“Ngươi như vậy gào thét cái gì? Còn không ngại mất mặt.” Một tát này của Thẩm Họa là dùng bảy tám phần sức lực, đánh tay bản thân nàng cũng có
chút khẽ run, sức lực này khá là có chút ý đánh tỉnh người.
Trong nháy mắt, Hồng Ngọc như trố mắt, đây là lần thứ hai cô nương xuống nặng tay đánh nàng.
Lại nhớ cái tát đầu tiên ấy là lễ mừng năm mới Triệu Tri huyện lấy thân
phận của trưởng bối đưa tới gà vịt thịt cá và chút tiền bạc vụn. Khi đó, Triệu Tri huyện còn chưa có lộ ra lòng ham mê nữ sắc của hắn, trong nhà Thẩm phủ chỉ có nữ quyến, cô nương bèn uyển chuyển mời Triệu Tri huyện
trở về đoàn tụ với gia quyến.
Vậy mà Triệu Tri huyện này lại cứ
muốn ở lại dùng cơm, còn nói đường hoàng là muốn hoài niệm cố nhân, cô
nương nhìn ra một chút đầu mối nhưng cũng không dám suy đoán bừa thêm,
không có bắt chuyện liền mặt lạnh trở về khuê phòng, hắn nói tự mình
ngồi ở tiền thính rót uống mấy bình rượu trong, lại đi tới hậu viện đại
phát thú tính.
Hắn bảo nha dịch dẫn tới giữ ở bên ngoài trạch,
dùng hương đặc biệt hun mê cô nương cả người không có sức, một mặt □□
chuẩn bị làm chuyện càn rỡ.
Hồng Ngọc là một người thẳng thắn,
nàng không có tác dụng gì, không bảo vệ được cô nương, chỉ có thể dâng
ra sự trong sạch của mình.
Quỳ gối trước giường hẹp, nước mắt lã
chã cầu xin Triệu Tri huyện bỏ qua cho cô nương mình, nàng bằng lòng cởi quần áo hầu hạ. Triệu cầm thú này lại nắm cằm nàng quan sát trên dưới,
cuối cùng thì đá một phát vào trên lồng ngực của nàng, chỉ giễu cợt cười châm chọc nàng cũng xứng?
Nếu không phải là bởi vì quan nha (nha môn quan lại) đột nhiên bốc cháy, Triệu cầm thú không thể không cuống
quít xách quần xử lý việc gấp, may mắn không có thực hiện được.
Nhưng Hồng Ngọc kinh hãi khóc một ngày, cho đến khi Thẩm Họa khôi phục sức
lực, chuyện đầu tiên cô nương mình ngồi dậy là giơ tay cho nàng một cái
tát nặng nề.
Lạnh lùng để cho nàng nhớ cảm giác trên mặt, thân
thể da tóc nhận từ phụ mẫu, cho dù nàng ấy là tiểu thư nàng cũng không
thể làm. Sau này, nếu nàng làm tiếp loại việc ngốc vớ vẩn này nữa sẽ
không để cho nàng có thể ở lại Thẩm phủ.
Hồng Ngọc còn nhớ rõ
ràng ánh mắt lúc đó của cô nương, cũng mang theo căm tức như vậy, lời
nói như đao chọc thẳng trái tim của nàng.
“Coi như ngươi thật sự
thay ta hầu hạ cầm thú này nhưng mà hắn cũng chỉ được tiện nghi lớn lao, không chừng sẽ không bỏ qua cho ta, ngươi cần gì làm loại không sợ hy
sinh này, sẽ chỉ làm lòng ta sinh ra chán ghét, ngươi không tiếc liên
lụy mình như vậy mà hắn chỉ sẽ càng thêm trắng trợn không kiêng dè. Sau
này, nếu ngươi không quý trọng cha mẹ ban cho như vậy nữa, ta chính là
đánh ngươi một trăm bạt tai cũng phải đánh tỉnh ngươi.”
Đau rát
dường như khiến Hồng Ngọc đột nhiên tỉnh táo hơn nhiều, lời nói văng
vẳng bên tai, đúng nha, cho dù là bây giờ nàng kêu khóc gánh chịu tất cả tội lỗi.
Nhưng những người kia sẽ vẫn chỉ vào cô nương nói nàng ấy là hung thủ, không khỏi từ trong suy nghĩ rút về đến hiện thực.
Ngước mắt nhìn quanh một vòng, ngược lại loáng thoáng đều là nhỏ giọng chỉ
trích cô nương mình lòng dạ ác độc, ánh mắt khinh bỉ càng thêm lờ mờ ném tới.
Cả người nàng giật mình một cái, tại sao mình ngu như vậy,
bị những người đó đe dọa thì quên cô nương dặn dò, khiến cô nương sinh
lòng chán ghét, rơi vào quẫn cảnh.
Nàng không phải đang giúp cô
nương mà là đang hại cô nương, rõ ràng không có làm việc này lại dễ dàng thừa nhận như vậy, bôi đen cô nương.
Ngay sau đó nóng nảy hỏa công tâm, chỉ cảm thấy ngu đến không thể cứu chữa, lại phun ra một búng máu.
Lần nữa, Thẩm Họa lau chùi thay nàng, Hồng Ngọc khóc càng thêm cuống lên, trong miệng có máu lại nỉ non thật xin lỗi cô nương.
Vốn định mau chóng giải thích mình là nóng lòng bảo vệ chủ, bị quản sự đe
doạ mới nói mê sảng, Thẩm Họa lại mượn động tác lau máu che ý muốn mở
miệng của nàng, Hồng Ngọc biết cô nương là bảo nàng đừng nói. Hồng Ngọc
mở mắt hạnh sưng to, nhìn về cô nương gật đầu một cái, lúc này Thẩm Họa
mới buông ống tay áo ra.
Thẩm Họa không muốn để cho Hồng Ngọc mở miệng nữa.
Thứ nhất nàng ấy bị thương nặng như vậy là muốn giữ chút hơi sức cho nàng
ấy, trong chốc lát thì chủ tớ hai người bọn họ không phân thân ra được,
mà một bạt tai kia nàng quăng cho nàng ấy cũng là bất đắc dĩ. Hồng Ngọc
kêu gào một ngày như vậy cũng đã hao tổn hết rồi, nhất định là phải để
cho đầu óc nàng ấy tỉnh táo lại. Thứ hai, nàng ấy lại đổi lời, cho dù
nói gì người khác cũng sẽ không tin.
Nàng lại tiếp tục giận dữ
mắng mỏ, “Khi nào nương ta đã dạy ngươi đi hại người? Ở Thẩm gia giữ
khuôn phép, tới Hầu phủ, ngươi đúng là không cần thầy dạy cũng biết, lây nhiễm loại thói quen này, trên tay dính máu của người khác. Nói mau,
giấu tiểu công tử đi đâu rồi?”
“Nói ra, ta sẽ bắt ngươi đưa tới
quan phủ, cũng tránh cho ngươi gieo họa người khác cùng chịu tội với
ngươi nữa. Chỉ mong mỏi, quan ở kinh thành là một người biết chuyện, xử
lý ngươi thỏa đáng cũng là yên tĩnh.”
Lần này, Thẩm Họa tức giận
mắng, nếu là người thông suốt trong lòng thì có thể nghe ra Thẩm Họa đó
là chỉ dâu mắng hòe, chỗ nào là mắng Hồng Ngọc, rõ ràng là Hầu phủ, có
lẽ ít nhiều gì còn có Tiêu lão phu nhân không rõ trái phải.
Hải
ma ma ngoài hoảng sợ lại sinh ra một chút vui mừng dở khóc dở cười, ít
nhất cô nương không có học nương nàng, ngược lại là một người tính tình
cứng rắn.
Nếu sau này có thể ở lại Hầu phủ, lại tìm nhà tốt cũng
không ăn thiệt thòi, chợt sinh ra chút vui vẻ yên tâm sau đó nhìn về lão phu nhân.
Thấy chân mày nghiêm nghị của Tiêu lão phu nhân đã xoá đi chút, sợ là vẫn lo lắng Dục Ca Nhi nhưng ánh mắt nhìn Thẩm Họa kia
rõ ràng là thu lại tức giận, vì vậy trong bụng đã rõ thái độ của lão phu nhân.
Tiêu lão phu nhân nhìn nửa ngày, dieenddafnleequysddoon
đầu tiên Dục Ca Nhi chưa tìm được, làm sao bà cũng không thể tiếp thu
được, thời gian càng kéo lâu dài lại càng có vài suy đoán.Giờ phút này
cũng giống như là “Thể Hồ Quán Đính” (dùng bơ tinh khiết cô đặc. Phật
giáo: giáo huấn trí tuệ, khiến người hoàn toàn giác ngộ. Ngụ ý nghe xong ý kiến cao minh khiến người được dẫn dắt rất lớn), tâm tư Thẩm Họa
nhanh nhẹn thông suốt như vậy, từ lúc bắt đầu đối đáp những chuyện này,
không nhanh không chậm, mạch lạc rõ ràng, tiến lùi có độ, còn có tâm tư
tới nói móc Hầu phủ.
Ngay cả ánh mắt rất nhỏ của nàng che miệng
nha hoàn, lão phu nhân cũng nhìn thấy rõ ràng, tâm tư giọt nước cũng
không lọt như vậy sao có thể liều lĩnh đầu độc tằng tôn của mình, bắt
người tại chỗ để trăm ngàn chỗ hở.
Suy nghĩ một chút cũng thật sự có không ít điểm nghi ngờ, ít nhất vấn đề xảo trá mới vừa rồi nha đầu
kia mồm miệng lanh lợi đã nói lên tất cả, bà cũng thật là sốt ruột đến
hồ đồ rồi.
Hơn nữa, trưởng tôn Tiêu Dịch đột nhiên trở về phủ, ở giữa này nhất định không phải là không có nguyên do.
Nếu nói là bà không hiểu Thẩm Họa, nhưng tôn tử này là bà một tay nuôi nấng cũng hiểu biết, khen ngợi hắn một thân bản lãnh thông thiên cũng không
quá đáng.
Lão nhân gia nhìn đứa bé nhà mình đứa nào cũng tốt lại
cũng không chỉ là một vị Tiêu lão phu nhân, trong lòng mang theo loại
yên tâm thoải mái này tự nhiên nhận định.
Lão phu nhân chợt lại
nghĩ đến mới vừa rồi Thẩm Họa chắc chắn là Dục Ca Nhi tự mình đi ra,
trong nháy mắt suy nghĩ vừa động, thật sự có chút tin lệch rồi, chỉ mở
một đôi mắt sáng rõ tiếp tục nhìn, đạo lý càng phải nhìn thấu đáo một
chút mới phải, hiện tại chỉ có thể mong đợi tằng tôn bà phúc lớn mạng
lớn.
Chu Hiển gia quỳ nửa ngày, đau lưng, lại như đã rõ ràng Hồng Ngọc là mang tội thay Thẩm Họa, sống lưng lại cứng rắn mấy phần, không
mơ hồ nữa.
“Lão phu nhân, chớ để cho nàng ta mê hoặc. Lúc đầu,
Thẩm đại cô nương còn nói Dục Ca Nhi là tự mình đi ra ngoài, hiện tại
lại để cho nha hoàn của nàng gánh tội thay, hỏi chút có hay không đều
được, không bằng bắt chủ tớ hai người bọn họ đưa tới quan phủ, đại hình
hầu hạ, xem nàng còn có thể mạnh miệng đến khi nào, nếu trì hoãn tiếp
nữa Dục Ca Nhi có thể sẽ không còn......”
Hải ma ma đã sáng tỏ
tâm tư lão phu nhân, lại nghe thấy bà ta miệng quạ đen như vậy, tiến lên vung một cái tát lên gương mặt của bà ta, “Ngươi cũng là lão nhân trong phủ, lại nói mấy lời mê sảng gì đó.”
Chu Hiển gia ai u một tiếng đau kêu to, bụm má cúi đầu trợn mắt cũng không dám lên tiếng, dù sao
thân phận Hải ma ma bày ra ở đó, đúng là quý giá hơn nhiều so với những
vú già như bọn họ.
Hiện tại, quản sự bà tử đã ngồi ở trên cùng
một cái thuyền với Chu Hiển gia, nếu bây giờ không làm gì được đại cô
nương Thẩm gia, theo từng trải của bà sợ là sau này không được tốt.
Trong bụng nặng trĩu xuống, nhắm mắt nối tiếp đề tài của Chu Hiển gia, cũng
dắt một đám tôi tớ thường ngày dạy dỗ ở sau lưng cùng nhau thỉnh cầu xử
lý Thẩm Họa mới phải, một nữ cô nhi hương dã không biết ở đâu ra cũng
dám giương oai ở Hầu phủ.
“Lão phu nhân, không trì hoãn được đâu! Xin lão phu nhân đưa chủ tớ hai người bọn họ đến quan nha thôi.”
Tiếp đó lại có vài chục cái miệng cùng nhau bật hơi hùa theo, “Lão phu nhân, không thể làm chậm trễ.”
Vậy mà, có vài vú già nha hoàn theo tới từ ngoại viện, sững sờ ngây ngốc
không thấy thông suốt, càng cảm thấy đây là “Mục đích chung” cũng cùng
khẩn cầu lão phu nhân xử lý Thẩm Họa theo.
Ngược lại khí thế thật sự là có chút tư thế cưỡng bức “Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền“.
Tiêu lão phu nhân cũng thầm giật mình, gần một năm qua thân thể bà không
thoải mái lắm, bèn giao hơn phân nửa công việc trong nhà cho Trần thị,
không hỏi tới quá nhiều nữa, Dục Ca Nhi thì cùng với bà đến biệt uyển
núi Quỳnh ở.
Biệt uyển này có xây một chỗ Ôn Tuyền (suối nước
nóng), có thể ngâm dưỡng thân thể, lại gần sát với An Phúc tự nên hơn
phân nửa ở tại nơi đó, không có việc gì cũng có thể nghe một chút đạo
thiền Phật ngược lại trôi qua coi như thanh tịnh. Mặc Lan là một đứa trẻ hiếu thuận, nữ phu tử nghỉ thì tới biệt uyển ở cùng lão bà tử bà.
Trở lại Hầu phủ cũng là chuyện một tháng trước, Hầu Gia và hai tôn tử cũng
theo Thánh thượng đến khu vực săn bắn Tây Giao, Dục Ca Nhi lại bị An Lão Phu Nhân đón đến An gia ở. Trong lòng lão phu nhân không muốn cũng
không thể không chấp nhận, dù sao An Lão Phu Nhân này mất tôn nữ (cháu
gái ruột), chỉ còn một tằng ngoại tôn có thể thương yêu.
Thường xuyên qua lại, lão nhân gia lại cảm thấy biệt uyển vắng ngắt, Dục Ca Nhi bị đón đi ngày thứ hai thì trở về Hầu phủ ở.
Thấy trong phủ một vài lão nhân bà quen thuộc cũng dần dần thay đổi chức
trách, Tiêu lão phu nhân đâu phải không nhìn ra, chỉ là không muốn để ý
tới những tâm tư này của Trần thị, Hầu phủ này to như vậy sau này cuối
cùng phải giao cho nàng xử lý.
Không ao ước, có điều là đi một
năm, hiện tại bọn vú già này lại phách lối như thế, có thể thấy được một năm qua này, Trần thị càng là không để Lão Bà Tử bà ở trong mắt.
Quản sự bà tử này hẳn là họ hàng xa nhà mẹ Trần thị thì phải, Trần thị Đạo
Chân muốn cai quản Hầu phủ à, đáy lòng hừ lạnh một tiếng, đáng tiếc bà
cai quản phủ trạch nhiều năm, sao lại sợ bọn họ kêu gào, nếu không phải
trong lòng nhớ mong Dục Ca Nhi, Đạo Chân muốn sử dụng chút thủ đoạn lôi
đình năm đó cai quản gia đình.
Mặc Lan đứng ở bên cạnh Tiêu lão
phu nhân, từng tiếng kia đơn giản là thỉnh cầu giống như là khích lệ
điếc tai, mím chặt môi đỏ mọng cũng đang trong do dự mở miệng, “Ngoại tổ mẫu, không bằng cứ đưa đến quan nha đi! Cũng tiện hỏi ra vị trí Dục Ca
Nhi sớm một chút.”
Lần đầu tiên, Tiêu lão phu nhân không để ý đến lời khuyên của Mặc Lan bà thương yêu, ngược lại ánh mắt sâu kín chuyển
tới Thẩm Họa, tuy cũng không thấy sắc mặt gì
tốt ngược lại trong lòng do dự mấy phần.
Lại thấy nha đầu kia ôm
chặt lấy tiểu nha hoàn của mình, ở dưới mặt trời đã phát ra ánh nắng
chói chang, khẽ cầm tay áo che ánh nắng cho nha hoàn, bản thân nhìn đám
người kia muốn đưa nàng đến quan nha cũng là vẻ mặt trầm tĩnh.
Mặc Lan thấy tổ mẫu không nói lời nào, cho là lời của mình bị tiếng kêu la
của những người này đè xuống nhấn chìm mất tiếng, bèn muốn mở miệng lặp
lại lần nữa, môi đỏ mọng mới vừa mở khép đến một nửa, ánh mắt liếc về
một chỗ thì kinh hãi đến mức đổi sắc mặt.