Lời nói của cô vẫn vang vọng bên tai. Xung quanh dường như trở nên tĩnh
lặng đến không ngờ. Tống Diệm chăm chú nhìn cô giây lát rồi nhỏ giọng
trấn an: “Anh biết.”
Anh đi về phía cô, bỏ tay ra khỏi túi, nắm
chặt tay cô, kéo cô đến bên cạnh, sau đó đến trước mặt Phó Văn Anh, gật
đầu thưa: “Chào dì ạ!”
Phó Văn Anh xách túi, tư thái vẫn nhã nhặn mà đáy mắt đã sớm lạnh lùng, nhưng vẫn nở nụ cười rất nhạt với Tống
Diệm, trông rất ung dung và rộng lượng. Cho dù có tức giận đến mấy, bà
vẫn cố chịu đựng không để lộ ra ngoài. Xưa nay, bà xem trọng nhất là sĩ
diện. Giờ phút này, đứng ven đường, còn có Hàn Đình ở đây, bà nhất định
sẽ không vạch áo cho người xem lưng. Hướng đi cả đời này, bà chưa từng
cãi nhau với người khác, sẽ không đến mức trở mặt xé rách mọi chuyện.
Bất kể răn dạy con cái không nghe lời hay trách phạt cấp dưới làm sai
việc, bà luôn giữ nụ cười trên môi, dùng vẻ mặt ôn hòa áp chế, dùng
chiến tranh lạnh gây áp lực. Bà là một người phụ nữ khi mỉm cười còn
kinh khủng hơn cả tức giận.
Tống Diệm nhìn gương mặt Phó Văn Anh, cuối cùng cũng ý thức được dáng vẻ đè nén và cố tỏ ra lạnh lùng, hà
khắc của Hứa Thấm. Anh bất giác nắm chặt tay cô.
Nhưng trước mặt
là mẹ của Hứa Thấm, anh không thể khiến cô khó xử, càng không thể khiến
sự việc chuyển biến xấu hơn trong khi chưa rõ tình huống ra sao. Tống
Diệm gật đầu lần nữa, lễ phép thưa chuyện: “Thưa dì, hôm nay vội vàng
quá, hôm khác cháu sẽ đến nhà thăm viếng ạ!”
“Không cần.” Phó Văn Anh biểu đạt sự cự tuyệt và không thừa nhận rõ rệt qua một câu nói,
thậm chí ánh mắt khinh thường chỉ dừng lại trên mặt Tống Diệm nửa giây.
Sau đó, bà nhìn về phía Hứa Thấm, ánh mắt ẩn chứa vẻ khắc nghiệt: “Thấm
Thấm!”
Hứa Thấm khẽ hít một hơi, giọng bình tĩnh: “Mẹ, ngày mai
con phải đi làm. Giờ đã là buổi chiều rồi, con không về bên nhà phía tây nữa.”
Phó Văn Anh nhìn cô chòng chọc, hồi lâu khẽ mỉm cười, trả lời: “Được”, sau đó lên xe.
Về phần Hàn Đình, anh ta đứng một bên cảm nhận cơn sóng ngầm cuồn cuộn ẩn
dưới giọng điệu bình tĩnh của mấy người trước mắt, thế gian chẳng hề
lúng túng, vẫn lịch sự cười với hai người như kẻ xem kịch hay, cuối cùng gật đầu chào xem như tạm biệt.
Địch Miểu cảm thán: “Đúng là
người làm nên việc lớn mà!”, rồi quay lại nhìn Hứa Thấm, trầm trồ: “Ngầu quá, em phải nhìn chị với cặp mắt khác xưa đấy.”
Còn chưa dứt
câu, Tống Diệm đã kéo Hứa Thấm vào lòng, siết chặt, một tay đưa lên vuốt đầu cô, khẽ an ủi: “Ấm ức cho em rồi.Ấm ức cho em rồi.” Anh nói hai lần liền,mày nhăn lại thật sâu, cằm tì lên huyệt thái dương của cô, giống
như ôm lấy bảo bối đã mất đi nay lại có được.
Anh biết cô nhất
định đã phải chịu uất ức, nếu không sẽ không bị dồn nén đến mức phản
kháng, nói ra những lời vừa rồi trước mặt mọi người.
Hứa Thấm ôm ôm eo anh, lắc đầu. Cô không cần phải nói gì, anh đã biết tất cả. Hết thảy những gì cô đã làm đều đáng giá rồi.
“Lần sau, anh sẽ đi với em.” Anh cam đoan.”Sau này, lần nào anh cũng sẽ đi với em.”
“Vâng.” Cô gật đầu, nghe theo anh. Một ngày chia xa dài tựa một năm, muôn vàn
lời muốn nói cuối cùng chỉ dồn lại thành một câu: “Anh có nhớ em không?”
“Nhớ,vẫn luôn nhớ.” Tống Diệm thì thầm bên tai cô. “Anh còn tưởng trước khi về đội không gặp được em nữa kìa.”
“Em cũng tưởng không gặp được anh trước khi anh về đội nữa chứ, phải đợi đến tận tuần sau.” Cô thủ thỉ. “May quá rồi!”
Anh cũng hùa theo: “Ừ, may thật.”
Địch Miểu xách túi donut và son môi không phải của mình, thật sự không thể
nhịn được nữa: “Ôi trời, ở đây còn có một bóng đèn sáng rực lửa đấy!”
Tống Diệm làm như không nghe thấy, nâng cằm Hứa Thấm lên, cúi đầu tha thiết hôn lên môi cô.
Địch Miểu câm nhín, trợn trừng mắt, quay người sang chỗ khác, đưa hai ngón tay cong lại trước mắt mình. Mù mắt rồi!
***
Hứa Thấm phải về hoa viên Tông Lư thu dọn đồ đạc. Địch Miểu cũng đi theo
giúp đỡ. Đến trước khu chung cư, bảo vệ thấy họ liền gọi Tống Diệm lại:
“Chìa khóa của anh…”
“Cảm ơn, cho tôi xin lại.” Tống Diệm gật đầu với người bảo vệ.
Anh ta đưa cho Tống Diệm một chùm, lại đưa cho Hứa Thấm một chùm.
Hứa Thấm bối rối: “Đây là gì thế?”
“Chìa khóa nhà anh.” Tống Diệm đáp. “Lúc trước, lo lắng khi em trở về, anh đã về đội rồi nên mới gửi chìa khóa ở chỗ bảo vệ, bảo anh ta thấy em thì
giao cho em.”
Hai chiếc chìa khóa, một cái là chìa khóa cổng tứ
hợp viện, một cái là phòng của anh. Hứa Thấm vừa bị đuổi ra khỏi nhà,
biết anh tính toán kỹ càng như thế, trong lòng càng mặn đắng: “Anh đoán
chắc là em sẽ bị đuổi à?”
“Đâu có, chỉ là đề phòng bất trắc
thôi.” Anh cười khổ. “Em mà cứng rắn lên thì cũng ương bướng lắm, sợ em
không có chỗ nào để ở thôi. Anh phải đi một tuần, sợ giữa chừng có biến
cố, anh lại không lo cho em được. Để lại chùm chìa khóa, dù sao em cũng
có nơi đặt chân, có người nhà nương tựa.” Cuối cùng, anh khẽ thở dài.
“Không ngờ nhanh như vậy.”
Hứa Thấm thảng thốt, lòng chợt ấm áp
xen lẫn áy náy vì chút so đo khi nãy của mình, tay vô thức nắm chặt chùm chìa khóa và tay anh.
Địch Miểu chen lời: “Đúng vậy đấy, chị
dâu! Sau này, anh em ở trong đội không ra ngoài được, có chuyện gì chị
cứ tìm em, còn có bố mẹ em nữa. Nhớ nhé?”
Giọng điệu căn dặn này y hệt Tống Diệm. Đang nói thì điện thoại Địch Miểu vang lên, cô nàng bắt
máy: “Mẹ à!... Không cần đến bố đâu, ba người đủ rõ… Biết rồi ạ, con
không lười biếng đâu mà… Vâng, vâng, vâng, tay con không cần cầm dao
giải phẫu, có gãy cũng không quan trọng.”
Hứa Thấm nghẹn lời.
Bên kia điện thoại không biết nói gi, vài giây sau, Địch Miểu quay sang hỏi Hứa Thấm: “Chị dâu, chị thích ăn món gì?”
Hứa Thấm sửng sốt, hiểu mợ định đi chợ nấu bữa tối, nghĩ ngợi liền đáp: “Cá.”
Địch Miểu nói vào điện thoại: “Chị ấy muốn ăn cá.”, rồi quay lại sang hỏi Hứa Thấm: “Còn gì nữa không?”
Hứa Thấm ngại ngùng: “Thịt bò, súp lơ.”
Địch Miểu lặp lại vào điện thoại. Bên kia nói gì đó, cop nàng quay lại hỏi
Hứa Thấm lần nữa: “Mẹ em hỏi ngoại trừ những thứ này, nấu cho chị canh
củ sen hầm xương nữa được không? Người ở Lương Thành đều thích ăn đấy!”
Hứa Thấm gật đầu cảm kích, trái tim như tan chảy trong suối nước nóng. Cô
nước mắt nhìn Tống Diệm, muốn cảm ơn anh. Anh không hề để ý đến chuyện
vặt vãnh này, như thể đối với anh, đây là chuyện vô cùng tự nhiên vậy.
***
Lần đầu tiên Địch Miểu đến nhà Hứa Thấm, vừa vào cửa đã tròn mắt kinh ngạc. Căn hộ vừa to vừa đẹp, trang trí vô cùng tinh tế. Nhà nằm trên tầng
cao, phạm vi nhìn rộng khắp, không phải đẳng cấp người bình thường có
thể với tới. Khuyết điểm duy nhất có lẽ chính là căn hộ to như thế nhưng lại không hề có sức sống, sạch sẽ hệt như nơi dùng để quay phim vậy.
Nơi có chút mùi trần gian duy nhất chính là mấy lọ tương dấm, dầu muối và
chén bát trên kệ bếp. Nhìn vào mức độ mới tinh kia cũng đoán được ắt hẳn là sau khi Tống Diệm đến đây đã mua thêm rồi.
Địch Miểu theo sát Tống Diệm, khẽ nói: “Chị ấy thật sự không ở đây nữa ạ? Căn hộ này đánh
giá bao nhiêu vậy?” Nói xong, cô lại cổ vũ anh: “Nhưng mà anh yên tâm
đi, chỗ anh cũng không kém chỗ này đâu. Em thấy đến khi xây xong, chắc
chắn sẽ tốt hơn nhiều đấy!”
“Anh sẽ cố gắng hết sức.” Anh gật đầu, hết sức đồng tình với em gái.
Đồ dùng của Hứa Thấm không nhiều, những thứ cần thu dọn chỉ có giày dép,
quần áo và vật dụng hằng ngày. Địch Miểu đi vào phòng dọn dẹp giúp cô,
nhìn chiếc giường to xa hoa, thảm lót sàn và từng dãy tủ trong phòng
thay quần áo, bèn tò mò hỏi: “Phải đi rồi, chị có luyến tiếc không?”
“Chưa nghĩ đến.” Hứa Thấm bị Địch Miểu hỏi như thế cũng nghiêm túc ngẫm nghĩ. “Cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Bình thường, công việc của chị rất bận, thời gian ở nhà rất ít, căn nhà này chỉ như một nơi trú ngụ mà
thôi.”
Địch Miểu “ồ” một tiếng: “Em nghĩ dù chỉ là trú ngụ cũng có kỷ niệm mà, rời đi sẽ luyến tiếc.”
Hứa Thấm nghĩ ngợi chốc lát. Kỷ niệm về căn hộ này chỉ là những ngày một
mình trở về từ bệnh viện, uống một cốc nước suối lạnh ngắt, sau đó rửa
mặt, đi ngủ, tỉnh dậy rồi lại đến bệnh viện. Ngày qua ngày, cô cứ thui
thủi một mình, hàng xóm còn không quen biết, bố mẹ cũng chưa từng đến.
Trái lại, Mạnh Yến Thần và Tiêu Diệc Kiêu thi thoảng có ghé qua một vài
lần.
Kỷ niệm thực sự chỉ có hôm tầng dưới bị cháy, khung cảnh sắc thu vàng ươm, cô đứng bên bàn bếp pha trà và Tống Diệm lau nhà trong
phòng khách. Còn có mười mấy ngày trước, cảnh đông tuyết trắng xóa, anh
đứng dưới lầu đợi cô về, nắm tay cô cùng đi lên trên, hôm sau lại choàng vai cô đi xuống, đưa mắt tiễn cô đi làm.
“Nếu em rời khỏi căn tứ hợp viện nhà mình, hẳn em sẽ luyến tiếc lắm!” Địch Miểu lẩm bẩm, sau đó nhìn thấy một dãy túi hàng hiệu trong tủ, liền hỏi: “Mấy thứ này, chị
đều không mang đi à?”
“Đều là mẹ chị mua.” Hứa Thấm nhìn lướt một lượt, cuối cùng chọn lấy vài cái. “Những thứ này là bạn tặng.”
Hứa Thấm cất túi, lại gấp từng chiếc áo quần ngay ngắn, không hề có chút biểu cảm hay lời nói dư thừa nào.
Địch Miểu nhìn căn nhà to như thế nhưng đồ Hứa Thấm muốn mang đi lại ít ỏi
vô cùng, chẳng biết vì sao bỗng có chút thương cảm. Yên lặng một chút,
cô đến bên Hứa Thấm, nhỏ giọng an ủi: “Chị đừng buồn, nhà em sẽ đối xử
tốt với chị.”
Hứa Thấm sửng sốt, trái tim như bị chạm nhẹ, bản thân cũng kinh ngạc nhìn Địch Miểu.
Địch Miểu tưởng cô không tin, vội nói thêm: “Thật đấy, tuyệt đối không bắt
nạt chị đâu. Chị xem đi, trước kia nhà em chỉ có em ghét chị nhất. Em đã nói vậy là vậy, chị tin em đi.”
Hứa Thấm khẽ cười, gật đầu.
“Còn nữa, túi xách không mang đi được, chị cũng không cần tiếc nuối. Sau
này, em làm ra tiền sẽ mua cho chị. Anh em cũng vậy. Thật ra, có nhiều
việc, tuy anh em không nói nhưng anh ấy rất thương chị. Vì chị, việc gì
anh ấy cũng cam lòng. Thật đấy, sau này chị sẽ biết thôi.”
Độ
cong nơi khóe môi Hứa Thấm lại lớn hơn một chút. Cô không phải kẻ ngốc.
Anh thích cô bao nhiêu, từ thái độ người nhà anh có thể nhìn ra đôi
chút. Họ đều tốt với cô, thương yêu cô, chẳng qua là vì… cô là người
Tống Diệm trao hết chân tình mà thôi.
***
Mặt trời ngả về
phía tây, ánh tà dương phủ kín căn tứ hợp viện, rọi vào phòng Tống một
màu vàng cam ấm áp. Tủ quần áo nơi đây nhỏ hơn tủ nhà Hứa Thấm. Nhưng
bình thường, quần áo cô mặc không nhiều, thu dọn gọn gàng, cất vào cũng
dư dả.
Tống Diệm ngồi trên sàn mở thùng giấy, bất ngờ thấy hai
bình chữa cháy và búa an toàn, anh giơ lên hỏi Hứa Thấm: “Sao lại mang
luôn cả thứ này đến đây? Bảo sao thùng giấy nặng thế!”
“Đó là đồ anh tặng em mà.” Hứa Thấm đang ngồi trên sô pha gấp quần áo, nghiêm túc trả lời.
“Khi nãy, đâu thấy em xuống bãi đỗ xe?” Tống Diệm liếc nhìn cô, ánh mắt sâu
xa không biết là trêu chọc hay trách móc. “Bảo em đặt trên xe để dùng
khi xảy ra bất trắc. Thế mà anh vừa quay đi, em đã dọn sạch.” Anh lắc lư cây búa trong tay, giả vờ dọa cô: “Bác sĩ Hứa, cái trò dặn một đằng làm một nẻo của em được lắm đấy!”
“Không phải đâu. Lúc trước, em vẫn đặt trong xe mà. Trước khi về nhà phía tây thì nghĩ chắc sau này không
lái chiếc xe kia nữa, nên mang lên nhà.” Hứa Thấm đính chính.
Tống Diệm buồn cười: “Mất công em xách danh xách xuống. Cứ bảo anh mua cái khác là được rồi.”
“Em thích cái này đấy, anh quản được em à.” Hứa Thấm tỏ ra ngang ngược.
Tống Diệm nghe thấy thế liền lơ đãng nhìn sang cô, ánh mắt không dời đi nữa. Cô cúi đầu gấp quần áo, vừa gấp vừa vuốt thẳng nếp nhăn, ngón tay mảnh
khảnh như ve vuốt trái tim anh. Vài sợi tóc cô buông rủ bên huyệt thái
dương, loà xoà nơi gò má bị ánh nắng chiều nhuộm thành màu cam đỏ.
Khoảnh khắc ấy như thể vĩnh hằng, dịu dàng và yên bình xiết bao!
Cô như cảm nhận được ánh mắt anh, khẽ ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt hai
người giao nhau. Sau vài giây lặng thinh, cô thắc mắc: “Anh đang nhìn gì thế?”
Anh tủm tỉm lắc đầu, một giây sau, ánh mắt trở nên sâu
thẳm. Anh đứng dậy, đi đến đóng cửa phòng rồi quay lại, một tay ôm eo
cô,bế thốc lên giường.
“Tống Diệm, anh nhịn chút đi!” Cô hốt hoảng, giọng lí nhí.
“Một tuần rồi, không nhịn được nữa.” Giọng anh khản đặc.
Cô không kịp trở tay, anh đã áp lên người cô, nhanh chóng luồn tay vào áo. Cô giẫy giụa đẩy tay anh ra nhưng không sao ngăn cản được. Trái lại,
anh càng lúc càng quen đường thuận lối, vài ba động tác đã cởi sạch quần áo cả hai, xoay thân thể nhẵn nhụi của cô lại.
Cô vừa lo lắng vừa tức giận, hạ giọng trách móc: “Sắp sửa ăn cơm rồi, lỡ như mợ đến đây gọi thì sao?”
Anh buồn cười: “Em ngốc à? Ban ngày ban mặt đóng cửa, họ không biết ở bên
trong đang làm gì sao? Ai lại không thức thời, dám gõ cửa kia chứ?”
Mặt cô lập tức đỏ ửng, không biết là do xấu hổ hay là ánh hoàng hôn nhuộm lên nữa.
“Phòng anh có cách âm không?” Cánh mũi cô lấm tấm mồ hôi, cơ thể ngoan ngoãn
di chuyển theo nhịp điệu của anh, suy nghĩ vẫn khẩn trương cao độ, tai
không ngừng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. “Bị nghe thấy thì làm thế
nào?”
“Vậy em cố chịu đựng đi, nhỏ giọng một chút.” Giọng nói mê hoặc của anh bay vào tay cô, len lỏi vào trái tim cô.
Hứa Thấm tức tối đá anh một cú, cắn răng dứt khoát vùi cả khuôn mặt vào gối.
***
Chiếc chăn mỏng manh phủ lên thân thể hai người, Hứa Thấm gối đầu trên ngực
Tống Diệm, nhắm mắt nghỉ ngơi. Ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối, Tống Diệm
đưa tay với lấy điện thoại trên tủ đầu giường xem giờ. Anh vừa cử động,
cô đã tỉnh lại: “Đến giờ anh phải đi rồi à?”
“Ừ.” Anh đặt điện thoại xuống, quay người điều chỉnh tư thế, ôm cô vào lòng. Cô cựa quậy, tìm vị trí thoải mái.
Lúc ngủ, cô thường co tròn người. Giờ phút này, cả người đều quấn trong
chăn, đầu gối lên ngực anh, hơi thở nhẹ nhàng như sợi lông vũ khiến anh
thấy ngứa ngáy râm ran, không nhịn được cong cong khóe môi. Cuối cùng,
tay anh nâng mặt cô lên, cúi đầu in xuống trán cô một nụ hôn.
“Hứa Thấm.” Tống Diệm dịu dàng gọi.
“Dạ?” Cô ngẩng đầu lên, giọng vẫn còn ngái ngủ. “Sao thế ạ?”
Ngón tay cái thô ráp của anh vuốt lên hàng mày của cô: “Trong khoảng thời
gian này, ở đây, không cần cố lấy lòng cậu mợ. Việc em ít nói từ bé họ
đã biết rồi, không để ý đâu. Cứ ở chung giống như trước đây là được.”
“Vâng.” Cô vùi đầu vào ngực anh, ngoan ngoãn nghe theo. Bên tai là nhịp tim mạnh mẽ của anh, cô lại có chút buồn ngủ.
Anh cúi đầu, quyến luyến giây phút ấm áp bên cô, lại không nhịn được cọ cằm vào đầu cô, khiến tóc cô rối loạn: “Tạm thời em cứ ở với cậu mợ một,
hai tháng, rồi chúng ta sẽ đổi chỗ ở.”
Hứa Thấm mở mắt, những đầu lần nữa, tò mò hỏi anh: “Ở đâu ạ?”
“Nhà của chúng ta.” Tống Diệm siết lấy eo cô, kéo cô nhích lên. Cô nương
theo lực của anh chui ra ngoài, gối lên khuỷu tay anh, vẻ mặt kinh ngạc: “Chỗ nào thế?”
Tống Diệm nở nụ cười thần bí: “Đến lúc đó em sẽ biết.”
Căn nhà có màu xanh nhạt, màu hồng, và còn rất nhiều, rất nhiều thứ em thích.
Hứa Thấm mắt sáng ngời, vừa định lên tiếng thì Tống Diệm đã mỉm cười ngăn lại: “Không cho hỏi, giữ cho em niềm vui bất ngờ.”
Thế là cô im lặng, nhưng đáy mắt không giấu được nét cười. Anh nhìn cô, lại không kìm lòng được, kề môi đến mắt cô hôn mấy cái, đến tận khi điện
thoại di động vang lên tiếng chuông báo thức mới chịu buông cô ra. Anh
chăm chú nhìn cô hồi lâu, không nỡ cất rồi tạm biệt: “Anh đi đây.”
Cô lưu luyến gật đầu, nằm nhoài trên gối nói với anh: “Vâng, anh đi đây
Ngón tay anh mơn trớn khuôn mặt cô. Vừa mới đứng dậy, anh lại không khỏi thở dài. Cảm giác để cô ở nhà một mình thật khó chịu.