Giang Nghị tò mò hỏi: “Sao Đội trưởng theo đuổi được chị dâu vậy?”
Tống Diệm cuwoif cuwoif: “Bạn học cấp ba.”
“Ồ!!!” Cả đám lại náo loạn lên.
Dương trì kêu gào: “Tôi đã nói lần đó đến bệnh viện, cái lâng khám răng ấy,
Đội trưởng cứ kỳ kỳ mà! Khi đó tôi đã nói mà không ai chịu tin.”
Giang Nghị Trầm ngâm: “Giờ nghĩ lại, hôm đó Đội trưởng đúng là kỳ lạ thật, hóa ra gặp lại chị dâu, trong đầu có chuyện.”
Hứa Thấm nhớ đến chuyện hôm đó, hơi ngài ngại. nhưng dường như Tống Diệm không hề để tâm, vẫn cười đùa với mọi người.
Đám thanh niên ở trong doanh trại lâu ngày, ngày nào cũng chỉ là những buổi huấn luyện cự khổ, hiếm khi có cơ hội giao tiếp với bên ngoài, chứ đừng nói là phị nữ. Người trẻ tuổi dồi dào sứng sống, ai mà không muốn yêu
đương cơ chứ! Lần trước biết Đồng Minh có bạn gái, cả đội đã náo nhiệt
vô cùng, y như bản thân tìm được bạn gái vậy, vây quanh Đồng Minh hỏi
han đủ điều.
Lần này đến lượt Đội trưởng Tống – thanh niên được
bao nhiêu cô gái cưa nhưng không đổ, đương nhiên lại càng tò mò hơn. Đủ
loại câu hỏi thi nhau đặt ra, Tống Diệm tử tế trả lời từng câu một.
Hauws Thấm mỉm cười núp sau lưng anh. Anh cười đùa với họ nhưng lại đưa tay
ra sau cho cô nắm lấy. Cô an tâm cúi đầu, nghịch ngón tay anh.
Trong lúc trò chuyện rôm rả, Tống Diệm xem đồng hồ, không còn sớm nữa, buổi
lễ giải ngũ sắp bắt đầu rồi. Anh thôi cười: “Tất cả chuẩn bị đi. Lát nữa tập hợp ở thao trường. hôm nay phải phấn khởi lên đó.”
Không khí bỗng yên ắng phần nào. Mọi người đều biết hôm nay sẽ ly biệt. Tống Diệm cố ý đén đây vì không muốn họ quá thương cảm. Nhưng càng gượng cười thì lòng càng chua xót, càng luyến tiếc.
“Hôm nay, nhóm Giang Nghị
giải ngũ. Vài ba tháng nữa đến Tết, Đội trưởng cũng được điều chuyển đến Chi đội.” Giọng Giang Nghị trầm xuống, đầu cũng cúi gầm: “Anh cũng bảo
không có bữa tiệc nào là không tàn, nhưng tiệc này tàn sớm quá…”
Tiểu Cát bùi ngùi: “Đội trưởng được điều lên Chi đội, dù sao vẫn có thể
thường xuyên chạm mặt. Nhưng lần này nhóm Giang Nghị đi, không biết bao
giờ mới gặp lại.”
Mọi người đều trầm mặc, trông người nào người nấy đều ủ dột, buồn bã vô cùng.
Bốn người hôm nay giải ngũ đều quay đầu hít mũi, đôi mắt rưng rưng. Nhưng
thanh niên trai tráng xông pha khói lửa, dù bị lửa thiêu, dù có rơ máu
cũng không rơi lệ. Thế mà vào lúc này, chỉ vì vài câu của chiến hữa mà
trái tim lại nhói đau.
Tống Diệm cất giọng trầm ấm: “Đội của
chúng ta có thể bình an giải ngũ là chuyện tốt mà, cũng đáng tự hào. Hy
vọng những người ở lại đều có ngày đeo hoa hồng giải ngũ.”
Vẫy chào nơi quân doanh, biết đâu sau này lại đưa tiến nơi linh đường.
“Giải tán đi!” Tống Diện ra lệnh.
Mọi người đứng dậy rời khỏi ký túc xá, tập hợp trên thao trường.
Hứa Thấm theo Tống Diệm đi sau cùng. Thấy anh thoáng trầm ngâm, cô không nói nhiều, chỉ vuốt ve mu bàn tay anh như để an ủi.
7 giờ 25 phút. Cả Trung đội xếp hàng dưới lá quốc kỳ. bốn người lính giải ngũ đứng đầu hàng, ba chú chó nghiệp vụ cũng tập trung một bên.
7 giờ 30 phút. Lễ giải ngũ đứng giwof bắt đầu. bản quân ca Hành khúc Giải phóng quân cất leentrong lễ chào cờ trịnh trọng, giai điệu sục sôi vang dội trên thao trường trống trải.
Cùng tiếng ca ngân vang, mắt của nhóm Giang Nghị đều đỏ hoe. Họ giơ tay lên chào, ngân ngấn nhìn quân kỳ được kéo lên.
Tiếng nhạc dừng lại, theo trường trở về với tĩnh lặng, chỉ còn lá quân kỳ bay phấp phới duwois vòm trời xanh. Chỉ đạo viên Sách Tuấn cầm tài liệu,
đọc lệnh giải ngũ.
Nhóm lính giải ngũ đứng nghiêm nghe tuyên đọc.
Tống Diệm hô to:”Toàn thể lính giải ngũ, hướng về quân kỳ, chào cờ, chào!”
Bốn người ngước nhìn quân kỳ, trịnh trọng giơ tay chào.
“Đằng sau, quay!”
“Chào các chiến hữu!”
Bốn người quay về phía chiến hữu, giơ tay phải lên. Lần này, mắt đã trào dâng lệ nóng.
“Bên traios, quya!”
“Hướng về chiến xa doanh trại, chào!”
Mấy chiếc xe cứu hỏa đã được ddauw ra khỏi gara, đỗ bên cạnh đội ngũ.
Chào xong, Giang Nghị đi đến, chạy một vòng quanh xe cứu hỏa, trở lại bên
cạnh buồng lái, bỗng gục trên cửa xe, che mặt, bả vai run run. Người
trong đội đồng loạt nhìn họ, mắt cũng ươn ướt.
Hàm Tống Diệm bạnh ra, cuối cùng anh hô vang: “Tháo huy hiệu!’
Mấy binh sĩ ở lại đội tiến đến tháo hi hiệu, phù hiệu, quân hàm, huân
chương – những vật minh chứng thân phận nhà binh trên mũ và quân phục
của nhóm Giang Nghị.
Cuối cùng, Giang Nghị không nhịn được, che
mắt khóc nức nở: ‘Tôi đi lính tám năm, cho tới hôm nay xem như đã hopanf thành nhiệm vụ viên mãn. Không làm quốc gia thất vọng. không làm bản
thân thất vọng.”
Tống Diệm hít thật sâu, ngước mắt nhìn trời. Hứa Thấm đứng một bên xem, sống mũi cùng cay cay.
Tháo hết tất cả huy hiệu, huy chương, bốn nguwoif không còn là quân nhân
nữa. Giang Nghị giàn giụa nước mắt, hô hiệu lệnh: “Toàn thể lính giải
ngũ!”
Bốn người đứng nghiêm.
“Hướng về Đội trưởng, chào!”
Lưng bốn người thẳng tắp, giơ tay chào Tống Diệm. Tống Diệm chầm chậm trịnh
trọng giơ tay phải lên, chào lại họ. Doanh trại kiên côc như sắt, binh
như nước chảy xuôi dòng. Những nguwoif từng vào sinh ra tử cùng nhau,
giờ đây đường ai nấy đi, quay trở về những ngày lo toan cơm áo gạo tiền.
Buổi lễ giải ngũ đơn giản mau chóng kết thúc. Bốn người lưng đeo ba lô, tiến ra ngoài cổng. giang nghị đi về phía chú chó cảnh sát Tiểu Giang cậu ta nuôi, ngồi xỏm xuống ôm đầu nó, không ngừng rơi lệ. Chú chó như thể cảm nhận được phút giây ly biệt, liên hồi vẫy đuôi, liếm mặt cậu. Cuối
cùng, Giang Nghị cứng rắn đứng dậy, bước nhanh ra ngoài. Tiểu Giang xông đến cắn lấy ống quần cậu không cho đi, tiếng rên ư ử vang lên từ cổ
họng, nước mắt cũng chảy tràn.
Sách Tuấn nghẹn ngào ôm lấy Tiểu
Giang cho Giang Nghị thoát thân. Anh mới ra khỏi doanh trại, Tiểu Giang
sủa inh ỏi, giằng khỏi sự khống chế của Sách Tuấn, nhào ra cổng. Bị lưới sắt ngăn lại, nó bất chấp rúc đầu ra ngoài sửa vang. Giang Nghị quỳ gối bên kia lưới sắt, ôm nó khóc thút thít, nhưng cuối cùng vẫn phải rời
đi, để lại chú chó cứ đứng mãi bên canh chòi gác.
Hứa Thấm sụt
sùi, ngẩng đầu nhìn trời, hít vào thật sâu rồi quay sang nhìn Tống Diệm. Anh vẫn có vẻ bình tĩnh, ra lệnh cho những binh lính ở lại đang chìm
trong buồn thương: “Nửa giờ sau, tập hợp huấn luyện!” Rồi đi về phía ký
túc xá.
Hứa Thấm biết tâm trạng anh lúc này không mấy vui vẻ.
Nghiêm khắc huấn luyện là muốn dời sự chú ý của những người ở lại, để họ không chìm vào bi thương. Cô rảo bước đuổi theo, cùng anh trở về ký túc xá.
Anh ở phòng riêng. Căn phòng kjhoong lướn, được thu dọn rất
chỉnh tề. Tủ quần áo trteo đầy các loại quân phục từ kiểu chính thức,
rằn ri đến đồ huấn luyện.
Sắc mặc Tống Diệm không tốt lắm. Anh
vẫn chưa thoát ra khỏi cảm giác u buồn của buổi lễ giải ngũ, một mình
đứng bên cạnh bàn lật đi lật lại bảng ghi chép huấn luyện.
Hứa
Thấm ngồi trên giường anh, vuốt ve ga trải giường đã được trải ngay
ngắn. Ánh nắng dẫn hơi ấm vào phòng, song không khí nơi đây lại có phần
ngột ngạt.
Cô phá vỡ sự yên tĩnh, nhẹ giọng hỏi: “Họ giải ngũ rồi sẽ đi đâu?”
“Về quê.” Tống Diệm nói ngắn gọn, tay vẫn lật bảng thành tích.
Cô suy nghĩ giây lát, liền đứng dậy kéo tay anh: “Không phải khi nãy anh đã nói rồi sao? Bình an giải ngũ là chuyện tốt cơ mà.”
Tống Diệm bất đắc dĩ nhếch môi.
Cô khẽ vuốt mu bàn tay anh, lại cầm lấy lắc lắc: “Đừng buồn nữa mà.”
Tống Diệm dời mắt qua, lẳng lặng nhìn cô.
Cô dỗ dàng: “Em sẽ luôn ở bên anh, không bao giờ giải ngũ đâu.”
Mắt anh lóe sáng. Anh kéo cô lại gần, vay trong lòng, dần dần siết chặt lấy thân thể gầy gò của cô, như muốn hòa vào thân thể anh luôn vậy. Cô hơi
khó thở nhưng cứ để mặc anh. Anh có thể tìm kiếm chút an ủi từ cô, cô vô cùng tình nguyện.
Hứa Thấm ôm lấy anh, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng
vỗ về sống lưng anh. Dần dần, hơi thở anh bình ổn trở lại, vòng ôm cũng
nới lỏng dịu dàng.
Cô vùi trong ngực anh, nhẹ dỗ: “Được rồi, lát nữa phải đi huấn luyện đấy! Anh thả lỏng chút đi.”
Nỗi u ấm trong lòng anh được xua tan, anh cười sảng khoái: “Biết rồi.”
Cô lại làm nũng: “Lát nữa dẫn rm đi tham quan xe cứu hỏa có được không?”
“Được. Huấn luyện xong sẽ dẫn em đi.” Anh hứa.
Nhìn đồng hồ đeo tay, còn mười lăm phút nữa là đến tám rưỡi. Anh đi đến
trước tủ quần áo, bắt đầu cởi quân phục. Hứa Thấm thảng thốt nhìn theo
anh.
Tống Diệm vô tình bắt gặp ánh mắt của cô, dậy lên hứng thú: “Nhìn gì vậy?”
Anh cởi áo khoác, giũ hai cái rồi cầm lấy móc treo vào tủ.
“Phải thay quần áo à?” Cô tò mò.
“Ừ, lát nữa huấn luyện, phải mặc đồ ngụy trang.” Anh vừa nói vừa cởi từng
nút áo sơ mi, cơ bụng như ẩn như hiện. Sau đó, anh cởi phăng nó ra, khoe toàn bộ thân thể rắn chắc.
Anh biết cô đang ngắm nhìn mình, lòng như hồ nước dập dờn. bỏ áo sơ mi vào tủ quần áo, anh lấy chiếc áo ô màu xanh lục mặc vào, vauwf kéo xuống đã chạm phải tay cô đang lần đến cơ
bụng mình.
Anh khựng lại. trong lòng ngứa ngày, hỏi: “Em làm gì thế?”
“Toàn bộ cơ thể anh đều là của em, em muốn làm sao thì làm chứ!” Cô tuyên bố quyền sở hữu, mắt ánh lên vẻ tham lam.
Anh không khỏi cong khóe môi.
Cô xòe rộng năm ngón tay, vừa mơn trớn cơ bụng anh vừa ngước mắt mang hàm ý sâu xa.
Anh nhìn cô giây lát, đôi mắt đen sâu hun hút. Đột nhiên, anh nắm lấy cổ
tay cô, ấn cô ngã xuống giường. cô bị tấn công bất ngờ, khẽ kêu lên một
tiếng rồ vội vàng che miệng lại.
Cả người anh bao trùm lên cô,
anh cười buông thả, vuốt ve cô, giọng nói trở nên khàn khàn: “Hứa Thấm,
trên chiếc giường này, đã nhiềulần anh tưởng tượng ra cảnh được ôm em,
hít hà mùi hương trên cơ thể em...”
Chỉ một câu nói, anh đã khiến mặt cô đỏ lựng, tim đập điên cuồng, cảm giác nóng bonhg như dòng thủy
triều dâng khắp cơ thể. Trong nháy mắt, thân thể cô tan chảy, chỉ còn
lại tiếng ngâm nga không ngớt.
Anh nhìn cô không chớp mắt, quan sát khuôn mặt ửng hồng đượm say mê của cô. Cô gái này đứng là muốn lấy mạng anh đây mà!
***
Đến khi hai người ra khỏi phòng, sắc đỏ trên mặt Hứa Thấm vẫn chưa vơi.
Nhìn lại vết xanh thẫm ẩm ướt trên ga trải giường, gương mặt cô càng đỏ
hơn. Ngược lại Tống Diệm vẫn điềm nhiên như không, nhanh chóng đóng cửa
như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lúc xuống lầu, Hứa Thấm nghiêm túc chỉnh lại tóc tai, quần áo. Tống Diệm thấy buồn cười, bèn trêu chọc cô: “Thoải mái không.”
Lúc dod, họ đã đi ra khỏi ký túc xá, cô trừng mắt lườm anh.
Anh tặc lưỡi oán thán: “Dùng xong liền trở mặt.”
Hứa Thấm thừa dịp không ai chú ý, khẽ đá anh một phát, nói sang chuyện
khác: “Em không làm ảnh hưởng đến buổi huấn luyện của các anh chứ?”
“Thỉnh thoảng náo nhiệt một chút cũng không sao?” Anh có vẻ rất hưởng thụ.
Nhóm lính đã đổi sang quân phục ngụy trang, đứng ngay hàng thẳng lối trên
thoa trường. Hứa Thấm đi sau lưng anh như cô thư ký nhỏ.
Tống Diệm hô hiệu lệnh chỉnh đốn hàng ngũ: “Nghiêm! Nghỉ!” Rồi quay đầu lại nhìn Hứa Thấm, giọng ôn hòa hơn: “Điểm danh.”
Hứa Thấm: “Em á?”
“Thì em đấy.” Tống Diệm hất cầm về phía nhóm lính. “Làm quen một chút.”
Cả đám thanh niên mắt sáng lấp lánh nhìn Hứa Thấm, cảm xúc buồn bã vì nhóm Giang Nghị rời đi đã bị hòa tan bởi sự hiếu kỳ và thích thú khi có chị
dâu tham gia huấn luyện.
Hứa Thấm đỏ mặt nhìn danh sách trong tay, vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối bời, giọng không lớn lắm: “Dương Trì...”
“Có!” Giọng nối dõng dạc vang lên.
Hứa Thấm giật mình, khẽ liếc sang, ánh mắt giao nhau với Dương Trì. Đôi mắt cậu ta cũng ánh lên nét cười. Hứa Thấm chợt thấy ấm áp thư thái, cũng
cười đáp lại. Lúc điểm anh đến người tiếp theo, giọng cô đã vang rõ hơn, cũng cất cao hơn một chút: “Cát Nghị!”
“Có!”
Hứa Thấm
nhìn về phía cậu ta, mỉm cười. Hôm nay, mỗi người lính đều vô cùng phấn
chấn, mong chờ đến lúc chị dâu đọc tên mình, dự tính khi chị dâu cười
với mình sẽ đáp lại bằng vẻ,ặt khí khái nhất.
Giọng cô càng lúc càng trong trẻo, Tống Diệm đứng một bên chắp tay sau lưng, mỉm cười quan sát.
“Lý Thành!”
“Có!”
“Trâu Thành!”
“Có!”
Trên danh sách còn có tên bốn người vừa giải ngũ. Khi nãy Hứa Thấm đã nhớ rõ tên họ nên lược qua không đọc, tránh để mọi người cảm thấy đâu buồn.
Điểm danh xong, Hứa Thấm quay về phía Tống Diệm, làm hệt như thật: “Báo cáo Đội trưởng, tất cả đội viên đều có mặt!”
Thấy biểu tượng thú vị kia của cô, có người trong hàng không nhịn được bật cười, khơi lên tràng cười rền vang khắp nơi.
Tống Diệm không hề trách tội họ: “Nghiêm!”
Tập thể đứng ngay ngắn.
“Chạy vòng quanh thao trường mười vòng, làm nóng người.”
Dương Trì: “Bên trái, quay! Chạy bộ, chạy!”
Đội ngũ bắt đầu chạy bộ. Tống Diệm đi ngang qua Hứa Thấm, khẽ dặn: “Chờ
anh.” Lời còn chưa dứt thì người đã băng đi, nhập vào đội ngũ phía
trước. Hứa Thấm ôm danh sách đứng đấy, nụ cười mỉm còn đọng lại trên
khóe môi.
Đây là lúc ánh nắng đẹp nhất. thao trường rộng lớn, cả
nhóm thanh niên trai tráng mặc quân phục ngụy trang hùng dũng chạy nối
đuôi nhau. Hứa Thấm ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh trong cao vời vợi. Mùa
đông sắp qua rồi.
Hơn mười phút sau, đội ngũ đã chạy xong, tập
trung về chỗ cũ. Sau khi khởi động làm nóng người, họ bắt đầu huấn
luyện: hít đất, lên xà, chắp tay ra sau nhảy cóc, chạy cự ly ngắn...
Hứa Thấm tiếp tục làm cô thư ký nhỏ, lúc thì cầm đồng hồ bấm giây tính
giwof, lúc thì cầm bảng thành tích ghi chép. Có phụ nữ tham dự, dù chỉ
là một dộng tác tay thôi, đám thanh niên cũng sục sôi nhiệt huyết, tranh nhau phá kỷ lục ngày trước. Buổi huấn luyện trải qua trong lòng nhẹ
nhõm vui tươi, tiếng cười vang lên không ngớt.
Hứa Thấm cũng xem
như được mở rộng tầm mắt, nhìn dáng vẻ hoạt bát và tàn ngập hóoc môn nam tính của những người lính, cảm thấy thấu hiểu đôi chút về cuộc sống
quân nhân những năm qua của Tống Diệm.
Thời gian vùn vụt trôi
qua, trời chiều đã ngả về tây. Đội ngũ giải tán, mọi người nhiệt tình
chào tạm biệt Hứa Thấm, trở về ký túc xã tắm rửa, thay đồ. Tống Diệm nhớ Hứa Thấm muốn tham quan xe cứu hỏa, bàn cầm theo chìa khóa, dẫn cô đến
nhà để xe.
Xe cứu hỏa đã được rửa sách, đỗ bên trong chờ nhiệm vụ kế tiếp. Cô vừa nhìn thấy nó đã mừng rỡ chạy đến, sờ mó hết nơi này đến nơi khác. Chiếc xe màu đỏ không dính một hạt bụi, có thể thấy được
gương mặt tươi tắn của cô phản chiếu lên đó.
Cô di quanh xe một vòng. Thân xe to lớn, buồng lá i còn cao hơn cô một đoạn, chỗ ngồi phía sau cũng rất rộng và khá phức tạp.
“Giống Transformars thật đấy!” Hứa Thấm cảm thán. “Xe của các anh đẹp ghê! Xe
cứu thương của bọn em đơn giản hơn nhìu, không có nhiều máy móc như
thế.”
Nghe vậy, Tống Diệm thầm cười cô trẻ con.
Cô chợt nhớ ra gì đó. “Lần trước, bệnh viện có người nhảy lầu, xe của các anh cử đến phức tạp hơn chiếc xe này nhiều.”
Tống Diệm bật cười: “Đó là xe thang cứu hỏa, còn xe chở nước, xe phun tuyết, xe phun bột dập cháy nữa, rất nhiều.”
“Xe cứu hỏa cũng chia thành nhiều loại vậy à?” Hứa Thấm được mở mang kiến thức. “Giống bình chữa cháy vậy.”
Tống Diệm buồn cười. “Đây chỉ dành riêng cho cứu hỏa thôi. Xe cứu hộ cũng có nhiều chủng loại lắm.”
“Đội anh có đủ à?”
“Không đủ. Chỉ có mấy chiếc thường dùng nhất và hai chiếc đặc thù thôi. Thiếu
thì qua Trung đội bên cạnh mượn. dù sao lúc có đám cháy, mấy đội phải
cùng nhau hành động mà.”
Tống Diệm mở cửa xe, gọi cô: “Lên xe thôi.”
Mắt Hứa Thấm sáng rỡ, cô vội vàng trèo lên. Tống Diệm nâng chân cô, giúp cô leo lên thuận lợi.
Trong buồng lái rất rộng, trên bảng điều khiển có rất nhiều cần gạt và nút ấn phức tạp. cô đưa tay sờ từng cái một, vô cùng thích thú: “Anh biết lái
xe cứu hỏa không?”
“Nói nhảm.” Anh bĩu môi với cô.
Cô kề
mặt sát vào bảng điều khiển, nghiêm túc nghiên cứu các nút, vô thức nói: “Thật ra thì có một khoảng thời gian, em vừa nhìn thấy màu đỏ đã nhớ
đến anh. Lúc chưa quay lại với nhau ấy. Trên đời này có rất nhiều thứ
màu đỏ, ví dụ như đèn giao thông, hộp chữa cháy…Không biết tại sao em
lại thích xe cứu hỏa nữa.”
Tống Diệm tựa lưng vào thân xe, nhìn
vách tường nhà xe màu trắng phau trước mặt, khóe môi bất giác cong cong. Không phải khi nhìn thấy những mảnh trắng rộng khắp, nhìn thấy những
người mặc quần áo trắng đều nhớ đến cô mặc áo blouse của bác sĩ sao!
Ánh tà dương rọi đến bên kia thao trường, chiếu vào gara một màu đỏ cam. Cô nhoài người trên tay lái. Anh bỏ tay vào túi, đứng bên cạnh xe. Thế
giới yên tĩnh hệt như một bức tranh thanh bình.
Giọng nói khẽ
khàng chầm chậm vang lên, cô ngước mắt nhìn ra vùng cỏ hoang dưới trời
chiều ròi cúi đầu nhìn chằm chằm vào những chiếc nút trong buồng lái. Cô giấu đi tâm trạng xao đọng của mình, nhẹ giọng, đượm vị tiếc nuối:
“Thỉnh thoảng em cũng hơi hối hận. Sớm làm lành với anh thì tốt rồi, cảm thấy bỏ lỡ rất nhiều thời gian…Tiếc quá!”
Anh vẫn để nguyên hai tay trong túi quần, hơi cúi đầu, nhàn nhạt: “Không sao. Về sau, cứ hạnh phúc như thế này là được rồi.”
Hứa Thấm nghe thấy lời này lại rơi vào tầm tư, rồi khẽ mỉm cười. Cô lại ngồi thẳng dậy, tiếp tục mày mò bên trong xe cứu hỏa.
Cô hăng hái loay hoay trong buồng lái, lúc xem cái này, lúc lại nghịch cái kia, chốc chốc nằm nhoài ra thành cửa sổ, chốc chốc lại ngoái nhìn ra
phía sau. Tống Diệm nghiêm người, tựa vào thân xe nhìn cô chơi đùa, ánh
mắt đông đầy hạnh phúc. Cô bận rộn bao lâu thì anh nhín cô bấy lâu.
Đến tận khi ánh hoàng hôn lại hạ xuống thấp hơn một chút, để lại những giọt nắng đỏ hỏn, anh mới lên tiếng: “Thích vậy sao?”
“Hả.” Hưa Thấm ngơ ngác.
“Thích xe cứu hỏa vậy sao?” Anh lặp lại lần nữa.
“Vâng, thích lắm.” Hứa Thấm nghiêm đầu nhìn anh, tay vẫn nắm chặt tay lái.
Tống Diệm đứng dưới xe, lặng lẽ nhìn cô chốc lát mới đưa ra gợi ý: “Thế chúng ta đến đây chuoj ảnh cưới được không?”
Hứa Thấm ngỡ ngàng, sửng sốt trong giây lát. Cô ngẩng đầu nhìn những tia
nawmgs chiều đỏ rực, suy nghĩ gì đó, hồi lâu sau mới quay đầu lại: “Thật ạ?” Mắt cô sáng lấp lánh.
Anh cuwoif: “Anh đã nói dối em bao giờ chưa?”
“Chưa từng.” Cô lắc đầu phủ nhận, “Nơi này cho phép chụp ảnh sao?”
“Em là nguwoif thân, một ít phúc lợi này đương nhiên phải có chứ!” Anh vẫn lặp lại câu đã từng nói với cô.
“Chờ thời tiết ấm áp, chứng ta sẽ chụp một bộ ở trường học, một bộ ở đội
phòng cháy chữa cháy, một bộ ở tứ hợp viện, một bộ ở bệnh viện.
“Woa…” Nụ cười nở rộ trên gương mặt rạng rỡ, xinh đẹp của Hứa Thấm. “Nhiều như vậy sao?”
“Không thích à?” Tống Diệm cong khóe môi. “Chẳng phải con gái các em rất coi trọng ảnh cưới sao?”
“Coi trọng lắm chứ!” Cô quả quyết gật đầu, nụ cười không sao thu lại được. “Em thích cực kỳ luôn!”
Hoàng hôn bao phủ lên gương mặt tươi cười rạng rỡ của cô. Anh thoáng thấy lòng mình rung động: “Vui không?”
“Vui.” Cô gật đầu lia lịa, chỉ muốn sà vào lòng anh, không nghịch xe nữa. Nghĩ là làm, cô nhanh chóng di chuyển ra cạnh cửa xe, làm nũng: “Ôm em nào!” Cô dang hai tay ra, hướng về phía anh.
Anh cười thật tươi đón
lấy cô, ôm cô xuống xe cứu hỏa cao cao. Cô dán sá vào người anh, trượt
khỏi xe, còn chưa chạm xuống đất đã ôm lấy cổ anh, tha thiết hôn lên môi anh.