Mấy người theo tẩu tẩu Hoàng thị cùng nhau tiến vào thủy tạ, bởi vì chỗ
thanh nhã này vốn cũng không lớn, chỉ sợ cũng vì chen vào bên trong hơi
người nhất thời quá mạnh, vẩn đục hương thơm sen đỏ thoang thoảng quanh
quẩn trong thủy tạ, bèn để tất cả nha hoàn theo bên mình hầu hạ các tiểu thư chờ ở ngoài thủy tạ như nhau, bên trong tự có hai, ba người sắp xếp tốt chạy châm trà, chỉ chốc lát sau, mấy vị tiểu thư khác cũng lục tục
chạy tới, rối rít ngồi xuống.
Hôm nay, nhân vật chính của nhã yến nhỏ này là Thẩm Họa, Hoàng thị bèn sắp xếp nàng ngồi ở bên cạnh mình
tiện làm hết tình nghĩa biểu tẩu, thỉnh thoảng cúi đầu rỉ tai với nàng
đơn giản nói thứ bậc xếp và khuê danh của một vài tỷ muội. Thẩm Họa theo giới thiệu cặn kẽ của Mộc Cẩn cũng có thể đại khái đoán được một chút,
nhưng ánh mắt vẫn theo lời của Hoàng thị lướt qua bọn họ từng người một.
Như vậy mới bắt đầu thuận nước đẩy thuyền quan sát tỉ mỉ vị đại biểu tỷ sắc thái truyền kỳ này, trên mặt nàng ấy canh suông nước nhạt, không có
trang sức, kiểu tóc cũng cực kỳ già giặn, chỉ đơn giản vấn búi tóc lên
ngay cả một trâm cài tóc xinh đẹp cũng không thấy, trơ trọi đeo hoa tai
thủy tinh trên vành tai, so với những tỷ muội Tiêu gia ngồi ở trước mặt
này, nhất là Mặc Lan, Tiêu Tam, Tiêu Bát cô nương tướng mạo phát triển
tôn lên không tính là đẹp, nhưng tròng mắt đen trắng rõ ràng trong nháy
mắt lại thắp sáng lên ngũ quan thanh tú của nàng ấy, cực kỳ sáng ngời,
tự có một loại ý vị hào hiệp tự nhiên.
Đợi chín tỷ muội chỉnh
trang quỳ ngồi, quy củ ngừng tiếng, Hoàng thị bèn ra hiệu nha hoàn dâng
rượu sa kê, trái cây điểm tâm, trong đĩa hình bươm bướm tinh xảo đựng
Kim cao cuốn, bánh đậu đỏ, bánh hạt sen, oản đậu vàng (bánh đậu xanh).
Hoàng thị giơ tay chỉ Thẩm Họa đang muốn giới thiệu cho bọn tỷ muội đang
ngồi, có người dáng vẻ lười biếng chậm rãi quạt quạt tròn mỹ nhân mở
miệng, "Ôi, điểm tâm này hẳn là bốn bánh trái chuyên cung cấp của Tô
Ngọc Đường, hình như mỗi ngày chỉ bán hơn năm mươi phần đấy, nếu không
còn dù ra bạc nhiều hơn nữa cũng không mua được, tẩu tẩu bản lĩnh thông
thiên nhỉ, lại lập tức lấy mười bàn, nghe nói bánh trái đều đặt trước
đến đầu mùa xuân sang năm rồi! Hôm nay, bọn muội muội cũng không biết
nhờ tình của người nào mới có thể ăn được đây!"
Nàng nói chuyện
giọng điệu lười biếng, lại phe phẩy quạt hương bồ che nửa khuôn mặt, nói cũng không nghe ra là ý gì? Ít nhất hiện tại Thẩm Họa cũng không muốn
để ý tới những thứ này, trên mặt chỉ duy trì vẻ điềm tĩnh, nhìn ba con
mèo thèm ăn đối diện, khẽ lộ ra nụ cười, trong lúc lơ đãng ba con mèo
thèm ăn đối diện Thẩm Họa mỉm cười, rục cổ lại, đều lộ chút ít ngây thơ
của cô gái nhỏ.
Ba cái nụ hoa ngồi ở cạnh một bên khác của
Hoàng thị, là thật sự nghe không hiểu các vị tỷ tỷ mỹ nhân đang thảo
luận cái gì, chỉ nghe đậu thơm, hương sữa tùy ý chui vào mũi, đều là
trừng lớn mắt nhìn chằm chằm bánh trái trước mặt, nước miếng một cái lại một cái rơi chín tầng mây. Tuổi tuy nhỏ cũng được Hầu phủ mời ma ma
hành lễ nuôi dạy một chút, tuy là rục rịch, tay nhỏ đặt ở dưới bàn đã
sớm không kiềm chế được, nhưng ai lại cũng chẳng muốn làm pháo đầu tiên, ma ma nói ra tay trước chính là phải đánh thước mười lần, lại nói làm
cho các tỷ tỷ nói chuyện cười là mèo tham ăn thì càng không dễ nghe rồi. Chính là đôi mắt ti hí linh động liếc xéo lẫn nhau, chỉ ngóng trông A
tỷ nào tốt bụng nhanh chóng bắt đầu cầm nha! Lúc này vừa nhìn thì thấy
tỷ tỷ mỹ nhân đối diện cười về phía mình, người tỷ tỷ này thật là đẹp
mắt.
Bên này cười ngây thơ, bên kia Hoàng thị cũng mỉm cười như
xuân, lại nâng cánh tay lên muốn khơi tới Thẩm Họa, nhưng mỹ nhân quạt
tròn kia lại ngạc nhiên nghi ngờ một tiếng, "Bánh trái không dễ còn chưa tính, đĩa sứ đựng bánh trái này chính là đĩa ngọc bích sản phẩm của
Thanh Châu, cánh bốn góc vừa vặn có thể để bánh ngọt, bởi vì hình dáng
may mắn, màu sắc thanh thúy, chuyên là ngự dụng của nữ quyến hoàng gia,
hẳn là của hồi môn của trong phủ Quốc Công cho tẩu tẩu nhỉ, quả nhiên là khéo léo tuyệt vời. Tẩu tẩu bày nhã yến thật đúng là vô cùng bạo tay
nha. Chẳng lẽ hôm nay là đặc biệt làm tiệc cảm tạ thầy cho nữ phu tử
chúng ta. Ồ, sao lại không thấy phu tử người đâu?"
Vị tay cầm
quạt tròn này chính là đích nhị nữ Tiêu Tĩnh Mẫn trong phủ, đứng hàng
lão tam, mặt trái xoan, một đôi mắt rất đẹp quyến rũ ẩn tình, vui buồn
lẫn lộn, quả thực là mỹ nhân bại hoại. Thiếu nữ vừa nói chuyện đã bỏ đi
quạt tròn, khóe miệng nhếch cười, mặt mày lại cố ý xẹt qua chỗ Thẩm Họa, hơi ngừng lại, đáy mắt là tràn đầy khinh thường, bày tỏ là liếc mắt
cũng làm người ta biết là tiểu thư Tiêu Tam cố ý cho Thẩm Họa thấy khó
chịu.
Trong nháy mắt, tỷ muội khác đã hiểu rõ ý trong đó, Tiêu
Tĩnh Mẫn luôn luôn thân mật với Mặc Lan ngồi chỗ bên cạnh, ngược lại học phu nhân Quốc Công không hợp với trưởng tỷ, chỉ đặc biệt thân thiết Mặc Lan. Từ trước đến giờ, Tiêu Tĩnh Mẫn là một người coi trọng đích thứ,
vẫn lấy đích thứ đè ép tỷ muội khác, quen nuông chiều rồi. Mặc Lan là
con gái một của Kiều Đại tướng quân Tây Bắc, trong phủ phù hợp quan niệm chọn bạn của Tiêu Tam tiểu thư, có lẽ cũng chỉ còn dư lại Mặc Lan.
Mấy ngày trước đây, Mặc Lan lại ầm ĩ với Thẩm Họa không vui vẻ lắm, nghĩ
muốn trút giận thay Mặc Lan! Tất cả mọi người thông suốt không lên
tiếng, nương nhờ khí thế đích nữ sinh tồn tự nhiên cẩn thận, cho dù là
có vài cái đầu không tính là tốt kia giờ phút này cũng có thể hiểu ra ý.
Ai cũng nói, hôm nay lúc tẩu tẩu Hoàng thị phái nha hoàn đi thông báo cũng bảo người ta nói nguyên cớ nhã yến nhỏ, còn cố ý nhắc nhở những tiểu cô tử (cô em chồng) này có thể bị chút lễ ra mắt đơn giản, vốn là gia giáo lễ nghi, còn sợ họ quên đấy! Lúc Mặc Lan mới vào phủ cũng từng mở như
vậy, ngay cả cô cô thúc bá đều gọi tới ăn một bữa cơm đoàn viên thật
ngon, làm cực kỳ náo nhiệt. Lúc ấy, Hoàng thị còn chưa gả vào Hầu phủ,
cũng đã nghe ma ma hầu hạ bên cạnh nói.
Lại bởi vì lão phu nhân
từ sổ sách riêng cho phép mình năm mươi lượng bạc, Hải ma ma còn truyền
lời nói làm cho Thẩm Họa náo nhiệt chút, nàng bèn nhờ quan hệ nhà mẹ đẻ
mua bánh trái của Tô Ngọc Đường, trong thủy tạ cũng không bày bàn trà
nhỏ hình tròn, kia đều là thường ngày để cho bọn tỷ muội thuận tiện ngồi vây quanh một đoàn chơi bài hoa, một loại hoạt động tiêu khiển, mà là
chuyên bày bàn dài gối đầu bình thường một người một bàn tiệc, phía dưới là đệm bồ may hoa văn mẫu đơn, như vậy chính là phỏng theo tiệc mời chế độ xưa, tỏ ý đoan trang quan trọng hơn nhiều so với bàn tròn nhỏ ngồi
vây quanh một đoàn kia, cho nên mới có thể khiến Tiêu Tĩnh Mẫn tìm gai
bới móc.
Còn nữa, tiểu thư Thẩm gia kia một người lớn sống sờ sờ
ngồi vào chỗ ở bên cạnh Hoàng thị, người thông suốt một chút là có thể
nhìn ra, huống chi tiểu thư Tiêu Tam còn là người thông minh nổi trội ở
học đường.
Trên mặt Hoàng thị hơi có vẻ lúng túng, đây đâu chỉ là đánh mặt của Thẩm Họa, ngay cả Hoàng thị cũng đều đánh. Tuy nàng biết
rằng tính tình Tiêu Tam, mẫu thân cưng chiều, phu quân cưng chiều, cưng
chiều đến không coi ai ra gì, có lúc cũng không chịu nổi, bèn giải
thích: "Tĩnh Mẫn hiểu lầm, hôm nay ở đâu là tiệc cảm tạ thầy gì, mà là
đặc biệt đón gió vì Họa muội muội."
"A, thì ra là muội hiểu lầm,
mà sao muội không thấy vị muội muội tới từ Giang Nam kia ở nơi nào? Mặc
Lan, Tĩnh Nhu muội nhìn thấy không?"
Ngồi ở bên cạnh tiểu thư
Tiêu Tam, cô nương mặt chữ điền khinh thường cười cợt, "Có lẽ là mắt
muội muội vụng về, cũng không thấy nha?"
Mặc Lan ngược lại không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng liếc mắt một cái.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong thủy tạ bế tắc lạnh xuống.
Trong lòng Thẩm Họa cười lạnh ba người, thật đúng là để Mộc Cẩn nói trúng,
nhóm ba người nha! Nhưng nhìn những người khác, Tiêu Lục, Tiêu Thất,
Tiêu Bát ba đứa nhỏ chỉ lo ăn, đâu có nghe hiểu tranh đấu gay gắt giữa
các tỷ tỷ, trừ nhóm ba người còn dư lại tỷ muội khác cũng rụt cổ lại
không dám cùng tham gia, rất nhiều việc không liên quan đến mình vắt giò ngồi xem, bớt suy nghĩ chọc nhóm ba người thì tốt hơn.
Mà mặt
chữ điền phụ họa vừa nãy là tiểu thư thứ xuất Tiêu Tứ, Tĩnh Nhu, cho dù
gọi Tĩnh Nhu lại phụ lòng cái tên đẹp, tính tình lại tuyệt đối không dịu dàng, thường ngày cúi người nịnh bợ Tiêu Tam và Mặc Lan, vì hai người
như thiên lôi sai đâu đánh đó, nhưng đến trong đám thứ xuất thì hận
không thể hất cằm lên xoắn vặn người chết, bắt chước con cua đi ngang
kia.
Hoàng thị gia giáo cho phép, vẫn treo nụ cười như cũ, nhìn
cẩn thận cũng có chút trở nên cứng rồi, thậm chí nàng cũng không dám
nhìn mặt của Thẩm Họa, thật là rất xấu hổ. Tiệc đón gió là nàng muốn
làm, người hoà giải cũng là nàng muốn làm, lần này bầu không khí bế tắc
thành ra như vậy, nhưng vào lúc này phía dưới lặng lẽ đưa tới một bàn
tay trắng nõn, rất có ý trấn an ở đây. Chắc là khích lệ này hóa giải
chút buồn bực trong lòng, Hoàng thị đã khôi phục lại dáng vẻ, "Bên phải
ta chính là Thẩm Họa muội muội, Tĩnh Mẫn, Tĩnh Nhu cố gắng nhìn một
chút, là một mỹ nhân nhé?"
Nhắc tới mỹ nhân, trong hầu phủ này là Mặc Lan, Tiêu Tam, Tiêu Bát rất phát triển, đặt ở trong vòng quý nữ
Kinh Thành đều là đáng kể. Tiêu Tam kiều mỵ, Mặc Lan rực rỡ, Tiêu Bát
đẹp điềm đạm, Thẩm Họa làm cho người cảm giác cũng là vài loại lộn xộn
cùng một chỗ, lúc mới gặp gỡ thì như liễu xanh trên bờ đê không khoe
khoang, nhưng tự nhiên dịu dàng, quyến rũ trời sinh, tỉ mỉ nhìn nữa lại
cảm thấy gương mặt trắng muốt này không trang điểm Minh Châu sinh quầng
sáng, khiến gợn sóng sáng sủa trong suốt sau lưng và sen đỏ không lẳng
lơ cũng mất ý vị, ánh sáng lung linh giống như một bức tranh thoải mái.
Vừa so sánh như vậy, trong lòng các vị tỷ muội đều có thiên vị.
Tiêu Tĩnh Mẫn vốn còn không nhanh không chậm vẩy quạt hương bồ, đẹp? Có thể
đẹp như mình không? Nàng lại là được xưng song tuyệt trong kinh, nhưng
hơi nghiêm chỉnh nâng mí mắt nhìn tới một chút. dieenddafnleequysddoon
Thẩm Họa quỳ ngồi ở trên đệm bồ lại hấp dẫn từng đôi mắt ghen chết, đều
là đám có mắt không tròng mà, không khỏi khiến nàng cũng liếc xéo một
cái. Chỉ một liếc mắt nghiêm chỉnh này, Tĩnh Mẫn liền cắn răng trợn to
mắt đẹp, lại có luồng lửa ghen tỵ không tên chui lên đầu quả tim.
Lời nói càng thêm cay nghiệt, "A, vị này chính là Thẩm Họa muội muội à, muội còn tưởng rằng là nha hoàn tẩu tẩu dẫn tới!"
Tĩnh Nhu ở bên cạnh phụ họa, "Mới vừa rồi muội cũng đã đắc tội muội muội,
chủ yếu là hơi thở hương dã của muội muội quá nặng, nhất thời không nhìn ra là xuất thân tiểu thư. Ha ha, xem tính tình nhanh mồm nhanh miệng
của muội này."
Thẩm Họa lập tức cười khẽ, "Tĩnh Nhu tỷ tỷ cũng đừng băn khoăn, muội muội vừa rồi cũng có đắc tội biết bao hay sao?"
Từ đầu chí cuối, Thẩm Họa ngồi ở chỗ đó, đây là lần đầu tiên mở miệng, còn nói mình đắc tội, Tĩnh Nhu nghĩ nàng nhất định là sợ nhận túng, cố ý
cúi đầu lấy lòng, đợi đến hỏi rõ ràng lại sẵng giọng với nàng nữa, khiến nàng càng sượng mặt mới phải.
Tiêu Tứ thuận thế hỏi một câu, "Muội muội đã đắc tội gì ta?"
"Lúc muội muội mới gặp Tiêu Tứ tỷ tỷ, thiếu chút nữa cho là Tứ tỷ tỷ không
phải người Tiêu gia đấy. Chỉ thấy các tỷ muội xinh đẹp trên chỗ ngồi,
hoặc là mặt trái xoan mượt mà, hoặc là trái xoan đầy mặt, sao tỷ tỷ lại
là một mặt chữ điền lớn, tỷ tỷ nhất định là giống di nương nhiều hơn
chút nhỉ!"
Tiêu Tĩnh Nhu xấu xí đã xưng tên ở trong tiểu thư Hầu
phủ, nàng quả thật giống Lâm di nương, trời sinh hình dáng lớn hơn một
vòng so với người khác, mặt cũng là mặt vuông chữ điền góc cạnh sắc sảo. Nhưng Lâm di nương dù hình dáng sinh không đẹp, nhưng mà dáng vẻ đẫy đà ngọc nhuận, nhất là công phu miệng lưỡi trên giường có thể nói nhất
tuyệt. Riêng Tứ tiểu thư này chính là loại tốt nào cũng không dính, lập
tức để Thẩm Họa túm chỗ đau đớn, tức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
"Ngươi......" Tiêu Tứ thoáng cái bị chọc giận, đang muốn mở miệng đánh trả Thẩm Họa.
Ngươi tốt xấu gì là vị tiểu thư thư hương môn đệ, sao mở miệng chính là
những lời nói thô bỉ trắng trợn này, lại dám trắng trợn nói nàng xấu xí, vì vậy đánh ánh mắt sắc bén hung ác trợn lên giận dữ nhìn qua, không
biết bộ dáng mình nhe răng trừng mắt càng có vẻ vô cùng xấu xí, lại còn
có chút cảm giác tức cười.
Thẩm Họa giống như là bị dọa sợ, lại
tự kiểm điểm trước, "Tứ tỷ tỷ đừng nhìn muội muội như vậy, muội muội đến từ hương dã, nha đầu hương dã nói chuyện đều không có quy củ, nhanh mồm nhanh miệng, không lên được mặt bàn, tỷ tỷ đừng trách."
Tiêu Tứ
thấy Thẩm Họa chịu cúi đầu nhận sai lần nữa, tuy là tức giận, dầu gì cứu vãn chút mặt mũi ở giữa các tỷ muội, lập tức cố ý ra dáng hưởng thụ,
nhiều loại người hương dã thô bỉ như ngươi cũng không chấp nhặt với
ngươi, nhưng khi nghe được chung quanh mơ hồ cười nhạo một tiếng, u mê
một lát, trong nháy mắt hiểu ra ý, vừa nãy Thẩm Họa cường điệu đọc rõ
chữ "Nhanh mồm nhanh miệng", vốn là lời nàng đã nói.Trong nháy mắt trên
mặt xanh đỏ xen kẽ, bởi vì nếu nói là trắng ra, câu nói mới vừa nãy kia
của Tiêu Tứ hơi thở hương dã quá nặng đã nói trắng ra tự tiến cử như
vậy, rốt cuộc người nào hương dã vẫn cần phải đợi so sánh, vòng tới vòng lui Thẩm Họa lại cuốn nàng vào trong hố, tự mình hạ thấp mình.
Hiệu quả như vậy so với mở miệng đã trực tiếp đánh lại càng khiến người ta
mừng thầm, ở nơi này từng chịu Tiêu Tĩnh Nhu bắt nạt cũng không phải số
ít, mơ hồ đều cảm thấy hả giận, mấy ngày trước đã nghe nói vị Thẩm Họa
muội muội này là một cây hồng cứng rắn, ngay cả tổ mẫu cũng dám cãi lại, Mặc Lan cũng dám đẩy......
"Không được cười......" Tiêu Tứ tức đến nổ phổi hầm hừ.
Bởi vì những người khác e ngại hai vị khác trong nhóm ba người chỉ có thể
nhịn xuống nén cười, nhưng thấy ngay cả Tiêu Tam và Mặc Lan cùng một
nhóm cũng che quạt tròn len lén vui vẻ, bèn hì hì cười ra tiếng, nhất
thời trong thủy tạ tỏ ý có vẻ náo nhiệt.
Thường ngày, Mặc Lan và
Tiêu Tam cũng quen giễu cợt nàng rồi, bày tỏ không cảm thấy có gì không
ổn, nhưng Tĩnh Nhu lại vội vã kêu để hai vị tỷ tỷ làm chủ cho nàng, hai
người không nói cười khẽ, cũng chưa từng coi nàng là một nhóm, là nàng
tự mình ngu hết mức vòng tới trong hố người khác, một thứ xuất cũng xứng oan ức?
Hoàng thị rõ ràng không nắm được bầu không khí tiệc,
chần chừ làm sao mở miệng tiếp, đều nói trưởng tẩu khó làm! Mấy người
này không phải một mình nàng có thể chịu nổi.
Cũng vào lúc này
một tiếng nói lưu loát vang lên, "Tĩnh Nhu muội muội sau này vẫn là đọc
thêm nhiều sách đi! Đừng ra ngoài cũng gây ra chuyện cười như vậy cho
Hầu phủ." Ngồi bên cạnh, Tiêu Tĩnh Dư đột nhiên lên tiếng, trưởng tỷ nói chuyện, thứ xuất như Tĩnh Nhu chỉ có thể kiềm nén lòng dạ chịu đựng dạy bảo.
Tiêu Tĩnh Dư đột nhiên lên tiếng khiến chúng tỷ muội không
tưởng tượng được, ở trong ấn tượng của các nàng, vị trưởng tỷ này vẫn là cao quý lạnh nhạt, nhưng mọi người đều không dò rõ trưởng tỷ là chưa
từng thấy Thẩm Họa bắt nạt tỷ muội khác của mình lại nói hay là bởi vì
cảm thấy Tiêu Tứ quá mức cay nghiệt mới lên tiếng, cho nên bèn giữ tâm
nhãn (*) nhìn.
( *: Ý nghĩa nông cạn của tâm nhãn chỉ hoạt động
tư tưởng của con người thông thường. Về ý nghĩa thâm sâu của tâm nhãn
thì phải nói ngũ nhãn (năm mắt). Theo thuyết ngũ nhãn thì ngoài con mắt
thật ra, còn có bốn loại tâm nhãn nữa, với trình độ cao thấp khác nhau.)
Tiêu Tĩnh Dư liếc ngang quét qua, mấy tỷ muội dằn lòng không cười lập tức ngừng thở.
"Còn có Tam muội cũng đừng ồn ào, hẳn là tật mắt còn chưa khỏe sao, nếu nghe mẫu thân dạy bảo bớt xem mấy thứ sách không nghiêm chỉnh ở trong chăn,
ngược lại đã có thể sáng ngời chút." Trong phủ này, trưởng nữ có quyền
phát biểu nhất liên tục khiển trách hai vị muội muội, một vị khác còn là muội ruột thịt đồng bào.
Không khí chính là có chút vi diệu.
"Tẩu tẩu, nghe nói Họa Nhi đã sớm vào phủ, muội muội đẹp như vậy sớm nên dẫn ra cho bọn tỷ muội biết." Tiêu Tĩnh Dư lại mở miệng.
"Nàng mới tới Hầu phủ không quen khí hậu, tẩu tẩu là muốn cho muội muội nghỉ ngơi nhiều một lúc." Hoàng thị trả lời.
Tiêu Tĩnh Dư cười một tiếng, ngược lại nhìn Thẩm Họa, "Hôm nay thấy khí sắc
muội muội nuôi quả thật không tệ, càng thêm xinh xắn."
Công lực
lắc lư theo gió của tỷ muội nhỏ rất cao, thấy thái độ trưởng nữ sáng tỏ, nhất thời cũng bắt đầu khen ngợi tiêu chí lớn lên của Thẩm Họa, trong
lời nói không thiếu là ca ngợi thật. Nơi này chỉ có Thẩm Họa và Tiêu
Tĩnh Dư không trang điểm, Thẩm Họa khẽ nghiêng đầu cười một tiếng cảm
kích biểu tỷ giúp đỡ, hai người lại đột nhiên có chút ăn ý không tên.
Tức giận trong mắt tiểu thư Tiêu Tam chợt lóe lên, lúc ánh
lửa toát ra khóe miệng lại đột nhiên gợi lên đường cong lớn hơn, nở nụ
cười giữ kín như bưng, chút miệng lưỡi được như ý này tính là gì, một
lát còn có trò chơi càng vui hơn sẽ chiêu đãi vị muội muội miệng bén
nhọn này đấy.