Vì chuyện của Dương Nhất Sinh mà hôm nay nhất định
triều đình phát sinh sóng gió, tất cả mọi người chà sát tay, chuẩn bị
làm lớn một trận nhưng cũng cùng ngày lại truyền ra một tin tức khiến
mọi người xôn xao.
Ở trong nhà lao Hình Bộ, Dương Thái Sinh đâm đầu vào cột tử vẫn bỏ mình.[QR2][diendanlequydon]
Lần này mặc kệ là muốn hắn sống hay muốn hắn chết, mọi người đều trở tay
không kịp. Những người giúp đỡ và đệ tử của Dương Thái Sinh quỳ gối bên
ngoài ngọ môn quan, khóc lóc dập đầu, chỉ trích đại lao Hình Bộ hành hạ
Dương Thái Sinh đến chết. Nếu Dương Thái Sinh có ý định tự vẫn thì ngay
khi mới bị giam đã tự vẫn rồi tại sao còn cố gắng chịu đựng nỗi đau khi
bị chặt chân, sự khốn khổ ở chốn lao tù, lại đúng lúc sắp được đại xá
lại tự vẫn? Nguyên nhân chỉ có một chính là có người hãm hại.
Mà
tất nhiên Hình bộ Thượng Thư không nhận trách nhiệm này nên khiêng thi
thể của Dương Thái Sinh đến cho mọi người khám nghiệm tử thi, xem là tự
vẫn hay là bị người uy hiếp cưỡng bức. Chuyện này lại càng làm cho những người giúp đỡ Dương Thái Sinh khóc lóc thảm thiết, xôn xao huyên náo,
thái tử điện hạ thấy vậy đành phải mời hoàng thượng đang tu dưỡng trong
thâm cung ra xử lý.
Hoàng đế luôn ôn hòa, nhu nhược cũng giận dữ, hạ lệnh phạt trượng các đại thần đang quỳ gối bên ngoài điện, trong lúc nhất thời tiếng kêu rên cùng với máu tươi bay tung tóe, cũng may nhờ có thái tử điện hạ quỳ xuống bên ngoài điện năn nỉ cầu xin mới lưu lại mặt mũi cho bách quan.
Cuối cùng Dương Thái Sinh vẫn bị định tội phỉ báng quân vương, chẳng qua là người đã chết nên mọi việc cũng giải
quyết vội vàng. Con cháu trong tộc bị đày khỏi kinh thành, hai đời không được phép tham gia khoa cử. Bởi vì hoàng thượng cảm thấy Dương Thái
Sinh chết rất thư thái nên giận chó đánh mèo, vừa mắng Hình Bộ một trận
vừa phạt bổng lộc.
Phán quyết như thế, trong lòng hai bên đều có
kết luận. Bên đảng thanh liêm nghĩ rằng Dương Thái Sinh bị Chu Xuân Minh hành hạ đến chết mà Chu Xuân Minh cũng tức đến giậm chân, cho rằng
Dương Thái Sinh thật quá ghê tởm, trước lúc chết cũng muốn làm hắn ghê
tởm theo.
Bên trong phòng, Chu Khải Thư tức giận mắng to, vỗ bàn đứng dậy, làm đổ cái ghế, ở bên ngoài Linh Nguyên giống như hóa si ngốc.
Linh Nguyên đứng ở đó, cả người cứng ngắc, một nửa thân thể được ánh đèn
chiếu rọi, một nửa còn lại chìm trong bóng tối, vẻ mặt lúc sáng lúc tối, hai mắt lóe sáng như dã thú.
“Nhị thiếu gia?” Bên cạnh có người nhẹ giọng gọi.
Linh Nguyên quay sang, nhìn thấy một vị đại nhân đương triều.
“Đại nhân.” Linh Nguyên mỉm cười, chắp tay.
Có nhiều người từ trong nhà đi ra, trên mặt hơi ngại ngùng, rõ ràng mới bị chửi không nhẹ.
“Lão nhị, ngươi tra thế nào rồi?” Chu Khải Thư đứng ở cửa, trầm mặt, không nhịn được, nóng nảy hỏi.
Đối với cái chết của Dương Thái Sinh, phụ tử Chu gia nhận định chuyện không hề đơn giản như vậy, vì vậy mới sắp xếp người điều tra xem trước lúc
chết Dương Thái Sinh đã tiếp xúc với người nào.
“Ngày hôm đó có tổng cộng bốn người đến thăm Dương… Dương Thái Sinh…” Linh Nguyên móc một cuộn giấy từ trong tay áo ra, đưa lên.
Chu Khải Thư phấn chấn cầm lấy mở ra, đọc lướt qua xong lại càng nóng nảy,
trong đó có ba người họ rất quen thuộc, chính là đệ tử của Dương Thái
Sinh mà cái tên còn lại vô cùng lạ mắt.
“Cố Ngư?” Hắn cau mày hỏi: “Đây không phải là trạng nguyên của chúng ta sao? Hắn đi thăm Dương Thái Sinh làm cái gì?”
“Ngục tốt nói cũng không phải hắn cố ý đi thăm Dương Thái Sinh mà là lấy tư
cách quan Hình Bộ Viên Ngoại đi kiểm tra…” Linh Nguyên đáp.
“Tiểu tử này được đề bạt làm Hình Bộ Viên Ngoại rồi à?” Chu Khải Thư nhíu mày, đối với tin tức này cảm thấy hơi mơ hồ.
“Đúng vậy, hoàng thượng đưa ra ba vị trí để hắn chọn, trạng nguyên nói muốn
tự mình đi xem một chút rồi mới lựa chọn.” Có người biết nội tình lập
tức nói.
“Hắn thật là không khách khí.” Chu Khải Thư vẫn cười nhưng hoài nghi vẫn chưa biến mất: “Vậy hắn đến cũng quá trùng hợp…”
“Ngày ấy hắn gặp Dương Thái Sinh xém chút nữa bị hù chết, che miệng chạy ra
khỏi đại lao, cũng không nói thêm câu nào, lập tức bẩm với hoàng thượng
không nhận chức Hình Bộ Viên Ngoại, nghe nói còn muốn ra khỏi kinh…”
Linh Nguyên đáp.
“Tiểu tử lông chưa dài nhát như chuột.” Chu Xuân Minh cười ha ha.
Tất cả mọi người cũng cười theo, Linh Nguyên cũng cười nhưng mà nụ cười của hắn không giống người khác.
“Ta suy đoán lão đầu này không có hy vọng được đại xá nên mới không muốn sống…” Có người suy đoán nói.
Chu Khải Thư khoát tay, không muốn nói nhiều: “Thật cmn xúi quẩy, lão già này thật làm người khác buồn nôn.”
Vì vậy tất cả mọi người đều gật đầu phụ họa.
“Hắn đã chết thì chết nhưng những chuyện lặt vặt kia phải tính, không thể
tiện nghi cho những lão gia hỏa kia, các ngươi trở về, chuẩn bị kĩ một
danh sách cho ta…” Chu Khải Minh vỗ một cái, cắn răng nói.
Mọi người biết điều lên tiếng cáo từ.
Chu Khải Thư tuyệt đối không tự mình tiễn bọn họ, công việc này tự có Linh
Nguyên làm. Linh Nguyên tiễn mọi người quay trở lại, đứng trước mặt Chu
Khải Thư, muốn nói lại thôi.
“Đại thiếu gia…” Chợt Linh Nguyên quỳ một chân xuống: “Xin hãy bỏ qua cho Cố Hải…”
“A, người kia là ân công của ngươi…” Chu Khải Thư bắt đầu nghịch ngón tay,
không mặn không nhạt nói: “Thật sự cái người ân công này của ngươi rất
không biết điều…”
Linh Nguyên khấu đầu.
“Đứng lên đi.”Chu Khải Thư nói, lại chợt hỏi: “Ta quên hỏi, ngươi có muốn bắt cô nương kia tới tay không?”
“Ta có nhắc đến chuyện đó…” Linh Nguyên ngẩng đầu lên, hàm ý sâu xa cười
nói: “Cố Hải biết thân phận của ta, đánh đuổi ta ra khỏi cửa… Chuyện
này…”
Hắn thở dài, buông một tay nói: “Đành thôi.”
“Nên ta mới nói tiểu tử này không biết điều.” Chu Khải Thư vỗ bàn, cười ha ha,
đứng lên kéo Linh Nguyên dậy: “Cái loại tiểu môn hộ đó có cái gì tốt, ta cũng đã từng gặp qua nàng ta, là một người khó coi… Ta sẽ nói với mẫu
thân, tìm cho người một tiểu thư khuê các môn đăng hộ đối…”
“Vậy
làm phiền mẫu thân và đại ca phí tâm.” Linh Nguyên cười nói, chần chờ
một lúc: “Cho nên ta muốn cầu xin đại ca, từ nay về sau coi như đã báo
đáp ân cứu mạng, sẽ không còn quan hệ gì nữa…”
Chu Khải Thư suy
nghĩ một lúc, một suy nghĩ thoáng qua: “Cũng được, nhưng mà thật sự tiểu tử này quá ồn ào, để cho hắn cút đi xa một chút.”
“Cảm ơn đại ca.” Linh Nguyên khom người nói, cúi đầu để che giấu sự quyết tuyệt trong đáy mắt.
Cùng lúc đó, trong Đông cung, hoàng thái tử gặp mặt Cố Ngư cũng hỏi những chuyện liên quan đến việc nhậm chức.
“Nếu cả ba chức vụ phụ hoàng nói ngươi đều cự tuyệt, cô (danh xưng các vương hầu thời xưa thường dùng để tự xưng) cũng không biết có thể để ngươi
làm gì?” Hắn lạnh nhạt nói, nhìn người thanh niên trẻ tuổi tuấn tú trước mặt.
Cố Ngư ngẩng đầu, vẻ mặt cung kính nhưng lạnh nhạt nói: “Thần muốn đi Dương Châu.”
Hoàng thái tử mỉm cười: “Hình như Dương Châu không có chức quan trống.”
“Thần biết rõ.” Cố Ngư cười nói: “Cho nên muốn xin điện hạ giúp đỡ.”
Thái tử cười nhạt xong, chợt đổi đề tài: “Ngươi đã nói gì với người nọ?”
Hắn không nói tên nhưng cả hai người đều biết người được nhắc đến là ai.
“Không có gì, chỉ là đồng ý hoàn thành tâm nguyện của người đó mà thôi.” Cố Ngư cười đáp. Trên khuôn mặt trắng nõn luôn lạnh lùng của thái tử hiện ra sự chấn động,
mắt phượng thâm thúy nhìn người thanh niên trẻ tuổi trước mắt này, người làm cho phụ hoàng yêu thích rồi chán ghét, từ chán ghét lại yêu thích.
Dương Thái Sinh có nguyện vọng gì? Người trong thiên hạ đều biết chính là Chu Xuân Minh bị rơi đài, trong triều đình chỉ còn lại sự trong sạch mà
thôi.
Làm cho thủ phụ nhât phẩm đương triều rơi đài, từ trong
miệng người vị quan thất phẩm tuổi chưa đến hai mươi đang đứng trước mặt nói ra, nhẹ nhàng giống như đang nói chuyện thời tiết hôm nay như thế
nào.
“Ông ta tin?” Thái tử cười nhạt hỏi.
“Thay vì nói tin thần không bằng nói tin điện hạ.” Cô Ngư khom người nói.
Hoàng thái tử nhìn hắn, trên mặt có mấy phần đùa giỡn: “Cố Ngư, làm sao ngươi dám nói như vậy?
Quan hệ giữa thái tử và Chu Xuân Minh gần như tất cả mọi người đều thấy rõ, có ai ăn gan báo cũng không dám nói như vậy.
“Không phải là thần dám mà là thái tử điện hạ dám.” Cố Ngư vẫn khom người như cũ, giọng nói vô cùng trịnh trọng.
Nhất thời thái tử cứ lẳng lặng nhìn hắn, nhẹ nhàng phất tay: “Ngươi đi đi.”
“Tạ điện hạ.” Cố Ngư cúi đầu thi lễ thật sâu cũng không nói thêm câu nào nữa, lùi về phía sau đi ra ngoài.
Biết hắn đã rời đi, một người phụ tá bước ra.
“Điện hạ, người này thật có gan làm loạn.” Phụ tá nói nhỏ.
Thái tử chỉ cười, đứng dậy: “Hắn nói, ngươi làm là được rồi.”
“Vâng.” Phụ tá khom người nói, nhìn thái tử chậm rãi đi vào trong.
Nhìn thấy thái tử điện hạ đi vào, cung nữ lập tức tiến lên.
“Đi xuống.” Không đợi họ đến gần, thái tử nói.
Thật sự vị thái tử này lạnh lùng đến dọa người, cung nữ không dám chậm trễ, cúi đầu nối đuôi nhau đi ra.
Bên trong tẩm cung xa hoa không có một bóng người, thái tử đứng yên một
khắc, nhấc chân đi qua tấm bình phong, đứng trước cửa cửa căn phòng nho
nhỏ bên cạnh.
Bên trong vẫn sắp xếp như cũ nhưng cũng chỉ là một mảnh vắng lạnh.
“Lão Hoàng…” Thái tử chợt gọi.
“Tiểu nhân ở đây…” Hoàng nội thị vẫn xuất quỷ nhập thần như cũ, mặt mũi tươi
cười, khom người: “Điện hạ, hôm qua Cố Nương Tử vừa về nhà đã tỉnh, còn
ăn nửa bát cháo…”
“Ta có hỏi ngươi chuyện này sao?” Thái tử đứng không nhúc nhích, khẽ cau mày nói.
Hoàng nội thị cũng không sợ hãi, mà cười hì hì, giơ tay lên đánh nhẹ một bạt
tai lên mặt mình: “Thật là lắm mồm. Điện hạ, ngài có gì phân phó?”
Bên trong phòng trầm mặc một lúc.
“Tinh thần nàng có tốt chưa?” Giọng nói lạnh nhạt của thái tử vang lên.
Nói những lời này xong cũng không nghe thấy tiếng trả lời, hắn nhịn không
được xoay người, khẽ cau mày nhìn Hoàng nội thị đang đứng trước mặt.
“A? Điện hạ đang hỏi tiểu nhân?” Hoàng nội thị làm ra vẻ không hiểu.
Thái tử nhìn hắn, vẻ mặt bất động.
Hoàng nội thị liền cười ha ha, tiến lên một bước, quỳ bên cạnh chân thái tử:
“Tuy có hơi mỏi mệt nhưng tinh thần vẫn tốt, còn chọc cười mẫu thân của
nàng…”
Thái tử nghe vậy thì yên lặng một lúc rồi bước chân ra ngoài.
“Điện hạ… Điện hạ…” Hoàng nội thị bước nhỏ đuổi theo, nói nhỏ bên cạnh: “Nếu điện hạ muốn đi gặp Cố Nương Tử, tiểu nhân…”
Chân của thái tử chợt dừng lại, vẻ mặt chợt nghiêm nghị.
“Gặp? Vì sao phải gặp? Vì sao cần gặp?” Hắn quát.
Thái tử không nổi giận đã làm người khác không dám nhìn thẳng, lúc tức giận
ngay cả người quen thuộc như Hoàng nội thị cũng nhịn không được mềm nhũn bắp chân, cúi người, quỳ trên mặt đất khấu đầu xin lỗi.
Thái tử nhìn hắn, sải bước đi, thật lâu sâu Hoàng nội thị mới dám ngẩng đầu lên, ngồi nghiêng trên mặt đất vỗ ngực thở dốc.
“Nương ơi… Câu kia không đúng? Tại sao lại đột nhiên nổi giận?” Hắn nghiêng đầu nói thầm: “Rốt cuộc là có nhớ hay là không nhớ?”
Hai ngày sau, danh sách điều động cụ thể của các quan viên đã truyền xuống.
“Ca ca đi Lợi Châu?” Trên giường êm, Cố Thập Bát Nương khoác áo choàng ngồi thẳng người dậy, thậm chí nàng còn không biết Lợi Châu ở đâu, đặt sách
trong tay xuống: “Rất xa sao?”
Cố Hải cười: “Ở thượng nguồn sông Gia Lăng, ngồi thuyền cũng rất nhanh.”
Cố Thập Bát Nương mỉm cười, gật đầu: “Ở đâu cũng tốt.” Lại khẽ cau mày: “Chỉ là lần này muội cũng không thể đi cùng ca ca…”
“Không vội, chờ dưỡng tốt thân thể, huynh cũng sắp xếp ổn thỏa mọi việc ở bên
kia xong, muội và mẫu thân lại tới.” Cố Hải cười nói, bưng ly trà ấm áp ở bên cạnh lên, muốn tự tay đút cho nàng thì có người đến báo có đồng
kiêu đến thăm.
Mặc dù rõ ràng Cố Hải nhận được bổ nhiệm không tốt nhưng mọi người đều biết Chu Xuân Minh cố ý chèn ép hắn vì vậy không ít thanh quan đến thăm.
“Ca ca đi đi.” Cố Thập Bát Nương đưa tay đỡ lấy ly nói.
Linh Bảo từ bên ngoài đi vào, cười nhận lấy, nói với hai người: “Tiểu thư, người cũng có khách đấy.”
Cố Thập Bát Nương trở về, bên ngoài nói do lúc sao thuốc không may làm độc cũ tái phát, tin tức truyền ra, dược thương và dược sư đến thăm nối
đuôi nhau không dứt, tất cả đều được Cố Hải tiếp đón và cảm ơn, Cố Thập
Bát Nương gặp cũng không nhiều.
“Lần này có gặp không ạ?” Linh Bảo hỏi, giọng nói có hơi chần chờ.
Cố Thập Bát Nương nhìn nàng, cảm thấy khó hiểu, tại sao nha đầu này lại
không nói rõ là người nào? Lại trực tiếp hỏi có gặp hay không? Vốn dĩ
muốn nói không gặp nhưng như thế lại muốn hỏi một chút.
“Là ai?” Nàng hỏi.
“Dạ…” Linh Bảo cười cười: “Là Tín đại thiếu gia của Đại Hữu Sinh…”
Cố Thập Bát Nương nói nàng ấy để ly trà xuống, ngồi thẳng người dậy, mỉm
cười: “Ta còn đang thấy khó hiểu tại sao không thấy hắn đến thăm, đúng
là tuyệt đối không có đạo lý này… Mời hắn vào.”