Dưới người của hai người sóng đỏ cuồn
cuộn ngất trời, mỗi người sảng khoái đủ rồi, Hoàng thị mới miễn cưỡng
kêu nha hoàn theo gả Đông Vũ, để đưa nước nóng và khăn tay vào.
Giang Đồ kia ân cần giúp đỡ Hoàng thị lau sạch sẽ thân thể, con ngươi đảo một vòng liền nhìn chằm chằm một chỗ, muốn mượn cơ hội sờ bụng hơi nhô lên
của nàng một cái.
Trong bụng này đúng là mang máu mủ của hắn đấy! Một thị vệ hạ đẳng như hắn, có thể ôm lấy một dòng chính nữ của phủ
Quốc Công, bây giờ là phu nhân Thế tử, quả thực là phúc phận đã tu luyện tám đời, hiện tại lại mang thai con của hắn, đây chính là chuyện tốt mà hắn nằm mộng cũng không nghĩ tới.
Vốn chỉ là mạng cưới thôn phụ
hương dã, nhưng bây giờ ôm lấy tiểu thư thế gia cao quý như thế......
Hắn tự có lòng hư vinh và tự ti.
Hoàng thị nhìn lại lập tức
trừng, ửng hồng trên mặt cũng không biến mất đi hết toàn bộ, nụ cười gió xuân gì đó cũng không thấy, lạnh lùng nói: "Hài nhi này đúng là ngươi
có thể si tâm vọng tưởng hay sao?"
Giang Đồ ngượng ngùng thu tay
lại, đương nhiên nghe hiểu ý phu nhân. Nàng là muốn cho đứa nhỏ này làm
đích công tử Hầu phủ, cho nên Giang Đồ cũng không gấp, chờ đứa bé ra đời trưởng thành. Tóm lại là huyết mạch phụ tử cắt không đứt, đến lúc
đó...... Hắc hắc...... Hắn cũng muốn thể nghiệm tư vị "Thái Thượng
Hoàng" một phen.
Cho nên càng nhún nhường nằm ở bên giường, "Là
tiểu nhân lỗ mãng rồi, phu nhân đừng tức giận, tức hư thân thể thì lại
không tốt." Nói xong vẫn không quên ôm ôm mỹ nhân, dụ dỗ bảo đảm nói:
"Tiểu nhân tuyệt đối không dám có ý đồ không an phận đối với những thứ
khác, trong lòng chỉ cần phu nhân ngài tốt chính là tâm nguyện to lớn
nhất của tiểu nhân."
Tuy Hoàng thị chán ghét sắc mặt đê tiện cố ý lấy lòng kia của hắn, nhưng vẫn nặn ra một đường cong, cười cười thúc
giục, "Giang lang, những lời dụ dỗ người êm tai này vẫn là giữ lại lần
tới sẽ nói với thiếp đi. Được rồi, chàng mau chóng thu dọn rời đi, đừng
để cho người ta phát hiện."
Lúc này Giang Đồ cũng không phải là
một kẻ ngu, coi như biết được tiến lùi, mặc dù tham luyến cảm thụ đang
lúc trên giường, nhưng cũng biết nếu để cho người phát hiện, hậu quả
không dám suy nghĩ, nhất là cái mạng nhỏ này của hắn e rằng sẽ khó bảo
toàn.
Tiễn đưa Giang Đồ đi, Hoàng thị nằm ở trên giường cũng
không nhúc nhích, mới vừa rồi giãy dụa quá mức, ngang eo lại có chua
xót, nhưng bệnh nhẹ trên thân thể này sao lại có thể so với cô đơn và
cay đắng trong lòng.
Vốn nam nhân nằm ở trên người của nàng phải
là trượng phu của mình, Tiêu Thụy, nhưng hôm nay từng bước một càng diễn biến thành loại tình huống hiện tại này, đã ép nàng không còn đường
lui.
Nàng đã từng, lòng tràn đầy vui mừng gả vào Hầu phủ, cho là
bắt đầu hạnh phúc, bộ dáng Tiêu Thụy tuấn nhã lại là Thế tử Hầu phủ,
nàng chính là phu nhân tương lai của Hầu phủ. Không phải nàng lưu luyến
vị trí quyền thế của phu nhân Hầu phủ, nhưng cô nương đợi gả nào không
hy vọng trượng phu mình ưu tú hơn.
Khi nàng mặc giá y hoa văn
phượng hoàng đỏ thẫm ngồi ở bên giường, cụp mắt thẹn thùng, lúm đồng
tiền như hoa chờ đợi Thế tử vén lên khăn voan của nàng Động Phòng Hoa
Chúc, chưa từng nghĩ rằng chờ tới lại là dưới đũng quần Tiêu Thụy trả
lời thành thật, hắn không được.
Hắn không được rất đặc biệt, ở
giữa hai đôi nến đỏ uyên ương đang cháy, hắn cởi hết xiêm áo nằm rạp ở
trên người của nàng cố gắng, nàng thẹn thùng run rẩy. Bởi vì trước khi
thành hôn đều sẽ do ma ma cầm sách tranh chỉ bảo chuyện người, nàng ước
chừng cũng biết được cuối cùng sẽ như thế nào, vừa mong đợi vừa khẩn
trương vịn bả vai Tiêu Thụy, chờ đợi thời khắc trở thành nữ nhân kia.
Nhưng từ đầu đến cuối cái kia của hắn lại mềm nhũn, Tiêu Thụy đứng dậy ảo não ngồi ở bên giường. Hoàng thị cũng nghe ma ma từng nói nam nhân cũng có
lúc to cao mang ngắn, lên xuống đều khó, nhất là vợ chồng tân hôn, Hoàng thị muốn an ủi trượng phu thử một lần nữa.
Tiêu Thụy nâng trán
thống khổ nói ra tình hình thật tế, thì ra là hắn đối với những khác nữ
nhân đều không được, duy chỉ có nữ nhân ở trong bức tranh kia thì có thể khiến cho có cảm giác. Loại trượng phu cổ quái này hệt như sấm sét giữa trời quang lập tức bổ trúng dòng chính nữ dạy dỗ nơi khuê các như nàng, phảng phất như một tiếng sấm rền, chấn động nàng nhất thời kinh ngạc
không biết làm sao.
Trần thị ép Tiêu Thụy thành thân, tính tình
Tiêu Thụy lại thành thật, đã nói lời thật, buổi tối liên tục áy náy nói
vô số lời thật xin lỗi với nàng. Hắn gắng sức muốn làm điều một trượng
phu nên làm, nhưng hắn thật sự không được.
Hôm sau bà bà Trần thị giống như tận mắt thấy được cái gì xảy ra ngày hôm qua, nói xa nói gần
dặn dò con dâu dù như thế nào cũng phải viên phòng với Tiêu Thụy, mang
thai con nối dõi, còn nhắc nhở không cho phép nói ra thế tử quái gở kia.
Trong lòng nàng có cảm thụ nói không ra lời, khổ sở không chịu nổi.
Nàng và Tiêu Thụy thử qua rất nhiều biện pháp, nàng nhẫn nhịn lòng xấu hổ để cho treo bức họa ở đầu giường, hai người lại làm chuyện phòng the. Mới
đầu, Tiêu Thụy cũng còn tốt, cuối cùng còn chưa tiến vào lại là tan tác
không được. Đủ loại phương pháp thí nghiệm cũng làm cho hai người mệt
mỏi không chịu nổi. Nhưng Trần thị lại đuổi sát việc này, nàng không chỗ kể khổ, chỉ có thể hàng đêm mất ngủ khóc lóc một mình chịu trách nhiệm.Khi Hoàng thị và Tiêu Thụy lại mặt, phu nhân Quốc Công hỏi nàng chuyện này, sắc mặt nàng tiều tụy đương nhiên không gạt nổi tâm tư, nói ra tất cả.
Lúc này, phu nhân phủ Quốc Công vừa giận lại không biết làm thế nào, chính
là buồn bực không phát hiện Thế tử Hầu phủ này lại là kẻ trời sinh khiếm khuyết đặc thù. Bất đắc dĩ lại đã gả con gái đi, chính là nước đổ khó
hốt, ngược lại bà và Trần thị ăn ý cũng đã đạt thành nhận thức chung,
phải viên phòng mang thai đứa bé.
Phu nhân Anh Quốc Công ra chủ ý giúp nữ nhi, gọi ca ca vô dụng thích lưu luyến kỹ viện kia của bà tới.
Nếu những phương pháp bình thường kia đều không được chút nào, thì dùng
chút thủ đoạn bẩn thỉu trong ngõ Xuân Liễu kia —— Xuân Hương lộ.
Hoàng thị nghe nói Xuân Hương lộ này tổn thương người cực lớn, nên vẫn do do
dự dự chưa từng cho Tiêu Thụy sử dụng. Cho đến khi một ma ma bên cạnh
Trần thị nhớ lại lúc ấy đến Giang Nam phúng viếng Thẩm phu nhân, nhìn
thấy nữ nhi của bà ta dường như rất là tương tự với nữ tử trong tranh,
Trần thị vừa nghe bèn đánh chủ ý đón Thẩm Họa vào phủ.
Cố ý lại
để cho ma ma đến Giang Nam len lén tìm người vẽ bức họa cầm về, trong
lòng Trần thị hưng phấn tính toán một kế hoạch man thiên quá hải (lừa
dối).
Chính là đón Thẩm Họa vào phủ, để cho nàng ta thay nàng
mang thai, nếu Thế tử không thể sinh con, vậy sẽ nảy sinh ra uy hiếp to
lớn đối với vị trí thế tử của hắn.
Nếu nhi tử có cảm giác đối với gương mặt đó, bà bèn tìm "Bức họa sống" thật sự cho hắn, còn có thể sinh dục trở lại.
Nhưng mà Tiêu Thụy nhận lễ giáo sâu đậm, sẽ kiên quyết không đồng ý loại
chuyện hoang đường như vậy, trang@d#d#l#q#d@bubble chuyện này còn phải
do Hoàng thị khuyên từ từ. Thái độ Trần thị cứng rắn, nói ra tính toán
trong lòng với Hoàng thị, không có chỗ thương lượng chút nào.
Lúc ấy nàng hoảng hốt, trong lòng khó tránh khỏi ghen tỵ và đau lòng đan xen, vừa xấu hổ lại nhục nhã.
Bèn quyết định vẩy "Xuân Hương lộ" ở ly rượu, vậy mà ngày đó Tiêu Thụy lại
không trở về, ngày hôm sau lại trực tiếp theo Hầu gia đi bãi săn bắn Tây Giao của hoàng gia, ý trốn tránh nàng thật là rõ ràng. Nào có tân hôn
chưa tới một tháng lại ra ngoài đi xa, huống chi vậy thân thể hắn văn
nhược (nho nhã yếu đuối), cũng không thể là Hoàng đế bổ nhiệm đi qua.
Sau khi nàng đau lòng nhất thời ngã lòng, lại không nhớ rõ đó là rượu gì,
chỉ là trong lòng khó dằn phẫn uất một hớp uống sạch, rượu nóng hừng hực lướt qua cổ họng, cả người nhất thời nóng ran.
Đồ ngõ Xuân Liễu
quả nhiên không thể coi thường, ban đêm Hoàng thị nóng ran khó nhịn, nào chỉ là tác dụng của Xuân Hương lộ. Nàng đã lặng lẽ nếm được một ít cảm
thụ giường chiếu, nhưng mà lướt qua rồi thôi, mong mà không được, vẫn
ngứa ngáy trong lòng, lại bị hành hạ □□ như vậy, hệt như một thanh củi
khô bị đốt lên, không cần thêm củi, trong nháy mắt đã đốt khắp toàn
thân, bộc phát một thứ không nhịn được.
Lý trí tan rã là chuyện
sớm hay muộn, không thể làm gì khác hơn là bảo Đông Vũ len lén gọi một
tên thị vệ "Thuốc giải" tới. Thị vệ kia là người giúp mang hộ "Xuân
Hương lộ" cho nàng, lập tức bèn hiểu ý. Hai người quấn một đêm, ước
chừng Hoàng thị cũng không ngờ đêm hôm ấy nàng phóng đãng cứ như một Hoa nương đi ra từ ngõ Xuân Liễu.
Càng làm cho nàng không ngờ tới là một buổi sáng trong phủ, mình đã mang thai, nhưng đứa bé cũng không
phải của Thế tử Tiêu Thụy.
Con người một khi lạc lối, sẽ càng
chạy càng xa, Hoàng thị cũng bèn quyết tâm, nếu thân thể đã không sạch
sẽ, ngay cả trái tim cũng không cần.
Bên kia, nàng không dám để
cho bà bà Trần thị biết được, nên không thể làm gì khác hơn là lại
thương lượng với mẫu thân phu nhân Anh Quốc Công. Mặc dù nữ nhi phạm vào chuyện hồ đồ, cuối cùng là nữ nhi, bèn gọi ca ca ruột thịt của bà tới
cùng một chỗ, ba người bèn quyết định thuận nước đẩy thuyền làm bọ ngựa
bắt ve, chim sẻ rình sau.
Chờ Thẩm Họa sinh con lại đánh tráo cái kia, dĩ nhiên là phải nâng đỡ con của mình ngồi lên vị trí trưởng tử Hậu phủ.
Trong lòng Hoàng thị cười lành lùng, bà bà Trần thị vốn không để ý cảm nhận
của nàng, Tiêu Thụy lại chỉ tâm tâm niệm niệm người trong bức họa, Hầu
phủ lạnh lẽo này còn có ý nghĩa gì đối với nàng. Vì sao lại phải vì hắn
thủ thân, nếu đã thành như vậy, nàng sẽ vứt bỏ tất cả mưu đồ tương lai
cho bản thân.
Tiếng mưa rơi dần dần giảm nhỏ, ngay cả kiều diễm
trong phòng cũng tiêu tan xuống, chỉ có ánh nến léo lên nương theo từng
tiếng vang lốp bốp, chiếu rọi ở trên khuôn mặt cười quỷ dị, giữa lúc
chuyển đổi một sáng một tối.
Mà ngoài phòng trên nóc nhà, một ám
ảnh từ lúc hai người kia vụng trộm lăn lộn cũng vẫn ẩn náu, lặng yên
không một tiếng động. Cho đến Hoàng thị nhỏ giọng kêu nha hoàn tới mặc
quần áo cho nàng rời đi, ám ảnh mới giật giật, ở ban đêm đen ngòm qua
lại nhẹ nhàng như gió trực tiếp vào Kỳ Lân cư.