Đêm sắp tàn, nhưng trên bầu trời kinh thành vẫn mịt mù một tầng sương khói.
Chu Xuân Minh gặp chuyện bỏ mình, tuy đầu hung thủ đã bị chém treo trên đầu tường thành, nhưng chắc chắn Chu gia vẫn sẽ không bỏ qua cho kẻ chủ
mưu, mọi người trong triều vẫn chưa nguôi cảm giác sợ hãi sau một lần
càn quét đó.
Bên trong loạn lạc, người Cố gia lại lỗ mãng gây hấn với thế gia Bình Dương hầu, đến nay mới thôi, Bình Dương hầu hay Hoàng
cung, đều là một mảnh trầm mặc, không ai biết được bọn họ đang suy tính
thé nào, sự trầm mặc này so với náo loạn càng khiến người ta không biết
phải làm thế nào, không khí trong kinh thành bây giờ cực kì nặng nề, mỗi người đều bất động chờ đợi tình hình tiến triển kế tiếp.
Nhà Cố
gia trong kinh thành nằm ở một vị trí cách khá xa phố xá sầm uất, sang
sớm, ngoại trừ mấy hài đồng chơi đùa bên ngoài, cũng không có mấy ai qua lại, ngay lúc chúng nó đang tranh luận với nhau vì mấy hòn đó, chợt đầu ngõ xôn xao một trận, tựa hồ có rất nhiều người đến, nhóm hài đồng
ngưng cãi nhau chạy qua xem.
Chỉ thấy một đám người mặc quân phục màu đen, trong tay là xích sắt đi theo phía sau một nam nhân sắc mặt âm trầm đi nhanh đến.
“Hình bộ phá án, những ai không liên quan mau tránh ra.” Bọn họ lạnh lung
quát, những sợi xích sắt trong tay rung chuyển va chạm nhau phát ra
thanh âm rung động.
“Nha dịch hình bộ!” Bọn hài đồng sửng sốt một khắc, lập tức hô lên, nhao nhao tán ra như chim lạc bầy.
Dưới quyền lực của Chu Xuân Minh, đường đệ của hắn là Chu Xuân Dương ở trấn
Thông Chính chính là Hình bộ thị lang, Hình bộ không nghi ngờ là nănh
vuốt riêng của hắn, nhóm người không gì không làm được, không gì ngăn
cản được, thanh danh hiển hách, nhắc đến có thể dọa trẻ con khóc thét.
Cửa Cố gia bị mở ra, những người nghe tin tụ tập chật kín bên đường, nửa sợ hã nửa tò mò vây xem, không hề dám lên tiếng hỏi bọn hắn đến đây làm
gì.
“Cố Hải đâu?”
Trong Cố gia, thấy chỉ còn ba bốn người, nha dịch cầm đầu không khỏi nhíu mày quát.
“Gia huynh đến Lại bộ rồi..” Cố Thập Bát Nương lạnh giọng đáp.
“Tại sao trong đây chỉ có chừng này người?” Nha dịch nhìn danh sách trong
tay, nhíu mày hỏi, “Có phải lẫn trốn hết rồi hay không?”
“Gia mẫu hồi hương tế tổ..” Cố Thập Bát Nương đáp, nhìn những tên nha dịch, “Không biết mấy vị công gia có việc gì?”
“Thời điểm hồi hương cũng khéo ắm..” Nha dịch hừ lạnh một tiếng, nhìn Cố Thập Bát Nương,giơ kim bài Hình bộ lên, “Có người đến bào các người cùng
nghịch tặc có liên quan,các ngươi theo chúng ta đến Hình bộ một
chuyến..”
Nghe hắn vừa nói, sắc mặt mọi người Cố Gia hoảng sợ.
“Nói thật dễ dàng.” Cố Thập Bát Nương cười lạnh một tiếng, chỉ ra cửa, “Cố
gia ta ba đời không có nam nhân phạm pháp, không có nữ nhân tái giá, tổ
tôn ba đời đều là quan viên, các ngươi ngang nhiên xông vào bắt người,
trong mắt còn có lễ pháp triều quy?”
Lời này nếu đặt vào trường hợp của nha dịch khác, có hiệu quả hù dọa đối phương.
“Cô nương nhanh mồm nhanh miệng, gian xảo có thể phân biệt, cũng không đủ
chứng cớ, ta còn phải đưa đến nơi này của đại nhân..”Bình Dương hầu vuốt râu nói, ánh mắt lóe lên, giống như đã từng gặp qua nàng, thấy được
phản ứng, nghe được nàng nói.
Hình Bộ thượng thư Chu Xuân Dương cười ên, trong mắt không che dấu tự tin lẫn tự cao tự đại.
“Dám nói lễ pháp triều quy với chúng ta, quả thật sai lầm..” Hắn vỗ lên cái
bụng to, “Đừng nói là một cái quan gia thất phẩm nho nhỏ, ngay cả quan
nhất phẩm đương triều nhà lao này cũng có thể bắt giữ, nói lễ pháp triều quy cùng Hình bộ, cũng phải xem ngươi có đủ tư cách không, tối thiểu
cũng phải một cái lão phu, còn nể mặt ngươi nửa câu..”
Bình Dương hầu gật đầu,cười, không nói gì.
“Lần này đa tạ tâm ý Bình Dương hầu..” Chu Xuân Dương chắp tay nói.
“Đâu có đâu có…” Bình Dương hầu cười nói, thần sắc đạm mạc, “Vốn chỉ cho là
tiểu nữ nhi tranh chấp, Bản Hầu cũng không để ý đến, không nghĩ đến về
sau, quả thật có vẫn đề, đại sự như thế, bản hầu cũng không dám giấu
giếm..”
Trên mặt Chu Xuân Dương hiện lên một tia tàn nhẫn, hắn
đương nhiên biết có vấn đề! Nhưng mà ngại không có chứng cớ, không có
thời cơ thích hợp, mới giả mù sơ mưa, giờ có người đem cơ hội đến, nếu
hắn lại bỏ qua, vậy thì đúng thật là mù rồi!“Lần này ta muốn xem xem,
rút ra cây cải còn không mang ra bùn hay không(ý giống như bắt được cọp
con thì coi cọp mẹ có xuất hiện không), những thứ cẩu tặc chết tiệc này, dám ám sát huynh trưởng của ta, một cái cũng đừng mơ tẩu thoát.” Chu
Xuân Dương nghiến răng nói.
Sắc mặt Bình Dương hầu khẽ động, nhìn vào mắt Chu Xuân Dương, lần này Cố Hải là mũi nhọn, sau đó là những
đồng đảng bên người Cố Hải, hắn ta muốn mượn cơ hội lần này loại bỏ
những phần tử chống đối, mượn đại án lần này lật trời, nhổ đi những cái
gai trong mắt này, tuy đã diệt trừ một phần, nhưng dù sao cũng có nhiều
người hắn không thể nào xuống tay, nhất là những nhân vật quyền cao chức trọng, chỉ cần những người này tồn tại một ngày, Chu gia liền cảm thấy
không có cuộc sống bình an, không chỉ tự trách đối với cái chết của Chu
Xuân Minh, mà chính là hoảng loạn với tương lai phía trước.
“Đại nhân…” Bình Dương hầu trầm ngâm một khắc, nhỏ giọng nói, “ Chuyện Chu đại nhân, trong lòng Bản hầu cũng rất khổ sở..”
Nghe ý tứ trong lời nói của ông, Chu Xuân Dương thu hồi biểu cảm, quay đầu nhìn.
“Tính ra Lão đại nhân vào triều từ năm thứ ba Khánh KHang, đến bây giờ ước
chừng năm mươi năm, cùng hầu hạ bệ hạ cũng năm mươi năm..” Bình Dương
hầu khẽ thở dài, buồn bã nói.
“Vâng..” Sắc mặt Chu Xuân Dương
cũng buồn, Chu gia bọn họ hưởng thụ vinh hoa phú quý cũng đủ năm mười
năm, hiện giờ cây đại thụ đột nhiên đổ đi, trên mặt tuy không thể hiện,
trong lòng nhịn không được có chút mờ mịt hoang mang.
“Ta đã tiến cung nhiều ngày, nhìn thấy hoàng thượng, lão nhân gia ông ấy cũng nhớ
thương, chỉ là thương tâm không thể thổ lộ ra..” Bình Dương hầu nói
tiếp, “Trong mắt bệ hạ, lão đại nhân không chỉ là cận thần, mà còn là
bằng hữu..”
Trong lòng Chu Xuân Dương hơi đau xót, thiếu chút nữa rơi cả nước mắt, Bình Dương hầu nói như vậy không phải để khiến hắn vui vẻ, mà đối với một người Bình Dương hầu, cũng không cần phải làm vậy.
Cho đến nay, quan hệ của những hầu phủ thế gia đối với các thần tử trong
triều đều không xa không gần, không tham gia ủng hộ bất kì phe phá nào,
nhưng những người này, có thể đoán được chiều gió chuẩn hơn bất kì ai,
vốn chỉ là cung cấp chứng cớ, bây giờ còn nói chuyện tâm tình hoàng đế,
có thể chứng minh trong mắt bệ hạ, tình cảm đối với Chu Xuân Minh là
thật..
Hướng chi, việc Chu Xuân Minh chết cũng đã kính động đến
hoàng đế, thiên hạ này người có thể quyết định nhân sống hay chết, nhất
là một cái đại thần như vậy, một vị thần hắn ủy thác trọng trách, chỉ có thể là Long Khánh đế - thiên tử này. Vậy mà có người nhảy ra giết Chu
Xuân Minh, không khác nào cho hoàng đế một bạt tai, hoàng đế dù có hỉ nộ vô thường cũng thật sự nổi giận, cho nên mặc cho Chu gia truy án một
cách hung hăn trắng trợn, chính là biểu hiện sự phẫn nộ của Hoàng đế,
muốn răn đe những con dân ngang ngược.
“Lúc gia huynh còn sống,
lo lắng không thể tận trung vì bệ hạ, cứu giang sơn bệ hạ, ngày ăn không ngon, đêm khó ngủ..” Chu Xuân Dương nghẹn ngào nói.
Bình Dương hầu gật đầu, “Cho nên hiện giờ, quan trọng là điều tra rõ hung thủ, an ủi linh hồn lão đại nhân chốn linh thiêng..”
Cũng không nên cố quá…toàn bộ đều phải tuân theo cơ bản…(không hiểu lắm)
Đối với hành động của Chu Xuân Minh, số lượng vương hầu kết giao không
nhiều lắm, cho nên cực kì cao hứng, “Đa tạ Hầu gia..” Chợt buồn rầu trên mặt hắn biến mất, khôi phục lại khí thế uy nghiêm của một kẻ địa vị cao cấp nắm quyền sinh sát trong tay, “Lão phu đã phát lệnh đến huyện Kiến
Khang, tra rõ người Cố thị, không để sót một dấu vết nào..”
“Bất
kể thế nào, triệt để điều tra mới tốt, thật không nên để cho gian thần
trà trộn vào bên trong triều đình..’ Bình Dương hầu cũng nghiêm túc nói, một mặt theo bản năng nhìn ra bầu trời bên ngoài, mày hơi nhíu lại.
“Hầu gia yên tâm, tuy pháp lệnh có quy định chỉ được bắt giam phụ nhân phạm
tội gian dâm tử tội, nhưng vụ án lần này là liên quan đến đại thần triều đình, lại có chứng cớ xác thực, ta muốn xem xem ai dám ngăn cản Hình Bộ ta bắt người..” Trên mặt Chu Xuân Dương càng ngày càng tàn nhẫn, chậm
rãi nói.
“Tuy nói là vậy, nhưng gia nữ sau này muốn nhập Đông
cung, đại nhân muốn nghĩ cho Thái tử điện hạ..” Bình Dương hầu thấp
giọng nhắc nhở.
Chu Xuân Dương bật cười, trong mắt hiện lên tia
âm lãnh, suy nghĩ cho Thái Tử điện hạ?Lão tử vì sao phải suy nghĩ cho
hắn? Chu gia bọn họ còn thiếu sao? Kết quả thế nào? Huynh trưởng của hắn chết thê thảm như vậy, Thái tử kia đến cái rắm cũng không phóng, lại
phải nghĩ cho nữ nhân của hắn, nhượng bộ kẻ đáng tình nghi nhất! Có thể
thấy được vương tôn hoàng thất, nhất vong phụ nghĩa! Làm việc dưới
trướng bọn họ căn bản là không có tình! Cho bọn họ chịu thiệt một chút,
chịu tội tại lúc đăng vị,phải tỏ ra là cái đuôi đáng thương, với việc
mãn nguyện trong tương lai mới biết được bọn thần tử này đáng quý.
Đến đây, chỉ sợ không ai đến, nhìn xem vào thời điểm này, khiêu chiến cấm
địa của bệ hạ, hiện giờ người hiểu chuyenj trong thiện hạ, đều biết rằng Long Khánh đế ghét nhất chính là người khác ngỗ nghịch mình! Nhất là
sau sự kiện Chu Xuân Minh! Lão nhân gia tự mình hạ chiếu, bất luận kẻ
nào than phận gì, đều bị điều tra không ngoại lện.
Bên môi Bình Dương hầu hiện lên ý cười, một câu như vậy đủ rồi, ông không cần nói nữa.
Nếu không có ai đến ngăn cản, nữ nhân này chạy một vòng cũng không thể chạy thoát khỏi đại đường Hình bộ, chỉ cần tiến vào đại đường Hình Bộ, mặc
kệ có tội hay không, đời này cũng đừng mơ tưởng tiến cung.
Huống
chi, chỉ cần nó tiến vào, liền mơ tưởng long tóc vô thương mà thoát ra! Ý cười lạnh lẽo dần dàn lan tỏa trên mặt Bình dương hầu, một con kiến nho nhỏ, muốn bóp chết ngươi cũng không phải chuyện lớn, đây là tự ngươi
chuốc phiền phức, nguyên bản Bình Dương hầu bọn họ khinh thường không
muốn để ý, cho ngươi chỗ tốt, ngươi ngược lại không biết cảm tạ, ngược
lại nháo lên, thật cho rằng ngươi một bước lên trời là muốn làm gì cũng
được? Thật sự là tầm nhìn hạn hẹp, không biết trời cao đất rộng! Đừng
nói một cái nữ nhân trúng tuyển Đông cung như ngươi, ngay cả một con
cháu huyết thống hoàng thất, một khắc trước còn hưởng thánh quyến, một
giây sau đã trở thành thân bại danh liệt, không bằng heo chó!
Bây giờ bản hầu hạ mình, dạy dỗ bọn trẻ các ngươi một phen, cho các ngươi
hiểu rõ, cái gì gọi là thiên uy khó dò, thế sự vô thường.
Lúc này trong viện Cố gia vẫn còn giằng co, người vây xem đã bị lòng hiếu kì
lấn át nỗi sợ hãi đối với nha dịch Hình Bộ, chen chúc tại đại môn, để
nghe rõ cuộc đối thoại
“..Ta nói ngươi nữ tử kia, đừng có lải
nhải, nói thật cho ngươi biết, nhân chứng đã đứng đầy đại đường, dù trời có sập xuống, hôm nay cũng phải đi một chuyến với chúng ta…” Nha dịch
cầm đầu cười lạnh quát, “Lúc này, Cố Hải chỉ sợ cũng đang đứng tại đại
đường chúng ta rồi, ngươi đừng phí tâm, đừng đùa giỡn tâm nhãn với chúng ta, cũng chỉ làng phí thời giời thôi.”