Ánh nắng thật tốt, Thẩm Họa nằm ở trên giường cũng không muốn dậy, thật
sự là hôm qua ngủ trễ. Ngay cả hai người Mộc Quỳ và Hồng Ngọc phân công
nhau ra vào nhỏ giọng nói gì đó ở bên tai nàng, Thẩm Họa cũng chưa từng
nghiêm túc nghe rõ, chỉ nỉ non thật thấp câu, đừng để cho Hồng Ngọc quên cho lão phu nhân vậy đưa canh dưỡng sinh, dặn dò xong lại tiếp tục ngủ
say sưa.
Trong đầu mơ mơ màng màng ẩn chứa vài hình ảnh, khiến
cho nàng không khỏi rịn ra mồ hôi cả người, áo ngủ lụa mỏng dán chặt
thân thể lả lướt. Nàng dùng hai chân kẹp chặt thêm một gối thêu hoa mềm
nhũn thật dài trên giường lớn, tùy ý lật người hai cái, bên trong nhà
liền vương vít mùi hương.
Ngay cả nha hoàn ma ma hầu hạ ở ngoài
phòng cũng có thể ngửi thấy được mùi thơm ngát này. Gần đây, trong uyển
mới dời trồng được kiều hoa đang nở tươi đẹp, đều rất giống bị so với
đầu ỉu xìu, tự mình xấu hổ đón nắng gắt, cũng không dám tranh đẹp với
tiên tử trong phòng.
Có điều, vào lúc này tại sao bên tai có thể
có tiếng vang sột soạt của trang giấy chuyển động, quấy nhiễu cơn buồn
ngủ của nàng. Thẩm Họa cau lại đuôi mày đẹp, hiếm khi như tiểu cô nương
xin khoan dung để Mộc Quỳ dẫn Dục Ca Nhi đi chơi một lát, nhưng Mộc Quỳ
không những không đồng ý, ngược lại càng gấp gáp khẽ gọi, "Biểu tiểu
thư, ngài tỉnh lại đi!"
Mộc Quỳ như vậy, Thẩm Họa bị om sòm không có cách nào khác, chỉ có thể mở mắt, còn buồn ngủ hỏi: "Hả? Lúc nào rồi?"
"Đã đến trưa rồi." Đáp lời cũng không phải tiếng của Mộc Quỳ, mà là một
giọng nam trầm thấp lưu loát. Thẩm Họa kinh hãi lập tức tỉnh táo hơn
nhiều, tỉ mỉ nhìn lên mới thấy Mộc Quỳ đứng phía sau nam tử mặc trang
phục cẩm bào, khuôn mặt anh tuấn quen trầm ổn nghiêm túc lạnh nhạt, thế
nhưng lúc này lại thay đổi, đáy mắt thêm dịu dàng cưng chiều, chính là
Đại Biểu Ca Tiêu Dịch.
Tiêu tướng quân khẽ cười, nhìn người nhỏ
bé trước mắt, tóc mai xốc xếch, tóc đen lỏng lẻo trải ra ở chăn nệm màu
đỏ tươi trên giường, mắt buồn ngủ như ánh sao mơ màng lại vẫn sáng chói
như cũ, thật giống như một đóa hoa yêu kiều nở rộ, khiến trong lòng
người ngứa muốn đi hái.
Bởi vì mới vừa kinh hoảng, Thẩm Họa bèn
kéo cao chăn mỏng mấy phần, chỉ hơi lộ đầu, liếc mắt giận dữ Mộc Quỳ
đứng ở bên cạnh một cái. Đại ý là sử dụng ánh mắt hỏi thăm nàng —— Lúc
này cũng chưa mặc quần áo rửa mặt, sao lại để người đi vào?
Mộc
Quỳ cũng là bất đắc dĩ, nhỏ giọng giải thích, "Muội và Hồng Ngọc tỷ tỷ
tới tới lui lui gọi ngài lúc lâu cũng không kêu tỉnh. Thiếu Tướng quân
lo lắng ngài bị bệnh, cho nên...... Chúng ta không ngăn được."
Trên mặt Thẩm Họa ngượng ngùng cười một tiếng, hôm nay là ngủ hơi sâu chút,
đáy lòng ước chừng biết được tình huống, trên mặt cũng dở khóc dở cười.
Vị biểu ca tướng quân này, từ trước đến giờ hắn đối với nàng không thèm
để ý nam nữ chi phòng (đề phòng giữa nam nữ). Thẩm Họa lại không mở
miệng oán giận được, chỉ có thể trong lòng không ngừng kêu khổ.
Lúc này, Tiêu tướng quân đã phất tay cho Mộc Quỳ lui, hắn đi tới ngồi ở bên giường, mắt phượng không hề chớp nhìn chằm chằm nàng. Thẩm Họa bị nhìn
có chút xấu hổ, lại hơi hơi kéo cao chăn mỏng một chút, mềm mỏng hô một
tiếng, "Biểu ca."
Nếu mà tiếng nói này đổi biểu ca thành phu
quân, đoán chừng Tiêu tướng quân sẽ không kiềm chế được nhào qua như là
chó sói. Bởi vì con mồi trước mắt thật sự tươi mới, rất là thơm ngon,
nhất định phải dùng răng nanh cẩn thận xé da thịt trắng nõn cả người
này, lại như giao long vào sâu ra cạn, không làm cá dời sông lấp biển
cũng sẽ không từ bỏ.
"Hôm qua ngủ trễ?" Ánh mắt hắn sáng quắc
nhìn dáng vẻ lười biếng của nàng, hơi lắng lại một chút nóng bỏng trong
lòng, nhẹ giọng hỏi nàng.
Thẩm Họa ló đầu ra gật một cái, "Mấy ngày nay quả thật rất mệt......"
Tiêu Dịch thoáng chút đăm chiêu, ồ một tiếng, ánh mắt chợt cố định, giống
như thấy gì đó, chỉ thấy bèn nâng lên một quyển "Quân Sơn tập" ở bên gối nàng, "Hôm qua, biểu muội mệt nhọc, thế nhưng lại xem quyển sách này mà ngủ muộn?"
Thẩm Họa giật mình một cái, thầm buồn bực sao lại
quên vụ này, đúng lúc ngủ chắc là quên cất cẩn thận, khẽ mím mím môi,
trên mặt càng ngày càng bình tĩnh mấy phần, cảm thấy không thể để cho
Tiêu Dịch biết là nàng xem cái gì. Nàng dường như cũng có thể tưởng
tượng ra nếu Tiêu tướng quân biết được, trong lòng còn không biết "Giày
vò" nàng như thế nào đấy, vì vậy hơi nở nụ cười, cố vờ bình tĩnh: "Biểu
ca cũng thích thi tập của hắn?"
Ánh mắt Tiêu tướng quân dừng lại, nhìn quyển sách kia thong thả ung dung trầm giọng nói: "Quân Sơn tập?
Thật là nhân tài tài hoa có thể viết ra thi từ tuyệt diệu như thế, ta dĩ nhiên là bội phục, biểu muội thích nhất bài thơ nào của hắn vậy?"
"Muội...... Còn chưa học xong, ngược lại không dám kết luận lung tung, không bằng
chờ muội tỉ mỉ phẩm xong, sẽ nói một chút với biểu ca."
Khuôn mặt anh tuấn của Tiêu tướng quân cười một tiếng, trong mắt sáng rực, "Không sao, ta và biểu muội chọn một chút trước, có vài chỗ viết hay lắm, thí
dụ như chỗ này, ta lật cho muội xem."
Mắt thấy bàn tay thon dài
kia của Tiêu tướng quân sắp lật trang sách ra, sắc mặt Thẩm Họa căng
thẳng, không kịp ngẫm nghĩ nữa, bèn vội vàng gọi hắn lại, "Biểu ca, biểu ca, miệng Họa Nhi khát, có thể làm phiền biểu ca rót cho muội chén nước trà hay không?"
Tiêu tướng quân dừng động tác trong tay, ánh mắt cố định ở trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn yêu kiều cười khẽ kia, khóe miệng lại đã ẩn hiện nụ cười như có như không, ánh mắt trở nên nóng
bỏng, "Ta kêu Mộc Quỳ rót nước cho muội."
Trong lòng Thẩm Họa quýnh lên, bèn không thèm đến xỉa nữa nhõng nhẽo mà nói: "Họa Nhi chỉ muốn uống nước trà biểu ca rót."
Tiêu tướng quân nghe tâm tình không tệ, để thi tập xuống, quay người đi đến
cái bàn phía sau rót nước, nhìn bóng lưng kia đi rót nước, Thẩm Họa thấp thỏm trong lòng rốt cuộc rơi xuống, âm thầm thở phào một hơi, bèn vội
vàng đè bản "Quân Sơn tập" mà hắn bỏ xuống kia ở dưới cái gối.
Tiêu Dịch rót nước xong tới đây, tư thế kia chính là muốn ngồi ở bên giường
đút nàng uống xong. Thẩm Họa nửa cắn môi, giờ phút này cũng có chút
không dám giương mắt nhìn Tiêu Dịch. Thật sự là nghĩ đến một vài tình
tiết trong sách này, thân thể đại tướng quân □□ cường tráng đút nước trà cho Tiểu Biểu Muội, rất nhiều trò gian.
Như vậy cũng cảm giác có mấy phần trùng hợp với người trước mặt, càng phát giác phải ngăn lại mới
phải, cũng bèn không để ý nam nữ chi phòng gì đó, duỗi ra cánh tay như
ngó sen từ trong chăn gấm, cũng may mà có áo ngủ sa mỏng che kín, "Muội
tự làm là được rồi."
Cái miệng nhỏ nhắn của Thẩm Họa cầm chén
uống từng chút một, Tiêu Dịch thấy sách đã sớm không còn bóng dáng, khóe miệng mơ hồ nhếch lên, lại nói: "Biểu muội đặt sách xuống, sợ là không
muốn nghe ta nói trước một chút rồi. Cũng phải, như vậy thì không thú
vị, không bằng chờ ta trở lại từ Hoài Châu, lại nói kỹ càng với biểu
muội. Muội tuổi còn nhỏ quá, có vài chỗ nếu không có ai chỉ bảo, sợ là
không lĩnh hội được chỗ ảo diệu trong thơ này?"
Thẩm Họa chỉ uống nước, không lên tiếng, lại nghĩ tới mới vừa rồi Tiêu Dịch nói hắn trở
lại từ Hoài Châu, ý này chính là sắp đi Hoài Châu sao?
Nàng để cái chén ở bên cạnh, kinh ngạc hỏi: "Biểu ca phải đi Hoài Châu?"
"Ừ, hôm nay lâm triều hoàng thượng mới vừa hạ chỉ để ta đến Hoài Châu trừ
phiến loạn, buổi chiều chỉnh đốn xong quân vụ thì phải lên đường."
Hoài Châu thì Thẩm Họa biết, đó là châu quận gần sát với Hàng Châu. Giang
Nam là đất lành, Hoài Châu càng là sản xuất mễ lương (lương thực gạo
thóc) tốt nhất nhiều nhất, nơi giàu có và đông đúc. Hàng năm, kho lúa
Hoài Châu đều là tràn đầy nhất, thậm chí là thu thuế gạo cống cũng đủ
Kinh Thành ăn lâu dài đến hơn nửa năm.
Một nơi sản xuất lương
thực giàu có và đông đúc như vậy, gần hai năm không biết tại sao trêu
chọc mắt một đám đạo tặc, vừa vào mùa thu hoạch, sẽ gặp phải lần lượt
từng đợt đến trong thôn cướp bóc mễ lương, ngay cả Hàng Châu cũng bị đám đạo tặc này cướp lấy.
Cho nên hai năm qua không chỉ có triều
đình không thu được gạo cống, còn khiến rất nhiều nông hộ sống bằng
trồng lương thực thành lưu dân, đến nỗi càng là một nhà đang sống đói
chết. Mà, đám đạo tặc này nhất định là một đám xảo trá và là kẻ liều
mạng hung ác cực kỳ, nếu không phải dân liều mạng sao dám trắng trợn
giành gạo cống với triều đình như vậy. Mùa hè vừa qua chính là thu hoạch vụ thu, lại sắp đến mùa thu lương, hoàng thượng vì thế ưu phiền, ngược
lại là bình thường.
Nhưng sao lại luôn phái Tiêu Dịch đi làm loại nguy hiểm này, Bình Loạn Nam Cương, lúc này lại phải đi Hoài Châu trừ
phiến loạn, chỉ sợ đám ác đồ kia không phải dễ đối phó, đều là một đám
dân liều mạng, có thể nghĩ được là ở trong hung hiểm......
Tiêu Dịch bỗng nhiên lại khàn giọng nói: "Là Anh Quốc Công đề nghị."
Anh Quốc Công thượng tấu lên sổ con chỉ đích danh Tiêu Dịch từng trừ phiến
loạn đại thắng ở Nam Cương, có thể có kinh nghiệm trừ phiến loạn, cho
nên mới nhân lúc xin để Tiêu tướng quân đi trừ phiến loạn, vừa có thể
dẹp yên lòng dân, vừa có thể giải quyết bọn đạo
tặc này. Nhưng, Thẩm Họa lại nghe ra ý vị khác, hắn đặc biệt nhắc tới
Anh Quốc Công nhất định là có thâm ý, Anh Quốc Công, đó là nhà mẹ của
phu nhân Thế tử.
"Cho nên ta đi lần này, muội ở trong phủ này
càng phải thêm cẩn thận, chờ ta trở lại, sẽ nghĩ biện pháp đưa muội rời
khỏi Hầu phủ."
Thẩm Họa nghe đến đó thì biết Tiêu Dịch đã biết sự kỳ lạ của chuyện Hoàng thị mang thai, hoặc là bảo Mộc Cẩn đi kiểm tra
đám thuốc bổ kia cũng đã có kết quả rồi. Thẩm Họa không khỏi suy đoán
chuyện liên quan đến an nguy của mình, hỏi: "Ước chừng phải đi bao lâu?" Có lẽ còn có vài phần những ý định khác bèn nghĩ cũng không nghĩ bật
thốt lên hỏi.
Tiêu Dịch trầm giọng, "Ít thì ba tháng, lâu thì nửa năm, ta đi lần này sẽ mau chóng trở về." Hắn nheo lại mắt phượng,
nghiêm túc nhìn lên Tiểu Biểu Muội trước mắt, nói giống như là cam kết
cực kỳ trịnh trọng.
"Vậy huynh sẽ không tham gia được hôn lễ Dư tỷ tỷ." Đôi mắt nàng khó nén mất mác, giống như là thay Tiêu Tĩnh Dư tiếc hận.
Tiêu Dịch gật đầu ừ một tiếng, "Thánh chỉ làm khó, thật may là còn có biểu
muội thay ta nhìn nàng xuất giá. Tĩnh Dư là dòng chính nữ Hầu phủ, ta
cũng không lo lắng muội ấy, ngược lại là muội. Nếu có gì khó xử, đừng
quên Dục Ca Nhi, địa vị nó ở Hầu phủ có lúc có tác dụng hơn ta."
Thẩm Họa cảm giác hôm nay bản thân nói hơi nhiều, chỉ trầm thấp nói: "Vậy biểu ca lên đường nhất định phải cẩn thận."
Tiêu Dịch ừ một tiếng, lại nói: "Lần trước trong thư ta hồi âm có nhắc tới
bảo biểu muội chuẩn bị cho ta đồ cận thân, hôm nay có thể mang đi?"
Cái yếm sao?
Thẩm Họa nghĩ đến chính là ý định hơi náo loạn, cái loại đồ cận thân của nữ
nhi gia đó sao có thể cho hắn! Vậy nên nói thế nào để từ chối mới được?
Mặc dù đã có chút biết được Tiêu Dịch không biết xấu hổ, nhưng cái
này...... Tiêu Dịch thấy Tiểu Biểu Muội chau mày do dự, bèn dụ dỗ, "Ta
biết tóc của cô nương gia không dễ tặng người, lần này ta đi lâu như
vậy, chỉ mong biểu muội thương xót......" Dứt lời, ánh mắt chăm chú
thẳng vào một túm tóc đen đẹp đẽ trượt xuống trước mặt, bởi vì gió nhẹ
nhàng lay động phất phơi, mùi thơm quanh quẩn, trêu chọc trái tim.
Thẩm Họa ngẩng mặt lên, kinh ngạc chớp mắt một cái, rốt cuộc không phải là cái yếm, mà là tóc của nàng?
Thì ra là hôm đó đứa nhỏ đọc được một nửa, chính là cảm thấy bụng nhỏ trống không khó nhịn, bèn muốn nói ra là đói bụng rồi, chỉ là vừa ra một chữ
"Bụng" đã bị ngón tay thon thon che miệng, ước chừng đã hiểu lầm là cái
yếm.
Hơn thế, đợi sau khi Tiêu Dịch đi, Thẩm Họa mới lục ra lá
thư đã nhăn nhúm kia từ trong rương, đọc lại một lần nữa, trừ lộ ra
nhung nhớ * trong lời nói, ngược lại thật sự là không có gì quá đáng,
chỉ là muốn đòi hỏi tóc đen của Tiểu Biểu Muội thôi.
Có điều ở
trong lòng Tiêu tướng quân, muốn tóc đen cũng chỉ là ý nghĩ trực tiếp
nhất mà thôi, thứ hắn muốn có còn nhiều hơn, đâu chỉ là một luồng tóc
đen, một cái yếm có thể thỏa mãn.