cứu, mọi người đều bị bao vây… Thế nào?"
Cố Thập Bát Nương lắc đầu, không nói gì, trên mặt hiện lên nụ cười cổ quái, giống như ưu thương lại giống như bi thương.
"Lần này lại là ngươi cứu nàng…" Nàng thì thào nói, nói xong thở dài.
Tín Triều Dương cười, nói giỡn: "Như vậy lần đó là ai cứu nàng?"
Cố Thập Bát Nương cũng không nhìn hắn mà ánh mắt nhìn về phía cửa.
Thẩm An Lâm…
Cũng là ở Thái Châu, cũng gặp cướp đường, hắn uy phong lẫm liệt cứu nàng,
nàng cảm kích ân tình, tới tận cửa nói cám ơn, không tiện gặp được nam
chủ nhân, dĩ nhiên là yêu cầu gặp mình, nữ chủ nhân…
Xem náo nhiệt… Dạo chơi… Nói đùa… Nắm tay nhau vui vẻ giống như tỷ muội tình thâm…
Đời trước, đối với người luôn sống trong sự cô đơn tinhĩ mịch như Cố Thập
Bát Nương mà nói không thể nghi ngờ chính là trời hạn gặp mưa rào…
"Thập Bát Nương, sao vậy?" Tín Triều Dương thu hồi vẻ đùa giỡn, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn nước mắt rơi xuống từ trên mắt Cố Thập Bát Nương.
"Không có việc gì…" Cố Thập Bát Nương đưa tay lau nước mắt, cười: "Chỉ nghĩ đến một chuyện nên luống cuống…”
Tín Triều Dương nhìn nàng, đưa tay vỗ nhè nhẹ vai của nàng, mỉm cười, không nói gì.
"Nghe nói Tín thiếu gia bị bệnh, Tố Phương cố ý tới để thăm ân công…"
Ngoài cửa vang lên giọng nói nhẹ nhàng mềm dịu, một cô nương dáng vẻ xinh đẹp xuất hiện trước cửa.
Cố Thập Bát Nương nhìn cô nương kia chậm rãi đi vào, kiều diễm xinh đẹp
như một nụ sen mới nở, gương mặt dần dần phóng đại rõ ràng ngay trước
mắt.
Hình như cảm nhận được sự quan sát rõ ràng, nàng cũng nhìn
sang, con mắt linh hoạt chuyển động, hơi chần chờ, cười nhạt, gật đầu
coi như là chào hỏi.
Cố Thập Bát Nương cũng cười rồi dời tầm mắt đi.
Cuộc sống đều sẽ gặp phải chuyện này chuyện kia, là số mạng cũng tốt, duyên phận cũng tốt, có chuyện gì đâu?
Nàng đã buông xuống, buông xuống mọi e ngại.
Giống như ca ca từng nói, một đời người có vô số quanh co hay thay đổi, đường đi đều do mình tự chọn, nếu đã bước lên trên con đường đời này, cũng
không cần sợ hãi, đường gập ghềnh hay có hố sâu cũng tốt, rộng rai bằng
phẳng cũng tốt, trông trừng trái tim của chính mình, bình bình thản thản mà sống, vui vui vẻ vẻ mà sống, không sợ sống cũng không sợ chết.
Tận tâm tận lực, mặc dù viết là bắt chước, nhưng Khổng Tử cũng nói đó là học tập.