Cổ Lăng Vân kinh hãi, đột nhiên cơ thể căng cứng, nghiêng đầu nhìn về phía có giọng nói.
Âm thanh mở cửa vang lên kẽo kẹt, một bóng người từ bóng tối bước vào,
dưới ánh nến hiện ra một thân hình hơi còng, ông ngẩng đầu lên, một
khuôn mặt già nua xuất hiện.
“Là ngươi.”
Năm tháng và chất độc làm gương mặt của ông hoàn toàn thay đổi nhưng Cổ Lăng Vân vẫn nhận ra ngay, vẻ mặt hắn kinh hoảng như gặp quỷ.
“Thấy ta không chết có phải ngươi rất thất vọng hay không?” Lưu Công chậm rãi nói, kéo cái ghế sang, ngồi xuống.
“Ta thật sự không ngờ lại là ngươi…” Cổ Lăng Vân nhìn khuôn mặt khô già đã không nhìn ra cảm xúc của ông.
Vẻ mặt Cổ Lăng Vân thay đổi, ngực phập phồng kịch liệt.
Trong phòng nhất thời chìm vào không khí im lặng quỷ dị, chỉ có tiếng nổ lép bép của ngọn nến.
Cổ Lăng Vân từ từ tỉnh táo lại, nhìn lão nhân trước mặt, mặt mũi khô nhăn, cặp mắt vẩn đục, toàn thân tản ra hơi thở của tử vong.
“Lúc này chưa chết nhưng cách cái chết không còn xa…” Hắn cười lạnh nói, vẻ mặt khôi phục sự thong dong, từ từ dựa lưng vào ghế.
Lưu Công chỉ cười không nói, bàn tay khô cằn gõ nhẹ lên bàn.
“Hạ Viêm là gì của ngươi?” Chợt ông hỏi.
Khi nói ra cái tên này, giọng nói luôn bình thản lại có sự run rẩy, nỗi đau được giấu kín trong lòng dâng lên cuồn cuộn.
Đó là người thiếu niên vì mắc bệnh mà bị vứt bỏ trên đường, ông tiện tay
cứu giúp chỉ vì tấm lòng thầy thuốc như cha như mẹ, không ngờ lại có
niềm vui ngoài ý muốn, người thiếu niên này là một người có thiên phú về thuốc, cả đời này ông không con không cháu nên đối xử với thiếu niên đó như ruột thịt, nuôi dưỡng dạy bảo chỉ đợi cơ hội truyền lại y bát cả
đời mình, không ngờ công lao nuôi dạy năm năm lại đổi lấy một đao đánh
lén sau lưng.
Bị người tin tưởng nhất phản bội, nỗi đau đớn này thấm vào xương cốt.
Cổ Lăng Vân nhìn Lưu Công cười giễu cợt.
“Nếu như ngươi không giết hắn, hắn sẽ gọi ta một tiếng nhạc phụ đại nhân.”
Hắn sâu xa nói: “Lão già, thiếu niên đa tình chỉ tình cờ gặp gỡ mỹ nhân
đã vứt bỏ công ơn nuôi dưỡng năm năm của ngươi, muốn trách thì trách
ngươi không sinh được một nữ nhi tốt.”
“Thì ra là vậy.” Lưu Công khẽ nhắm mắt, thì thào nói.
Cổ Lăng Vân hừ lạnh.
“Ai bảo ngươi chậm chạp không đưa sách viết thập thất phương đặc chế của
Lưu Công cho hắn, nếu như ngươi đưa cho hắn cũng không bức bách làm hắn
nóng nảy, ngươi đã bệnh thành như thế còn không chịu đưa sách cho hắn.”
Cổ Lăng Vân kích động nói, siết chặt tay vin: “Bằng không hắn cũng không tự mình tìm để lão bất tử ngươi phát hiện ra… Ngươi cái lão bất tử này
thật độc ác, nói hạ thủ là muốn lấy mạng hắn.”
Lưu Công cười lớn, nụ cười cực kì thê lương.
Công nuôi dạy năm năm không bằng một người mỹ nữ…
Bèo nước gặp nhau không ước hẹn duyên phận nhưng tiểu cô nương kia có thể bỏ thanh danh, chỉ vì không muốn kẻ thù chạy mất mà…
“Lưu Công ta bất tài, bị mù mắt một lần, nhưng mà cũng may ta không bị mù
mắt lần thứ hai.” Ông ngừng cười, nhìn Cổ Lăng Vân, ánh mắt đục ngầy
chợt sáng lên: “Đồ nhi tốt của ta có thể giải thích nghi hoặc cho ta, vì ta báo thù, lão nhân ta chết cũng nhắm mắt.”
Cổ Lăng Vân cười lạnh, chưa kịp lên tiếng, sắc mặt chợt biến.
“Thế nào, đã phát hiện ra rồi sao?” Lưu Công cười nhạt nhìn hắn.
“Ngươi.” Cổ Lăng Vân chợt đứng dậy, cái ghế bị đẩy ngã phát ra tiếng vang dữ
dội, trong bóng đêm yên tĩnh như thế này tạo thành tiếng vang vô cùng
chói tai, nhưng bên ngoài lại không có bất kì ai đến hỏi thăm, vô cùng
tĩnh lặng giống như cái chết.
“Ngọn nến.” Hai mắt Cổ Lăng Vân
không nén được sợ hãi, vươn ngón tay đến ngọn nến đang nhún nhảy vui vẻ, lời này vừa nói xong, cổ hắn giống như có một đôi tay vô hình đang siết thật chặt, trong nháy mắt sắc mặt xanh mét, cổ họng chỉ có thể phát ra
âm thanh ưm ưm.
Lưu Công vẫn ngồi trên ghế như cũ, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn hắn.
“Ngươi cho rằng trong thiên hạ chỉ mình ngươi biết hạ độc thôi sao?” Ông thản
nhiên nói, trên miệng nở nụ cười hài hước: “Không phải ngươi vẫn luôn
muốn đè đầu ta sao? Lần này ngươi có thể đạt được mong ước rồi, chúc
mừng ngươi, Cổ Lăng Vân, ngươi chết trước ta một bước, trên đường xuống
hoàng tuyền, ngươi đi trước ta rồi…”
Ông nói xong rồi cười lớn, kèm theo tiếng
cười này là tiếng Cổ Lăng Vân ngã phịch xuống úp mặt lên bàn, cây nến bị quét xuống đất, nháy mắt bị dập tắt, trong phòng chìm vào trong bóng
tối.
“Cái gì? Cổ Lăng Vân đã chết?” Cố Thập Bát Nương từ trên giường ngồi dậy, trên gương mặt tái nhợt là không thể tin.
Vương Nhất Chương gật đầu: “Chết trong khách sạn, ngày đó tất cả mọi người
đều bị hạ thuốc, ngủ mê mệt không tỉnh cho nên không biết là ai làm.”
Chợt Cố Thập Bát Nương che ngực thở dốc.
“Tiểu thư, người lại cảm thấy không thoải mái?” Đứng bên cạnh, thị nữ kinh
hoảng, hai tay run run đưa khăn tay trắng bằng gấm qua.
“Sư phụ…” Cố Thập Bát Nương chợt khóc như mưa, nàng không quan tâm đến việc đi
giày, cứ như vậy đi ra ngoài: “Sư phụ, sư phụ vẫn chưa chết…”
Vương Nhất Chương và mấy thị nữ ngạc nhiên, vội vàng cầm xiêm áo và giầy đuổi theo.
Lúc này bên cạnh vách núi, thân hình hơi còng của Lưu Công đang đứng đón gió, hắn quay đầu.
“Đồ nhi tốt, sư phụ không thể bảo vệ con lâu dài chỉ có thể thay con trừ
người này đi, ít nhất sư phụ mới có thể yên tâm một chút…” Ông nhìn đám
sương mù dày đặc trên đỉnh núi trước mặt: “Tiểu nha đầu, con rất tốt, sư phụ rất hài lòng, cảm ơn con…”
Ông vừa nói vừa ngửa mặt lên trời cười lớn sau đó tung người nhảy xuống vách núi.
Cuối mùa thu gió nổi lên, mặc dù đã được bọc trong một lớp áo khoác thật dày, Cố Thập Bát Nương vẫn rung mình.
“Tiểu thư…” Linh Bảo vô cùng lo lắng nói: “Thân thể người vẫn chưa khỏe,
chúng ta vẫn nên quay về thôi, Vương lão chưởng quỹ đã phái người đi
tìm, nếu có tin tức của Lưu Công sẽ báo cho người biết…”
“Nói với Vương lão tiên sinh, không cần tìm nữa…” Nàng vừa vịn tay A Tứ bước lên xe vừa nói với Đặng Nhị.
Tiểu thư lê thân thể yếu đuối, không ngủ không nghỉ ngồi xe liên tục hai
ngày, với tinh thần không tìm thấy thề không bỏ qua, mặc cho phu nhân
khóc lóc khuyên bảo cũng không cản được nàng, tại sao lại đột nhiên
không tìm nữa?
Đặng Nhị và mấy người Bảo Linh liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều tỏ vẻ nghi ngờ khó hiểu, nhưng cuối cùng mọi người đều có
thể thở phảo nhẹ nhõm.
Lúc này tiểu thư, theo như lời Bành Nhất Châm nói, nàng giống như một sợi da trâu bị kéo căng.
“Nói không chừng đến một lúc nào đó liền… bùm.” Hai tay Bành Nhất Châm phụ
họa với giọng nói phong phú làm Linh Bảo và Vương Nhất Chương sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
Dĩ nhiên, chuyện này không dám nói cho Tào Thị biết.
“Tinh thần mệt mỏi quá độ dẫn đến tổn thương thân thể…” Bành Nhất Châm nói: “Y quan Thái Y Viện nói không sai…”
Mặc kệ nguyên nhân vì sao đột nhiên lại không tìm nữa, tiểu thư chịu về
nghỉ ngơi là tốt rồi, Đặng Nhị vui vẻ đáp, xoay người cưỡi lừa rời đi
trước.
“Đợi chút…” Cố Thập Bát Nương vén rèm lên, nghiêm túc nhìn hắn: “Nói cho Vương lão tiên sinh, sư phụ của ta, Lưu Công đã qua đời…”
“Cái gì?” Đặng Nhị kinh ngạc la thất thanh.
Cố Thập Bát Nương nhìn cánh đồng rộng mênh mông, trên mặt là vẻ đau
thương, từ nay về sau, thật sự chỉ còn một mình nàng đối mặt với cả giới dược rồi.
Sư phụ, cảm ơn người đã đem chút hơi tàn giúp để tử trừ đi một u ác tính, đệ tử nhất định sẽ không làm người thất vọng
Lúc vừa lên đèn thì tuyết rơi, từng hạt từng hạt rơi xuống lác đác.
“Tuyết rơi rồi.” Tiểu thị nữ vươn tay ra, hạt tuyết trắng muốt rơi vào lòng
bàn tay của nàng, trong nháy mắt hóa thành giọt nước, xoay người nhìn
thất Cố Thập Bát Nương đang chậm rãi đi ra, bên cạnh nàng là Tín Triều
Dương một thân áo gấm xanh ngọc, tùy ý bước theo.
Nhìn thấy thị nữ mở dù đi đến, Cố Thập Bát Nương mỉm cười.
“Tuyết rơi…” Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trời đêm trở nên sáng trong
hơn rất nhiều, quay đầu nhìn Tín Triều Dương nói: “Là trận tuyết rơi đầu tiên trong năm nay đấy…”
Khi bị trúng độc, Cố Thập Bát Nương
phải nghỉ ngơi khoảng một tháng mới khôi phục tinh thần nhưng vì độc này không thể giải nên đời này nàng cũng giống Liễu Khoản, không thể tiếp
tục điều chế cao phương nữa.
Nhờ thời gian tĩnh dưỡng này mà sắc
mặt của nàng không còn trắng bệch dọa người nữa, hơn nữa mới từ bên
trong căn phòng ấm áp đi ra, trên gương mặt còn hơi ửng hồng, bông tuyết được ánh đèn chiếu rọi, nhe răng cười, nụ cười này trong treo nhưng ít
đi sự lạnh lùng.
“Ngày tốt, cảnh đẹp như vậy không bằng Cố Nương Tử ở lại sưởi ấm, uống rượu đi.” Tín Triều Dương cười nói.
Cố Thập Bát Nương đặc biệt đến để đưa thuốc, bởi vì nàng bị bệnh một thời gian dài, có rất nhiều thuốc không cung cấp đúng hạn.
Lúc nãy Tín Triều Dương muốn giữ nàng ở lại, Cố Thập Bát Nương mỉm cười,
tầm mắt nhìn ra xe ngựa bên ngoài, xe ngựa đã chuẩn bị xong, yên tĩnh
đậu ngoài đó, bông tuyết rơi từng hạt, một bóng người khoanh tay đứng
hầu trước cỗ xe.
“Đa tạ ý tốt của đại thiếu gia.” Cố Thập Bát Nương lại cự tuyệt, khẽ thi lễ, đi tới xe ngựa.
Tín Triều Dương đứng nghiêm túc dưới ngọn đèn ở trước cửa, nhìn cô nương
kia đưa tay vịn cánh tay phu xe, góc xe treo ngọn đèn lồng soi sáng
khuôn mặt đang mỉm cười của nàng.
Thị nữ thu hồi cái ô cũng không theo nàng lên xe mà lui ra, leo lên một chiếc xe nhỏ đằng sau.
Tín Triều Dương khẽ cau mày, phu xe kia không phải là A Tứ hay Đặng Nhị.
Dưới ngọn đèn đường lay động, người nam tử kia chống tay lên xe, giơ roi
giục ngựa, khi quay đầu xe thì khuôn mặt tuấn tú hiện ra.
Từ
trước đến giờ Tín Triều Dương đã gặp ai là không quên, ngay cả gia đinh
thấp kém bên cạnh Cố Thập Bát Nương cũng vậy, hắn vừa liếc nhìn liền
nhận ra người này là ai.
“Là hắn.” Mặt Tín Triều Dương kinh ngạc.
“Thì ra là đã tìm được…” Hắn thì thầm tự nói.
Nhớ tới lúc nãy Cố Thập Bát Nương vừa đối mặt với người này đã mỉm cười,
trước kia trước mặt người khác nàng chưa bao giờ cười nhẹ nhõm mà chân
thật như vậy, mà những người khác cũng bao gồm cả hắn trong đó.
Bông tuyết rời xuống rất nhiều, vai hắn rất nhanh bị ướt nhẹp một mảnh lớn,
một niềm chua xót trước nay chưa từng có lan tràn trong miệng, hắn trầm
ngâm nhìn xe ngựa đã đi không còn bóng dáng.