Thuyền đi được năm ngày, Thẩm Họa càng dám xác định thuyền này cũng không phải đi đường biển, mà là đang trên sông lớn. Thuyền hàng từng ngừng ở mấy bến tàu, đồ ăn của những kẻ xấu kia
đưa tới cũng từ bánh rán hành phương bắc dần dần biến thành có khẩu vị
Giang Nam, bánh vừng ngọt quét mật ong, rải lên vừng trắng.
Lúc
này Tiểu Kỳ Lân đang cầm miếng bánh vừng này mất hứng đấy, "Tiểu mẫu
thân, Dục Ca Nhi không muốn ăn bánh vừng, Dục Ca Nhi muốn ăn bánh bao
thịt, bánh bao thịt thật to."
Thật ra thì Thẩm Họa cũng xuống
nuốt vô vị nhạt nhẽo, sờ sờ đầu Dục Ca Nhi, chỉ có thể cười dụ dỗ nói,
"Con ăn xong nó trước, ngày mai đi, ta nói một chút cho người xấu đưa
cơm, xem một chút có thể cải thiện thức ăn cho chúng ta hay không?"
Dục Ca Nhi vừa nghe mắt cũng tỏa sáng, hai ba lần nuốt xong bánh vừng, bèn
bắt đầu nhảy nhảy nhót nhót truy đuổi về phía lỗ nhỏ tỏa sáng bóng trời
chiều, tuyệt đối không biết tình cảnh bây giờ của bọn họ nguy hiểm cỡ
nào, hình như có tiểu mẫu thân ở đây, nên cậu nhóc cái gì cũng không sợ.
Buổi tối, lúc hai người ôm ngủ, Dục Ca Nhi còn vỗ cánh tay tiểu mẫu thân,
len lén nói ngày hôm qua nằm mơ thấy phụ thân đạp mây lành bảy màu tới
cứu bọn họ. Lúc này, Thẩm Họa lại chỉ có thể nhàn nhạt ừ một tiếng, tán
gẫu với cậu, ngây ngô ở trong khoang thuyền nho nhỏ này, trừ nói chuyện, hình như cũng không có chuyện gì có thể làm, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, phụ thân dẫn Dục Ca Nhi và tiểu mẫu thân đi ăn heo sữa nhỏ nướng
thơm phức. Phụ thân lấy dao găm ra tự mình cắt thịt cho chúng ta, phụ
thân còn nói nhớ chúng ta."
Thẩm Họa chỉ chóp mũi Tiểu Kỳ Lân một cái, "Tiểu quỷ tham ăn." Nàng tượng tượng ra cảnh tượng trong mộng của
Dục Ca Nhi, hì hì một tiếng nở nụ cười. Tiêu tướng quân cắt thịt không
phải sẽ có một loại cảm giác lăng trì, thịt này còn có thể nuốt xuống
sao?
Chỉ là bản thân Dục Ca Nhi đang nói tới heo sữa nhỏ nướng,
bánh bao hấp, đùi gà bự, dần dần nỉ non ăn ngon, hẳn là chỉ chốc lát sau liền ngủ say. Có lẽ mới vừa rồi đuổi theo ánh chiều tà, chạy cũng mệt
mỏi rồi, Thẩm Họa đắp bao bố tùy ý tìm đến lên trên người của hai người. Hiện tại khoảng chừng cuối tháng tám, thời tiết nóng càng ngày càng đỡ, hơn nữa vẫn còn đi ở trên sông, nửa đêm cũng có thể lạnh làm người cóng tỉnh.
Ban đêm, tiếng mưa dông vang lên ầm ầm ầm, dưới khoang
thuyền càng thêm âm u ẩm ướt. Thẩm Họa bị một tiếng sấm sét này nổ tỉnh, chung quanh đen như mực không thấy năm ngón tay, cậu nhóc vẫn ngủ say
sưa như cũ. Nhưng chỉ chốc lát sau, lại là một đợt sấm sét, lại còn lớn
hơn tiếng sấm trước kia, dường như thuyền cũng không làm việc ổn thỏa
trước, lắc lư chòng chành. Mấy ngày nay, Thẩm Họa vốn ăn không được,
thiếu chút nữa trong dạ dày lắc lư cuồn cuộn, bèn sít chặt phun ra hết
một chút xíu đồ ăn còn dư lại.
Nhưng dù là như vậy, cậu nhóc trong ngực vẫn không tỉnh, nàng chỉ có thể hết sức che chở, ôm cậu vào trong ngực.
Thẩm Họa ôm chặt lấy Dục Ca Nhi ngủ mê man, trên sông gió đêm lạnh lẽo,
xuyên qua lỗ nhỏ thổi mạnh vào. Quần áo Thẩm Họa mỏng manh, Tiểu Kỳ Lân
cũng thế, nàng chỉ cảm thấy trên thân mình càng ngày càng lạnh, trên
người Tiểu Kỳ Lân lại càng ngày càng nóng…
"Dục Ca Nhi?" Nàng kêu một tiếng.
Lại không được cậu nhóc đáp lại, Thẩm Họa cảm thấy Dục Ca Nhi không thích
hợp, đưa tay đi sờ trán của cậu. Thật là nóng, nàng kinh hoảng, ngay sau đó lại gọi tên cậu nhóc, nhưng ý thức của cậu lại mơ hồ, yếu ớt hừ một
tiếng. Thẩm Họa kêu Dục Ca Nhi thật lâu, cậu nhóc mới hơi mở mắt ra.
"Tiểu mẫu thân, Dục Ca Nhi lạnh." Cậu chui chui về phía trong ngực Thẩm Họa, dáng vẻ giống như thật sự rất lạnh.
"Dục Ca Nhi cảm thấy lạnh, tiểu mẫu thân sẽ ôm con không buông ra, được chứ? Nhưng mà Dục Ca Nhi ngoan, cố gắng đừng ngủ?" Cả người cậu nóng hệt như một cái bàn ủi nhỏ, nhất định là bị sốt rồi.
"Dục Ca Nhi không
ngủ, Dục Ca Nhi ngoan có phải là buổi sáng có thể ăn được bánh bao thịt
lớn hay không?" Rầm rì nói xong cũng lại ngủ thiếp đi.
Lòng Thẩm Họa như lửa đốt, hận hiện tại không thể xông đi tìm đại phu xem bệnh cho Dục Ca Nhi ngay bây giờ.
Đột nhiên, cạnh cửa dường như có tiếng bước chân, Thẩm Họa giống như bắt
được cây cỏ cứu mạng vậy, vội vàng để cậu nhóc xuống, chạy đến trước cửa dùng sức vỗ vào kêu to, "Người đâu...... Người mau tới......" Tiếng kêu của nàng hình như có đáp lại, thế nhưng nghe được tiếng bước chân đã
tới cạnh cửa trước.
Âm thanh khóa xích va chạm, hệt như lúc mở
cửa mỗi lần đưa cơm, tiếng mưa bên ngoài sợ rằng đánh vào boong thuyền
thiếu chút nữa che lấp đi tiếng vang mở khóa, Thẩm Họa nghe không rõ
càng thêm nóng lòng.
Cũng may là cửa mở ra, lại có hai hán tử mặc áo tơi giơ ngọn đèn dầu đi vào bên trong, Thẩm Họa mượn ánh đèn nhìn
hai người kia, vội vàng nói: "Đứa bé bị sốt, cần tìm đại phu." Hai người kia cũng không có bất kỳ phản ứng nào, Thẩm Họa đỏ mắt hận không thể
hiện tại liền tiến lên giết bọn họ, nhưng vẫn không thể không nhỏ giọng
cầu xin: "Xin hai vị thương xót, dù là cho ít nước nóng cũng được."
Hai người kia xoa cằm, ánh mắt □□, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Thẩm Họa,
ngay sau đó dùng một loại lời nói xa lạ trao đổi trôi chảy, "Ta nói tiểu nương tử bị nhốt này rất xinh đẹp, hệt như là tiên nữ, nói không sai
chứ, ngươi thua đi! Đưa tiền."
Ánh mắt một người khác nhìn chằm
chằm không hề chớp mắt, hình như là nhìn si mê rồi, tán đồng gật đầu một cái, "Thật không tệ, như vậy vừa so sánh với lão bà trong nhà thật là
một kẻ dưới đất, một kẻ trên trời, ta nhìn đến lòng cũng ngứa ngáy."
"Hắc, đừng nói ngươi nhìn lòng ngứa ngáy, ta đã nhìn đến cứng rắn rồi."
Dưới ngọn đèn dầu, Thẩm Họa bị ánh đèn yếu ớt chợt chiếu rọi, mặc dù đầu tóc rối bời, vài tóc rối rủ xuống dưới, lại càng thêm tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết sáng bóng, cộng thêm mềm mại nhỏ giọng van xin mới vừa rồi, sạch sẽ khéo léo giống như chim Hoàng Oanh ngâm nga một khúc ở bên cạnh. Bọn họ nghe không hiểu Thẩm Họa đang nói gì,
0di33xn0dafnl330fys0doon Thẩm Họa cũng tương tự nghe không hiểu bọn họ
đang nói chuyện gì, chỉ nhớ mang máng giống như là khẩu âm người Nam
Cương.
"Không được, ta không nhịn được, ngươi ở bên ngoài coi chừng, để cho ta thoải mái một chút."
"Chờ chủ tử tới trước, chúng ta tốt nhất đừng gây chuyện, còn không biết chủ tử trói hai người bọn họ làm cái gì."
"Sợ cái gì mà sợ, một lát ngươi khóa cửa lại, còn có thể chạy mất hay sao?
Bên ngoài tiếng mưa rơi lớn như vậy, ai cũng không nghe được chúng ta
làm cái gì ở đây. Lại nói, ta nghe lãnh sự nói, đây là đại tiểu thư nhà
Hầu phủ nào đó, chọc bằng hữu chủ tử của chúng ta không vui, muốn bán
nàng đến kỹ quán Nam Dương. Dù sao sau này cũng phải tiếp khách, không
bằng trước tiên nghênh đón một người khách là ta đây, dầu gì ta sẽ cố
gắng thương tiếc đấy, hắc hắc." Nói rồi, dường như đã đè mỹ nhân dưới
thân thể tự đắc phát ra tiếng □□ thật thấp.
Thẩm Họa coi như nghe không hiểu bọn họ nói gì nữa, cũng có thể trông thấy ý nghĩ xấu xa tóe
ra trong mắt bọn họ, trong lòng không khỏi khẽ động, bèn lui về phía sau mấy bước. Người nọ cười tủm tỉm gở áo tơi xuống, từng bước một tiến tới gần, trong miệng đọc liến thoắng lời nói khiến người ta nghe không
hiểu, không cần nghĩ cũng là ý nghĩ bẩn thỉu. Đáy lòng nàng nặng trĩu
xuống, người nọ đã bắt được cánh tay của nàng, một tia □□ quỷ dị hiện
lên ở khóe miệng.
Mắt thấy người kia nghiêng người tới, nhưng
hình như cũng coi thường nàng, trong tay Thẩm Họa đã sớm cầm một cây
trâm, nhắm ngay cổ hắn muốn vung mạnh tay về phía hắn. Nhưng vào lúc
này, không biết Tiểu Kỳ Lân đã tỉnh lại lúc nào, núp trong bóng tối chợt nhào tới, ôm lấy chân của người kia hung hăng cắn vào. Lúc này, Dục Ca
Nhi dũng mãnh hung ác y như một con sói con, bảo vệ tiểu mẫu thân của
mình.
Người nọ đau đớn kêu gọi, lúc này Thẩm Họa cũng nhân cơ hội không hề nương tay đâm về phía sau lưng hắn. Có lẽ là bởi vì cậu nhóc
tỉnh, Thẩm Họa không muốn để cho cậu nhìn thấy cảnh máu tanh, bèn không
có đâm về phía chỗ hiểm. Hôm nay, nếu như bức nàng coi như tay run run
giết người thì như thế nào, đừng nói nàng không phải là danh môn khuê tú gì đó, dù là vậy, thứ người cặn bã như thế cũng không cần thiết sống
còn.
"A......" Trước khi người nọ cuối cùng ngã xuống hôn mê, đau đớn kêu lên một tiếng, dùng sức vung thân thể, Tiểu Kỳ Lân liền bị nặng nề hất ở trên mặt đất.
Thẩm Họa gấp rút chạy tới, nhào xuống đất ôm Tiểu Kỳ Lân vào trong ngực, nhìn cậu nhóc đau nước mắt đảo quanh ở
trong hốc mắt, nhưng vẫn bắt chước giống như nam tử hán mím chặt miệng
không muốn khóc lên, lòng của nàng lập tức chợt nhéo đau.
Mà hán
tử coi chừng ngoài cửa bị gió táp mưa sa, nghe được tiếng động bên trong vẫn còn rất lớn, không khỏi xoa tay cười hắc hắc, thầm nghĩ huynh đệ
này của hắn cũng đủ năng lực giày vò, nhất định là chơi không ít trò
gian đấy.
"Ngươi ở đây làm cái gì?" Thuyền cập bến, một nhóm
người tới trên boong thuyền, nam tử đội một cái mũ có bảo thạch quấn
quanh cả đầu đi tới, đầu lĩnh dẫn đường ở phía trước, vừa vặn liền thấy
thuộc hạ xách theo ngọn đèn dầu ở chỗ này.
Hắn vừa thấy được chủ
tử, mặt lộ vẻ kinh hoảng, thầm nghĩ thật sự là không nên nghe hắn dao
động, lắp ba lắp bắp bèn nói ra tình hình thật tế, sắc mặt nam tử đội mũ quấn quanh âm u, trừng qua một cái, đầu lĩnh lập tức dặn dò, "Nhanh
chóng mở khóa."
Thẩm Họa nghe được tiếng vang khóa xiềng lần nữa, trong lòng căng thẳng, Tiểu Kỳ Lân ở trong ngực của nàng đã lại rơi vào hôn mê một lần nữa. Hơn nữa, thân thể nhỏ bé mềm nhũn còn kèm theo hơi
co giật, nhiệt độ hoàn toàn là phỏng tay giống như một lò lửa. Nếu không xem đại phu nữa, nàng lo lắng Dục Ca Nhi sẽ có lo ngại đến sinh mạng.
Nghe được tiếng vang, Thẩm Họa lập tức ngước mắt nhìn qua, liếc mắt thì thấy khuôn mặt quen thuộc —— Mộc Lạp Thị.
Là Mộc Lạp Thị, không trách được bắt cóc bọn họ lại là người Nam Cương,
trong nháy mắt Thẩm Họa đã nghĩ thông suốt lý do bắt cóc của bọn hắn,
nhất là vì sao bắt cóc Tiểu Kỳ Lân?
Mộc Lạp Thị muốn uy hiếp Tiêu Dịch, nhất định là vì bến tàu Nam Cương giam giữ thuyền hàng anh túc.
"Thì ra là Mộc tiên sinh, thật sự rất bản lĩnh." Thẩm Họa nói năng lạnh nhạt chế nhạo hắn.
Mộc Lạp Thị nhìn thuộc hạ ngã xuống đất trước mắt, vỗ tay một cái, tiếp
theo cười ha hả, tán dương: "Tiêu tiểu thư cũng thật là bản lĩnh."
Thẩm Họa không muốn nói nhảm với hắn, đầu óc nhanh chóng chuyển động, ánh
mắt theo dõi hắn tiếp tục lạnh nhạt nói, "Nhi tử của Tiêu tướng quân bị
sốt, lộ trình Hoài Châu còn có mấy ngày, nếu chúng ta có chuyện không
may?"
Không cần Thẩm Họa nhắc quá thấu triệt, con ngươi Mộc Lạp
Thị đảo một vòng, lộ ra một vẻ khôn khéo, quay đầu bèn giận dữ mắng mỏ
lãnh sự, "Làm việc thế nào vậy? Lại để Tiêu tiểu thư và tiểu công tử ở
tại loại địa phương này, hai người bọn họ là khách của ta, nhanh đi
chuẩn bị một gian phòng khách tốt nhất, cho khách của ta nghỉ ngơi,
thuận tiện lại đến trên bờ mời một đại phu tới đây, xem bệnh cho tiểu
công tử."
Hắn khách sáo làm một tư thế xin mời, Thẩm Họa ôm chặt
Tiểu Kỳ Lân nhìn cũng không nhìn bọn họ một cái, trực tiếp không đếm xỉa tới rời đi.
Hai người vừa rời đi, lãnh sự bèn cúi người hỏi:
"Chủ tử, Tiêu đại tiểu thư này không phải muốn bán đến Nam Dương sao?
Nếu đã muốn bán, ngày mai sẽ phải chuyển tàu rồi."
Mộc Lạp Thị
lại lắc đầu một cái, lúc đầu nữ tử trong tranh mà Ngụy phu nhân muốn bảo hắn bắt cóc, hắn vừa nhìn đã nhớ tới là nữ nhân mà Tiêu tướng quân vẫn
dẫn theo bên cạnh ở trường ngựa. Đều là nam nhân làm sao lại không nhìn
ra sự cưng chiều của Tiêu tướng quân đối với tiểu nữ nhân này, không
bằng bèn thuận nước đẩy thuyền, nếu trói một đứa con trai không có tác
dụng, lại thêm một nữ nhân yêu mến, sợ là đủ đổi mấy thuyền hàng hóa
nhỉ, về phần chuyện đồng ý với Ngụy phu nhân.
Vô gian bất thương (không gian không phải thương nhân) thôi!