Thẩm Họa cũng không
nhớ rõ hôm qua lúc nào thì Tiêu Dịch rời đi, chỉ là cuối cùng nàng thật
sự khốn đốn không chịu nổi nữa, mới nói mình muốn ngủ, để đuổi Tiêu
tướng quân "Tự tiện" không đi kia. Bởi vì có Dục Ca Nhi ở bên cạnh ngủ
cùng nàng, Thẩm Họa mới dám an tâm khép đôi mắt lại, biết tuy Tiêu tướng quân muốn làm những cử chỉ cợt nhã gì đó cũng phải kiêng kỵ thằng nhóc ở đây.
Có điều sáng sớm vừa tỉnh lại, Thẩm Họa đã nghe thấy ngoài
phòng hình như có tiếng biểu ca Tiêu Dịch, sao lại tới đây sớm như vậy?
Nàng chợt nghĩ đến khả năng gì đó, vội vàng ngồi dậy, phát hiện rìa
ngoài giường đệm cạnh lại mơ hồ có sụt lún, tuyệt đối không phải một lúc hoặc là Tiểu Kỳ Lân ngủ không thành thật lăn lộn có thể tạo thành.
Chẳng lẽ Tiêu Dịch lại là cả đêm không trở về, còn ngủ ở bên cạnh nàng?
Lần này, Thẩm Họa thật là có chút cảm thấy tức giận, được voi đòi tiên mà,
bảo hắn tự tiện thật đúng là tuyệt đối không khách khí.
Một lát
sau, tiếng Tiêu tướng quân rốt cuộc cũng đã ngừng, Mộc Quỳ và một ma ma
đẩy cửa đi vào, Mộc Quỳ bưng nước trà, ma ma này bưng chậu đồng vắt
khăn, Mộc Quỳ luôn luôn thích cười híp mắt lúc này nhìn lại hơi cúi gằm
đầu, "Biểu tiểu thư dậy rửa mặt đi."
Thẩm Họa hỏi nàng, "Thiếu Tướng quân ở bên ngoài lại nói cái gì với các em?"
Mộc Quỳ trầm thấp trả lời: "Bảo. . . . . . Bảo bọn tôi tớ đều quản tốt
miệng. Hơn nữa vẫn là Mộc Quỳ lười biếng, chưa từng gác đêm cho biểu
tiểu thư, để tiểu thư bị sợ hãi!" Nói xong còn hơi cẩn thận ngước mắt
liếc nhìn phản ứng của biểu tiểu thư, trên khuôn mặt căng thẳng kia rốt
cuộc thả lỏng.
Còn biết thúc giục tôi tớ dán chặt miệng. . . . . . Điểm này khiến trong lòng Thẩm Họa hơi thoải mái một chút! Nhưng nhìn
bộ dáng Mộc Quỳ như vậy hẳn là bị Tiêu tướng quân hung hăng khiển trách, không để cho gác đêm là chủ ý một mình nàng, nếu cho nàng quyền sai bảo nha hoàn, chính là đánh hay phạt cũng nên để nàng làm chủ, có điều nói
tới thì người của Kỳ Lân cư xem Tiêu tướng quân là chủ tử cũng là phải,
loại "Cáo mượn oai hùm" giả chủ tử như nàng đây không tiện nói gì rồi,
nhưng thật là oan ức Mộc Quỳ.
Đợi nàng rửa mặt sạch sẽ, Tiểu Kỳ
Lân đã bị Trụy Nhi đánh thức ôm đi, nàng mặc xiêm áo vào, Thẩm Họa mới
phát hiện hôm nay Mộc Quỳ đang dốc lòng ăn mặc cho nàng, mặc trên người
nàng là một bộ lụa mỏng la nhẹ màu xanh nhạt thêu tơ Hải Đường, chải lên búi tóc Phi Thiên, đầu cài trâm tròn lại rủ xuống châu ngọc, còn muốn
vẽ lông mày thoa môi.
Thẩm Họa không thích những thứ này liền
muốn nói miễn đi, Mộc Quỳ lại xoa xoa đôi bàn tay, khẩn cầu: "Biểu tiểu
thư cứu giúp hà bao tháng này của Mộc Quỳ đi. Tướng quân nói nếu hôm nay không trang điểm tiểu thư sáng rỡ chiếu người, cộng thêm không gác đêm
phá hư quy củ, chính là tiền bạc tháng này cũng không cần lĩnh. Biểu
tiểu thư cũng không nhẫn tâm nhìn hà bao của Mộc Quỳ và Mộc Cẩn khô quắt nhỉ! Lại nói biểu tiểu thư đã từ chối nhiều lần, rõ ràng lần trước đồng ý Mộc Quỳ nói Thiếu Tướng quân trở lại để cho em trang điểm thật đẹp
cho ngài."
Thẩm Họa vô lực vuốt ve cái trán, nhất thời á khẩu
không trả lời được, hình như là có một việc như vậy! Lúc đầu tại sao
nàng lại lên tiếng qua loa lấy lệ chứ!
Thẩm mỹ của Mộc Quỳ kế
thừa loại luận điệu tóc mây mặt hoa trâm vàng đong đưa lã lướt theo bước chân của một vài giai nhân trong cung, cộng thêm Thẩm Họa thiên sinh lệ chất, vậy trang điểm tinh tế lên, ngược lại tuyệt đối không kém chút
nào so với mỹ nhân trong cung, cuối cùng vẫn là Thẩm Họa kêu nặng đầu,
xu thế loại trừ không ít trâm ngọc trai phía sau, mặc dù không tính là
cao quý, lại cũng có cảm giác cánh hoa Bạch Lan mỏng nhẹ, eo nhỏ nhắn
thắt lưng ngọc múa sa trời.
Hồng Ngọc ngâm chút trà quả ngon
miệng, cuối cùng trong lúc Mộc Quỳ đi, Thẩm Họa nâng mặt nhìn trái phải
về phía gương đồng, luôn cảm giác gương mặt này trắng đến sắp phát sáng
lên, bèn dùng khăn len lén lau, cho đến lúc Tiêu tướng quân ôm Tiểu Kỳ
Lân tới đây nàng mới ngừng tay.
Hôm nay hai phụ tử này mặc sắc
thái cẩm bào màu xanh tương tự nhau, thật ra thì cẩn thận nhìn quần áo
Thẩm Họa cũng là một sắc thái, cũng chỉ là một nhạt hai đậm, nhất là đai lưng thêu hoa trên eo nàng cũng là dùng hoa văn cành hoa sen đen đè lên màu xanh làm nền.
"Tiểu mẫu thân trang điểm xong chưa?"
Thẩm Họa nghe được tiếng nghiêng đầu đi, Tiêu tướng quân híp mắt nhìn chằm
chằm Tiểu Biểu Muội, Thẩm Họa trải qua loại ánh mắt nóng bỏng này rất
nhiều lần, nhưng chưa từng có lần nào kỳ quái như vậy, nhất là tiếng
tiểu mẫu thân kia, giống như bọn họ thật sự là người một nhà vậy.
Thẩm Họa đi tới xoa bóp gương mặt của Tiểu Kỳ Lân, lúng túng nói: "Dục Ca
Nhi cũng đừng kêu lung tung! Phụ thân con sẽ không vui đâu!" Thường ngày Tiểu Kỳ Lân chỉ kêu một chút trong mộng, Thẩm Họa đương nhiên là từng
"Giáo dục" Tiểu Kỳ Lân không thể kêu lung tung.
"Phụ thân nói hôm nay Dục Ca muốn làm gì thì làm cái đấy? Con liền muốn tiểu mẫu thân
theo con và phụ thân cùng nhau trải qua sinh nhật."
Thẩm Họa rõ
ràng đằng hắng giọng, không khỏi nhìn về Tiêu Dịch, Tiêu tướng quân chỉ
miễn cưỡng nói một câu, "Tới đây chút, đã đã xin phép với tổ mẫu rồi,
bên ngoài chuẩn bị xe ngựa rồi, chúng ta dẫn Dục Ca Nhi đi ra ngoài."
Càng là không có nửa phần ý nghĩ muốn sửa lại, đầy mặt hài lòng dường
như còn thiếu chút hô một tiếng phu nhân kia!
"Là đi ra ngoài
chúc mừng cho Dục Ca Nhi à, muội cũng không biết hôm nay là sinh nhật
của bé, cũng không chuẩn bị quà tặng gì cho Dục Ca Nhi."
"Muội có thể làm mẫu thân một ngày cho bé chính là quà tặng tốt nhất, ba năm qua Dục Ca Nhi cũng chưa từng trải qua sinh nhật. Đây là lần đầu."
Thẩm Họa tràn đầy kinh ngạc, theo lý thuyết Dục Ca Nhi được cưng chiều đến
loại trình độ này làm sao lại chưa từng trải qua sinh nhật?
Tiêu
Dịch nhìn ra nghi ngờ của Thẩm Họa, nói thẳng: "Mẫu thân bé chính là hôm nay rời đi, đây là sinh nhật đầu tiên bé trải qua."
Sinh nhật
đầu tiên trong ba năm qua, có lẽ là có chút ý giữ đạo hiếu cho mẫu thân ở đây, việc này đối với một đứa bé mà nói hẳn là ký ức không đẹp nhất
nhỉ. Nàng cười cười, cũng không từ chối nữa, ít nhất đồng ý bên này, thì có thể thuận nước đẩy thuyền từ chối Hoàng thị phái người mời nàng qua
mới vừa rồi, "Vậy chúng ta đi!"
"Dục Ca Nhi, tiểu mẫu thân và phụ thân sắp lên đường!" Tiểu Kỳ Lân vỗ tay cao giọng hoan hô, cố ý muốn
xuống đứng ở giữa hai người, mỗi người kéo một cái tay, cậu đụng chạm
nhảy nhót đi ở chính giữa.
Gần đến lúc ra khỏi Kỳ Lân cư, Thẩm
Họa cảm thấy nếu để cho người nhìn thấy có vẻ hơi nói không rõ ràng,
đang lúc chần chừ Tiêu Dịch lại đột nhiên kéo xốc Dục Ca Nhi như con khỉ nhỏ, "Con đi quá chậm, so sánh một chút sức chân với phụ thân như thế
nào?"
"Được, đại tướng quân Kỳ Lân ta cũng không sợ ngươi!" Nói
xong, trước tiên thân thể nhỏ bé chạy về phía trước mặt, ngay sau đó còn làm mặt quỷ, vui vẻ kêu, "Tiểu mẫu thân, xem con chạy có nhanh hay
không?"
Khóe miệng Tiêu tướng quân cười một tiếng, không để ý
thằng nhóc kia lại đột nhiên kề sát Tiểu Biểu Muội, ngón tay trượt lên
vành tai xinh xắn của nàng, nhìn như trong lúc lơ đãng vuốt một hồi, đầu quả tim của Thẩm Họa run lên, chưa từng nghĩ Tiêu tướng quân lại đột
nhiên gần người như vậy, "Biểu ca, huynh. . . . . ."
"Khuyên tai
lỏng ra." Hắn hời hợt mà nói một câu, tay thì lại nâng vài phần, khẽ
vuốt một cái ở trên đầu Tiểu Biểu Muội, "Biểu muội cần phải nhanh chút,
chớ để cho chúng ta chờ lâu!" Nói rồi cũng nhanh bước đuổi theo Tiểu Kỳ
Lân rời đi.
Thẩm Họa mím môi thở dài, đứng ở đó cảm thấy rốt cuộc mình đang làm gì? Gương mặt hậu tri hậu giác nóng lên.
Đợi nàng đến cửa, hai chiếc xe ngựa đang chờ đợi bên ngoài, Thẩm Họa cho
rằng rốt cuộc Tiêu tướng quân đã phát hiện lương tâm, chịu bận tâm một
chút thanh danh của nàng rồi, nhưng lúc đi tới về phía sau chiếc kia mới phát hiện ngồi bên trong đều là nha hoàn và ma ma hôm nay lên đường
mang ra ngoài, bên trong lại còn có một số chăn đệm quần áo ở đây. Thẩm
Họa khẽ giương đuôi lông mày, trang@dđlqđ@bubble editor Mộc Quỳ và Mộc
Cẩn đã sớm ngồi ở bên trong, Mộc Cẩn nói: "Biểu tiểu thư đi nhầm rồi,
Thiếu Tướng quân và tiểu công tử đều ở chiếc xe ngựa trước mặt kia!"
"Tiểu mẫu thân, con và phụ thân ở chỗ này nè!" Tiểu Kỳ Lân thò đầu ra kêu gào Thẩm Họa, kinh hãi đến mức Thẩm Họa bèn vội vàng chạy tới phía bên kia. Chờ Tiểu Kỳ Lân rút đầu về, Tiêu Dịch ngồi ngay ngắn ở trong xe ngựa,
mắt phượng híp lại mang theo một tia nghiền ngẫm, vuốt vuốt đầu con
trai, trẻ con thật là dễ dạy.
Không gian trong xe ngựa rất lớn,
Thẩm Họa chọn vị trí ngồi cách Tiêu tướng quân xa nhất, mặc dù nàng
không oán giận làm thế thân, nhưng cũng có điểm mấu chốt, cũng không
định mọi chuyện đều thỏa mãn nhu cầu của Tiêu tướng quân, nhất là để cho hắn chiếm tiện nghi giống như mới vừa rồi nhất định phải cẩn thận lại
cẩn thận nữa.
Tiểu Kỳ Lân thật sự không nghĩ nhiều như vậy, hôm
nay đặc biệt vui mừng, để tiểu mẫu thân ôm ôm, còn vuốt vuốt khuyên tai
của Thẩm Họa, dáng vẻ hai người cười cười nói nói chơi đùa không hề lạnh nhạt, Tiêu tướng quân trực tiếp bị lãnh lạc rốt cuộc sắc mặt không kềm
được, lại là có chút ghen với con trai, "Dục Ca Nhi chớ lộn xộn mẫu thân con. Tới đây, tới chỗ phụ thân này."
"Không đi." Tiểu Kỳ Lân trả lời thẳng một câu.
"Vậy phụ thân sẽ đi qua!"
Trong lòng Thẩm Họa căng thẳng, liếc mắt nhìn qua, hai cha con một xướng một
họa là cố ý nhỉ, vừa nghĩ tới vậy, xe ngựa liền lắc lư ngừng lại, ngay
sau đó đã truyền đến một lời quở trách lớn tiếng, "Lớn mật, lại đụng
chạm xe ngựa của công chúa."
Lúc xe ngựa lắc lư, Thẩm Họa ôm sát
Dục Ca Nhi che chở cậu, mà Tiêu Dịch thì giang cánh tay ra lại bảo hộ
hai người các nàng ở trong ngực. Đợi xe ngựa ổn định, Thẩm Họa khẽ nâng
lên đôi mắt gợn sóng, Tiêu tướng quân cũng không nửa phần ý cười, sắc
mặt nghiêm túc, nói thẳng: "Đừng sợ, ta đi ra ngoài xem một chút."
Thẩm Họa nhìn bóng lưng Tiêu Dịch cao lớn lách ra xe ngựa, thật ra thì nàng
thật sự không có sợ, bởi vì lúc ấy người đó kịp thời tới che chở, vòng
ôm thật sự rất bền chắc.
Cũng không biết là đụng xe ngựa công chúa nào?
Thẩm Họa trấn an Dục Ca Nhi trước, bản thân thì xê dịch thân thể vén rèm xe
lên một góc, khép tốt mũ che mặt, khẽ ló đầu ra một chút muốn nhìn bên
ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lại vừa vặn thấy một cô gái trẻ tuổi
duyên dáng sang trọng đạp ghế ngắn xuống, tư thái cao nhã vẻ tĩnh lặng,
vừa thấy được Tiêu Dịch đi qua trên mặt giai nhân lập tức cười yếu ớt,
ngay cả một vài cô gái đi ngang qua cũng không để ý dè dặt liên tục
chuyển ánh mắt ái mộ tới bóng dáng cao to này.
Lúc này, có người
đi qua từ bên cạnh xe ngựa Thẩm Họa tấm tắc thở dài nói: "Đây không phải là công chúa Tương Vân và Tân Khoa Trạng Nguyên lang năm nay! Ah, làm
sao còn có Tiêu đại tướng quân! Thật là vừa ra kịch hay! Kịch hay!"
Đụng vào công chúa lại là công chúa Tương Vân mà ban đầu Thẩm Họa cho là xấu xí! Thế này sao lại là xấu xí, rõ ràng là rực rỡ bức người và mặt mũi
như hoa. Hiện tại Thẩm Họa tuyệt đối không kinh ngạc, lúc đầu không biết ẩn tình, còn tưởng rằng Tiêu đại tướng quân là đồ háo sắc, hôm nay biết rồi, ngược lại cảm thấy thật ra thì công chúa này rất đáng thương! Chỉ
tiếc ai cũng không thay thế được ánh trăng sáng đã thoáng biến mất kia
trong lòng Tiêu tướng quân.
Mà cái vị thiếu niên áo lam bên cạnh xe ngựa công chúa kia, chắc là Trạng Nguyên Lang trong miệng bọn họ,
hắn nhảy xuống từ trên lưng ngựa, bởi vì đưa lưng về phía Thẩm Họa, nàng không thấy rõ ràng lắm tướng mạo. Thiếu niên áo lam chắp tay lễ phép
chào hỏi với Tiêu Dịch, xem ra chắc là quen biết, cũng phải, Tân Khoa
Trạng Nguyên vốn là đồng liêu, triều đình cúi đầu không thấy ngẩng đầu
thấy, sao lại có thể không biết.
Nhưng trong nháy mắt thiếu niên
hành lễ kia, Thẩm Họa lại mơ hồ liếc thấy mặt nghiêng, trong lòng khẽ
động, bèn vội đổi màn xe một bên khác để nhìn, thấy thiếu niên kia mặc
cẩm bào cổ tròn màu xanh nước đường biên viền rải hoa gấm, ngọc thụ lâm
phong, bên hông lại treo một khối ngọc bội ngọc bích đằng hoa tính chất
vẩn đục, không hợp với cẩm phục tốt trên người!
Bỗng nhiên một
cơn gió thổi qua, thổi mũ che mặt trên đầu nàng không ngừng tung bay,
trùng hợp lộ ra cằm tinh sảo lanh lảnh và đôi môi mềm mại đỏ thắm, Thẩm
Họa lộ ra dung mạo, lại vội vàng khép chặt, hình như đôi mắt Trạng
Nguyên Lang vừa vặn khẽ nhúc nhích một chút về phía xe ngựa của Tiêu
tướng quân.