Chân vừa mới đạp đất, nàng hơi có vẻ căng thẳng, mặt cười liền cố ý nhăn ở một chỗ, che bụng bằng phẳng, "Đa...... Đa tạ biểu ca săn sóc, Họa
Nhi đã mót quá lâu." Nói xong cũng không quan tâm không để ý giãy thoát
bàn tay Tiêu Dịch ôm dán bên hông nàng, vội vàng hấp tấp bèn chạy tới
phía trong bụi cỏ, liều mạng chạy trối chết giống như một con thỏ bị sói hung ác đuổi theo.
Lúc tơ lụa mềm mại chợt thoát khỏi trong tay
Tiêu tướng quân, nhìn tiểu nhân chạy trối chết như vậy luôn cảm giác có
chút ý bị ghét bỏ, trên mặt không khỏi sa sầm mấy phần, nóng bỏng bụng
dưới tất cả bị một lý do sứt sẹo của Tiểu Biểu Muội hòa tan không ít,
cuối cùng trong lúc đợi Tiểu Biểu Muội trút xuống "Quỳnh tương ngọc lộ"
lại là hành quân lặng lẽ.
Trên đường trở về, Tiêu Dịch không nói
câu nào, chỉ nghiêm túc cẩn thận điều khiển ngựa, Thẩm Họa cưỡi ở phía
sau hắn cố gắng ngửa thân thể ra sau, trước mặt chính là sau lưng dày
rộng rắn chắc của Tiêu tướng quân, mềm mại trước ngực nàng chính là
không chỗ có thể để, chỉ có thể cố gắng không để cho một mềm một cứng bị dán vào, trong lòng Thẩm Họa cũng có chút sợ, sợ lại chọc hắn kích
động.
Phải biết Đại Biểu Ca Tiêu Dịch lại là người không vợ ba
năm rồi, thêm nam nhi huyết khí phương cương (máu nóng), nàng và mẫu
thân Dục Ca Nhi tướng mạo tương tự, đừng nói thấy vật nhớ người, một
người giống như ảnh ngược đi ra từ trong nước như nàng mỗi ngày lắc lư ở trước mắt hắn, có lẽ cũng sẽ nhất thời ý loạn tình mê, không phân rõ
thật giả.
Có vài mộng đẹp thì Thẩm Họa bằng lòng làm cùng Tiêu
tướng quân, có một số chính là vấn đề nguyên tắc, nàng không làm được.
Cho nên càng nghĩ tới những thứ này, ngay cả chút rung động khó hiểu hôm nay này của mình cũng tiêu tán không còn bóng dáng. Thẩm Họa cảm thấy
mình như vậy cũng là bình thường, có một loại nam tử chính là một chút
đã có thể làm cho người ta động lòng mãi, Tiêu tướng quân tuyệt đối nhận nổi. Có điều, Thẩm Họa biết mình đang làm gì, thỉnh thoảng thưởng thức
một chút không ảnh hưởng toàn cục.
Lúc này nàng cũng cực kỳ tỉnh
táo, Tiêu Dịch cưng chiều nàng đều là thân xác tương tự với người này
tặng cho, lúc nàng ở trường đua ngựa đúng là da mặt dày thiếu chút nữa
không nhớ được. Trong thoáng chốc trong đầu lại hiện ra bóng dáng Tiêu
Dịch mạnh mẽ ôm nàng giục ngựa bay nhanh, Thẩm Họa vội vàng lắc đầu một
cái tự giễu cười một tiếng, càng thêm thẳng tắp thân thể cách xa hắn.
"Biểu muội ôm chặt, chúng ta còn có thể nhanh chóng trở về một chút, muội như vậy ta hoàn toàn không có phương pháp gia tăng tốc độ."
Sau khi tiểu cô nương nghe được lời nói, hai cánh tay thật sự là rất binh tĩnh ôm sát mấy phần.
Tiêu Dịch nhất thời tắc nghẹn, ngay khi nói chuyện mặt đen cũng sắp nhỏ ra
mực rồi, tư thế Tiểu Biểu Muội xa cách lạnh như băng như vậy, khiến
trong lòng hắn càng cảm thấy khó chịu, hắn đã sớm nhận định nàng, dù như thế nào bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ là phu thê.
Nhưng hắn bỏ ra
thật lòng, nhưng ngay cả nửa phần cũng bưng bít không nóng, vừa nãy là
hắn nhất thời xúc động, cũng là tình cảm ập đến, kiềm chế khó nén, nhưng hiện tại biểu muội lại làm cái gì, đề phòng hắn đến mức không để ý tình cảnh nguy hiểm của mình như vậy, ngửa thân thể về sau như vậy rất dễ
dàng ngã xuống từ trên ngựa, sau đó lại không thể không vì mau chóng rời khỏi mà bản thân uất ức cầu toàn, quả nhiên là rất tốt.
Ước
chừng Tiêu tướng quân cũng có mấy phần chán nản vì cầu hoan bị từ chối, ở trong quân doanh có lúc bọn họ hành quân đánh giặc, mấy tháng cũng
không trông thấy nữ tử, nhịn cứ nhịn, hắn cũng nhịn ba năm rồi, nhưng kể từ khi Tiểu Biểu Muội tới hận không thể lập tức cưới về ném ở trên
giường lớn thương yêu.
Chỉ tiếc Thẩm Họa còn chưa cập kê, những
người không câu nệ tiểu tiết đi ra từ trong quân doanh như bọn họ, trước chưa xong lễ trộm hương cắp ngọc cũng không phải là số ít nữa. Chẳng
qua Tiêu Dịch thật sự sợ hù dọa nàng, nên muốn chờ Tiểu Biểu Muội lớn
hơn một chút nữa mới thành hôn bái thiên địa, chỉ là hôm nay thật sự là
không nhịn nổi nữa.
Hai người trở lại chỗ ở trường ngựa, một câu
cũng không nói thì mỗi người đi một ngả, trước khi đến Tiêu tướng quân
còn vui thích dặn dò để Mộc Cẩn dẫn theo ma ma đến vườn ở trường ngựa
hái chút rau quả mới mẻ, lại dặn dò đầu bếp làm mấy món ăn mỹ vị, buổi
tối một nhà ba người sẽ ăn chung bữa tối chúc mừng ngày sinh của Dục Ca
Nhi.
Ở phòng, Thẩm Họa chơi với Tiểu Kỳ Lân một lát, thức ăn đã
từng dĩa một bày ra ở trên bàn, thật ra thì trong lòng nàng cũng mơ hồ
có chút bế tắc, buồn bã ngồi ở chỗ đó. Dục Ca Nhi chu môi hỏi sao phụ
thân còn chưa tới, Thẩm Họa mím môi cười cười chỉ trấn an nói rất nhanh, bèn len lén bảo Mộc Quỳ bên bên Tiêu tướng quân hỏi hắn một chút khi
nào tới đây.
Mộc Quỳ qua đấy chỉ cẩn thận từng ly từng tý một trả lời, Tiêu tướng quân và Ngụy gia chủ, còn có Mộc Lạp Thị của Nam Cương
kia ở một chỗ, không biết thương lượng cái gì, còn phái người coi chừng
cửa phòng không cho quấy rầy, nàng thử bẩm báo, lại bị người ngăn cản
trở lại.
Thẩm Họa vừa nghe, trên mặt liền giật mình, ôm lấy Dục
Ca Nhi đặt ở trên đùi sờ sờ đầu cậu, Dục Ca Nhi ngửa mặt ngây thơ nhếch
miệng cười cười dựa sát vào tiểu mẫu thân. Thẩm Họa bình tĩnh đợi thêm
một lát nữa, thỉnh thoảng an ủi Tiểu Kỳ Lân tràn đầy mong đợi.
Sinh nhật đầu tiên của Dục Ca Nhi, tại sao Tiêu tướng quân có thể bởi vì khe hở ở giữa hai người bọn họ, lại không xuất hiện như vậy, rõ ràng hắn đã đồng ý trải qua sinh nhật với Dục Ca, chẳng lẽ hắn không biết Dục Ca
Nhi mong đợi ngày hôm nay đến cỡ nào sao.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài đột nhiên gió lớn gào thét, sấm sét vang dội, khoảng không
đen áp sát liền tối lại, Dục Ca bị tiếng sấm kia dọa sợ hết hồn, Hỗn Thế Tiểu Ma Vương không sợ trời không sợ đất, sợ duy nhất chính là sấm
đánh, không ngừng chui vào trong lòng Thẩm Họa giống như tất cả trẻ con, không yên phận bịt lấy lỗ tai, "Tiểu mẫu thân, Dục Ca Nhi sợ, con muốn
phụ thân... Con muốn phụ thân."
"Đừng sợ, đừng sợ, Dục Ca Nhi đừng sợ."
"Dục Ca Nhi muốn mẫu thân, cũng muốn phụ thân......"
Thẩm Họa không vỗ về được cảm xúc của Dục Ca Nhi, nhìn Dục Ca co rúm lại run lên một cái, lòng nhíu chặt đau đớn, bèn nói với Mộc Quỳ và Trụy Nhi:
"Các em trông Dục Ca Nhi một chút, ta đi mời biểu ca tới đây."
Trụy Nhi gật đầu, Mộc Quỳ đã mang cây dù tới, "Bên ngoài thời tiết không
tốt, biểu tiểu thư ở lại trong phòng, vẫn là em đi cho."
Thẩm Họa lại lấy cây dù trong tay Mộc Quỳ tới, "Em ở lại, ta sợ em không gọi được vị chủ nhân giận dỗi của nhà em."
Ánh mắt Trụy Nhi có thâm ý khác hỏi thăm Mộc Quỳ, hai người là làm sao.
Mộc Quỳ nhún vai một cái, bày tỏ cũng không rõ ràng lắm, lúc đi còn vui vẻ, sau khi trở lại thì thành như vậy.
Mới vừa bước khỏi phòng, bên ngoài đã tối đen lại, gió lạnh không ngừng
mãnh liệt thổi qua trên mặt và chui vào trong ống tay áo của Thẩm Họa,
trong khoảnh khắc chính là nước mưa lớn chừng hạt đậu nện xuống rào rào, nàng chống dù lên bị gió lớn thổi xiêu vẹo, cuối cùng mất thăng bằng
ngay cả người và dù cùng nhau bị thổi lui về phía sau mấy bước.
Gió vùng ngoại ô Kinh thành quả nhiên rất mạnh mẽ, mặt dù xoàn xoạt một cái liền gãy mất. Thẩm Họa cũng không đoái hoài tới vật che chắn trực tiếp
ném xuống đất, nàng đội mưa đi về phía trước, nước mưa đập vào thân thể
của nàng, chỉ cần trong chớp mắt thì cả người nàng cũng ướt nhẹp, mắt
càng là ngay cả đường dưới chân cũng không thấy rõ lắm.
Trong
nháy mắt Thẩm Họa hơi do dự, có nên quay lại hay không, nhưng nghĩ tới
Tiểu Kỳ Lân run rẩy thì ấp ủ mấy phần ý nghĩ không đếm xỉa tới, dùng tay áo lau nước mưa trên mặt, cũng như muối bỏ biển, miễn cưỡng mở đôi mắt
chạy đến phòng ốc chỗ Tiêu Dịch ở. Nhưng loại chạy tới phía trước này,
nàng lại luôn cảm giác hình như sau lưng có gì đó mơ hồ đi theo mình,
bởi vì nước mưa quá lớn, trời lại quá tối, nàng quay người qua nhìn thì
không thu hoạch được gì.
Lại cảm thấy là mình đa nghi rồi, nhưng
lúc đi lên một cây cầu gỗ hình vòm trên hồ nước thì bởi vì trên đỉnh
rộng mở thi công đèn cầu đặc sắc, hai đầu cầu
chia ra dựng lên hai giá gỗ kiểu dáng bắt mắt, treo đèn chiếu sáng, mưa
to như vậy bên trong đèn chiếu sáng tự nhiên bị giội tắt ánh sáng.
Bỗng nhiên một cơn gió lớn đánh tới, bên tai đột nhiên vang lên ken két vang dội, trùng hợp chiếu ánh sáng của một tia chớp đánh xuống, Thẩm Họa hốt hoảng ngẩng đầu thấy giá gỗ lắc lư nghiêng ngả sẽ sắp nện xuống trước
mặt.
Nàng kinh hãi trợn to hai mắt, trong miệng gào thét cũng
không ra tiếng, liền cảm giác một sức mạnh khổng lồ dẫn mình xông ra,
lộn một vòng ở trên đất bùn lầy, ngay lúc trời đất quay cuồng thì nàng
cảm thấy rơi vào một vòng ôm khỏe mạnh.
Trên người không có bất
kỳ cảm giác bị ném đau, tất cả đều mềm mại như vậy, nước mưa vẫn cọ rửa
ánh mắt của nàng như cũ, nàng run rẩy lông mi, chăm chú nhìn lại, người
bảo vệ ở trên người nàng chính là biểu ca Tiêu Dịch.
"Biểu ca?"
"Họa Nhi, muội muốn làm gì? Không muốn sống nữa sao? Loại thời tiết quỷ này
lại chạy ra!" Tiêu tướng quân rống, nhưng hạt mưa tiếng sấm quá lớn, rất nhanh đã nhấn chìm tiếng của hắn, nhưng lại không bao phủ được tức giận trong mắt Tiêu Dịch.
"Dục Ca Nhi, bé muốn huynh, muội thay bé
tới gọi phụ thân." Thẩm Họa cũng không cam chịu yếu thế, âm thanh gào
thét tương tự, "Biểu ca lại làm gì? Cáu kỉnh với muội sao? Chính là ngay cả sinh nhật của Dục Ca Nhi cũng không muốn qua."
Tiêu Dịch đột
nhiên nắm chặt cánh tay Thẩm Họa, ánh mắt có chút lạnh lùng hỏi ngược
lại nàng: "Cáu kỉnh? Ngược lại ai đang cáu kỉnh?"
Thẩm Họa từ
chối cho ý kiến, lại âm thầm tức giận, thân thể hai người quấn lấy, nàng cố gắng muốn giãy thoát hắn bò dậy, duỗi chân dài, lại nghe được Tiêu
Dịch rên khẽ một tiếng. Nàng không khỏi nhìn về phía bên chân, lại là mơ hồ có nước mưa màu đỏ đâm vào trong mắt. Đây rõ ràng là máu, chân của
nàng không bị thương, vậy khẳng định chính là Tiêu Dịch.
"Huynh bị giá gỗ đập trúng?"
Tiêu Dịch chỉ nhíu chặt mày không lên tiếng, giống như là chấp nhận, Thẩm
Họa cắn răng, "Biểu ca, huynh chờ muội, muội đi gọi Ngụy gia chủ và
những người khác tới đây."
Tiêu Dịch kéo cổ tay biểu muội lần nữa, giữ chặt lại không buông ra, "Đừng đi, nguy hiểm!"
Thẩm Họa gấp gáp, lúc này đâu còn có nguy hiểm gì, nước mưa đã nhỏ hơn nhiều so mới vừa rồi, bằng không cũng không thấy được vết thương trên đùi
hắn, "Biểu ca, hiện tại huynh nguy hiểm hơn, chỉ cần một lát, muội trở
lại rất nhanh."
"Đừng đi, cứ ở bên cạnh ta, giá gỗ là có người cố ý đập gãy."
Những lời này khiến Thẩm Họa trố mắt trong nháy mắt, lúc này nàng mới ý thức
được Tiêu Dịch nói nguy hiểm là cái gì, có người lại cố ý muốn hại nàng, nếu không phải biểu ca kịp thời chạy tới che chở nàng, có lẽ giá gỗ kia sẽ đập ở trên người của nàng, đâu phải một cô nương như nàng có thể
chịu đựng, không chết cũng chắc chắn tàn phế.
Thẩm Họa lại không
nhịn được thân thể hơi run lên, cũng không biết là nước mưa gió mạnh
thổi lạnh cả người, hay là bị chuyện này khiếp sợ rồi, thì ra mới vừa
rồi hoàn toàn không phải ảo giác, quả nhiên là có người theo đuôi đang
tìm cơ hội hại nàng, suy nghĩ một chút thậm chí có chút sợ hãi.
"Họa Nhi, đừng sợ, ta sẽ không để cho muội bị tổn thương." Tiêu Dịch vội vàng ôm Tiểu Biểu Muội, "Đỡ ta, đến chỗ của ta."
Thẩm Họa phục hồi lại tinh thần, gương mặt phờ phạc gật đầu một cái, tình
hình trước mắt cũng may mà Tiêu Dịch ở bên cạnh không đến nỗi rối loạn
tay chân, một lúc lâu mới nhỏ giọng nỉ non, "Ừ, muội không sợ."
Rõ ràng là tìm đến Tiêu tướng quân vỗ về tâm tình Dục Ca Nhi, lúc này mình lại thật sự được vỗ yên rồi.