Tống Diệm tỉnh
lại từ sớm tinh mơ. Rèm cửa kéo kín khiến trong phòng chỉ lấp ló ánh
sáng mờ ảo. Hứa Thấm đang nằm trong lòng anh ngủ say. Song khi anh vừa
nhỏm dậy, cánh tay cô đang choàng qua eo anh cũng giật mình theo. Cô mở
choàng mắt: “Anh đi đâu vậy?”
Anh nằm xuống, cúi đầu lại gần, hỏi cô: “Dậy rồi à?”
“Vâng.” Hứa Thấm dụi mắt, vươn tay ôm lấy eo anh. “Anh vừa cử động, em tỉnh dậy ngay.”
“Vậy là phải trách anh rồi.” Tống Diệm cười khẽ, nghiêng người qua tủ đầu
giường lấy cốc nước đến, anh uống nửa cốc, còn lại nửa cốc đưa cho cô.
“Này!”
Hứa Thấm ngồi dậy, nhận lấy cốc nước, lúc này mới phát
giác thân thể mình mỏi nhừ, rã rời. Đêm qua, cô lo cho vết thương của
anh nên ngoan ngoãn phối hợp. Mặc anh. Theo anh. Thế mà anh không bớt
phóng túng chút nào, cứ giày vò cô hết lần này đến lần khác. Nhưng nhớ
đến ánh mắt dịu dàng đến mức có thể nhấn chìm cô của anh, cô lại tìm
thấy niềm vui và sự bình yên đã đánh mất từ lâu.
Tống Diệm vươn cánh tay, tìm kiếm trên tủ đầu giường, chạm phải hộp thuốc lá.
“Anh muốn hút thuốc à?”
“Không, anh lấy điện thoại.” Cuối cùng anh cũng mò được, mở di động ra, sáu giờ đúng rồi. Anh nhìn cô, quan tâm hỏi: “Em vẫn hút thuốc à?”
“… Sao anh biết?” Hứa Thấm chột dạ.
“Lần trước quét dọn nhà em, thấy em giấu gạt tàn ở ngăn tủ dưới bồn rửa tay… Em làm bác sĩ mà hay quá nhỉ!”
Hứa Thấm im lặng đưa cốc nước cho anh. Anh đặt lại chỗ cũ.
“Thỉnh thoảng áp lực quá em mới hút một điếu thôi. Gần đây bớt rồi.” Cô lui
vào trong chăn, thản nhiên đổ tội: “Nói đúng ra, em hút thuốc là do anh
dạy đấy!” Em bị anh dạy hư thì có.”
Tống Diệm nhướng mày, nhìn cô cười. “Hửm? Em còn dám đổ vấy cho anh à? Bản thân nhất quyết đòi thử,
muốn ngăn cũng không ngăn được.”
Anh nằm xuống theo cô. Tay cô lại ôm lấy anh, “Vậy ư? Sao em không nhớ gì cả.”
Khóe môi anh cong cong.
Hứa Thấm gối đầu lên vai anh: “Mỗi ngày đến sáu giờ sáng, anh đều tự động thức dậy thế này à?”
“Ừ, thói quen rồi.” Anh nghiêng người ôm cô vào lòng, chóp mũi cọ cọ lên gương mặt cô, giọng trầm khàn: “Còn em?”
“Em làm việc theo ca, không có quy luật. Nếu làm ca ngày thì bảy giờ dậy. Dù sao chỗ này cũng rất gần bệnh viện.”
“Bảy giờ à…” Tống Diệm lẩm bẩm, tay vuốt ve eo cô, trán cọ vào tóc cô, lưỡi khẽ liếm lên vành tai Hứa Thấm: “Còn một giờ nữa…”
Sự ham muốn lồ lộ qua giọng nói lẫn hơi thở đàn ông phả vào tai, cô không
nhịn được khiêu khích, hơi thở cũng run run, lí nha lí nhí: “Hôm qua anh hăng quá, giờ em còn đau đấy.”
“Vậy sao?” Anh cười khẽ khàng. “Để anh kiểm tra xem.”
“Á!” Cô cuộn người lại. Trong chăn nóng hừng hực, Hứa Thấm bị anh trêu chọc
đến mức đỏ mặt tía tai, yếu ớt đẩy anh. “Đàn ông suốt ngày chỉ nghĩ đến
chuyện này thôi sao? Vừa nghĩ đến là tinh lực lập tức tràn đầy à?”
Tống Diệm nghe thấy thế thì vùi mặt vào hõm cổ trắng nõn của cô, cười ha hả. Tiếng cười vui vẻ như có thể ngấm qua da thịt, làm rung động đến sâu
thẳm linh hồn cô.
“Anh cười cái gì?” Cô đẩy anh, khuôn mặt vẫn còn ửng đỏ.
Tống Diệm nắm lấy cằm cô, cúi đầu hôn thật mạnh vào môi cô rồi mới mắng yêu: “Đồ ngốc, em biết một người đàn ông lúc bên cạnh người phụ nữ mình yêu
sẽ muốn làm gì nhất không?”
“Làm gì?” Hứa Thấm bị cuốn theo câu hỏi của anh.
“Đưa họ lên giường. Nếu không muốn, hừ, trừ phi gã đó bị yếu sinh lý.” Tống Diệm giở giọng lưu manh.
“Bỉ ổi!” Hứa Thấm bật cười, lại khẽ đẩy anh.
Anh kéo cô qua, phân tích: “Sao em không nghĩ xem, bạn trai em vẫn còn đang độ tuổi trẻ trung hăng hái, thân thể khỏe mạnh, sức vóc tràn trề.” Tống Diệm vừa nói người vừa trầm xuống.
Tương thân tương ái chính là thân thân ái ái vậy đây. Hứa Thấm nghĩ.
Không chỉ đàn ông, phụ nữ cũng thích như thế. Bởi vì thích nên mới si mê hơi
ấm khi da thịt cận kề, mới mê mẩn cảm giác thân thiết khăng khít, mới
tham lam niềm vui sướng khi chạm tới đỉnh điểm. Còn vì tình cảm say đắm
thân mật gắn bó này mà càng thêm lệ thuộc đắm say.
Dây dưa đến hơn bảy giờ, Hứa Thấm mới rời giường chuẩn bị đi làm. Tống Diệm cũng xuống theo.
Cô lê dép đến phòng vệ sinh rửa mặt, vừa xong xuôi đã nghe thấy tiếng di
động đổ chuông. Cô rút vài tờ khăn giấy ra lau mặt, rảo bước ra khỏi
phòng vệ sinh, cho là bệnh viện gọi.
Đến khi cầm điện thoại lên,
Hứa Thấm liền sững sờ. Là mẹ gọi. Cô nhìn thoáng qua Tống Diệm. Anh đang đứng bên giường măc quần áo, có vẻ không chú ý đến cô. Hứa Thấm đi ra
khỏi phòng, đóng cửa lại, bắt máy, nhỏ giọng gọi: “Mẹ!”
“Sao nhỏ tiếng vậy? Còn chưa dậy à?”
“Con dậy rồi ạ.” Cô cất cao âm lượng một chút, tay vô thức gãi gáy. “Đang chuẩn bị đi làm.”
“Mẹ và bố thấy con trên tivi rồi.”
“Dạ.”
“Ôi, mặc dù mẹ không đồng ý việc con tiền trảm hậu tấu chạy đến khu vực
thiên tai cho lắm, nhưng may mà không gặp phải chuyện nguy hiểm gì, bây
giờ còn lập được công nữa. Bố con rất tự hào về con, mẹ cũng thế. Thấm
Thấm, lần này con làm rất tốt.”
“Cảm ơn mẹ. Giờ… mẹ không phản đối con làm bác sĩ nữa sao?” Hứa Thấm dè dặt hỏi.
“Lúc trước, mẹ thấy công việc này quá cực nhọc, không có thời gian chăm sóc
gia đình. Thôi, con thích thì cứ làm đi. Nghề bác sĩ này nói ra cũng
danh giá.”
Hứa Thấm nghe được ẩn ý trong lời nói của mẹ, định
truy hỏi nhưng lại ngại Tống Diệm vẫn đang ở đây nên đành ậm ừ cho qua.
“Mẹ, không nói chuyện với mẹ được nữa, con muộn giờ làm rồi.”
“Được, cuối tuần về nhà nhé! Tính luôn quãng thời gian đến khu thiên tai, đã
hơn nửa tháng con không về nhà rồi. Bố rất nhớ con. Yến Thần cũng vậy,
trong khoảng thời gian này, không biết anh con làm gì mà không thấy bóng dáng đâu cả. Con có thời gian thì gọi điện thoại cho anh con hỏi thăm
xem thế nào.”
Hứa Thấm lặng thinh.
“Gần đây, con có liên lạc với anh con không?”
Hứa Thấm liếc nhìn cửa phòng, đi ra chỗ khác, khẽ trả lời: “Lúc ở khu thiên tai, anh ấy có gọi cho con mấy lần, nhưng con bận quá không nghe máy…
cũng không có thời gian gọi lại. Về sau quên khuấy mất.”
Phó Văn Anh thở dài, không nói nhiều nữa: “Cuối tuần này nhớ về đấy.”
“Dạ.”
Hứa Thấm buông điện thoại xuống, thấy hơi đau đầu, trở về phòng đã thấy
Tống Diệm đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía mình. Cô thoáng nắm chặt điện thoại, đi đến: “Anh đang làm gì đấy?”
Tống Diệm quay đầu lại nhìn cô, hất cằm ra bên ngoài: “Em xem đi.”
Hứa Thấm đi đến bên cạnh anh. Chao ôi, đêm qua một trận tuyết lớn đã rơi,
cả khu phố Ngũ Phương toàn nhà cấp bốn đã được bao phủ bởi lớp tuyết
trắng xóa rồi. Một đêm xuân tình qua đi, thế giới bên ngoài đã biến
thành một màu trắng bạc.
“Hiện giờ, tứ hợp viện nhất định rất
đẹp.” Tống Diệm cảm khái. “Đẩy cửa phòng ra có thể nhìn thấy tuyết phủ
đầy sân. Trên mái nhà, trên cây cũng đều là tuyết.”
Hứa Thấm hơi nghiêng đầu, tưởng tượng ra cảnh tượng đẹp đẽ ấy rồi gật gù đồng tình.
“Em thích tứ hợp viện không?” Tống Diệm hỏi.
“Hả?” Hứa Thấm bị hỏi bất ngờ, có phần ngơ ngẩn. “Nhà anh á?”
“Ừ, là kiểu nhà đấy.” Tống Diệm quay đầu nhìn cô. “Nhưng chỉ ở một gia đình thôi.”
Hứa Thấm chưa hiểu ra ẩn ý trong câu này.
“Đi làm đi, muộn giờ rồi.” Tống Diệm nhắc nhở.
Hứa Thấm nhanh chóng thu dọn đồ đạc cùng đi ra ngoài với anh, lúc tới phòng khách lại thuận miệng hỏi: “Hôm nay anh ở nhà nghỉ ngơi có chán không?”
“Cũng tạm. Buổi sáng ở nhà nghỉ ngơi, xế chiều đi gặp một người bạn…” Tống Diệm đổi lời. “… Đồng nghiệp.”
Hứa Thấm cảm thấy là lạ, gặng hỏi: “Bạn hay là đồng nghiệp?”
“Cả hai.” Tống Diệm cầm lấy áo khoác trên sô pha mặc vào.
“Em có biết không?” Lúc đi cứu viện ở vùng thiên tai, cô biết rất nhiều đồng đội của anh.
“Biết. Là Lý Manh.”
Hứa Thấm đang mở tủ lấy giày, giọng nói rất tự nhiên: “Có công việc à?”
“Không tính là công việc.” Tống Diệm đi theo cô ra cửa, khom lưng cầm giày.
“Lần trước ở khu thiên tai chống lại mệnh lệnh, bị xử phạt. Cô ấy đang
nghĩ cách giúp anh.”
Giọng anh hết sức bình thường, nhưng Hứa Thấm lại nghe ra có chỗ nào đó không đúng lắm. Đây là… mỹ nhân cứu anh hùng sao?
Vẻ mặt Hứa Thấm điềm nhiên như không, ra vẻ rộng lượng: “Vậy anh phải cảm ơn người ta đàng hoàng đấy!”
Tống Diệm vừa mang giày vừa ngẩng đầu nhìn cô: “Yên tâm, anh sẽ hậu tạ.”
Hứa Thấm lặng lẽ xỏ giày rồi mở cửa bước đi. Tống Diệm ở sau lưng chỉ nhìn cô một cái thâm sâu, khóe miệng khẽ cong lên.
Vào thang máy, Hứa Thấm vẫn không nói gì, chỉ cúi đầu xem di động, làm bộ
như công việc bận rộn lắm, nhưng mà… mới sáng sớm, đã có ai nhắn tin cho cô đâu. Ngược lại, bên Tống Diệm thì di động vang lên tiếng “tít tít”
không ngớt. Anh cúi đầu, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, miệng còn
cười cười nữa.
Hứa Thấm không có ý định nhìn trộm điện thoại của
anh, yên ổn đứng đấy chờ anh hết bận, lúc rời khỏi thang máy mới thản
nhiên hỏi: “Anh dùng Wechat à?”
“Dùng cho công việc.” Tống Diệm nói. “Đăng ký theo số điện thoại.”
Hứa Thấm tìm tài khoản Wechat của anh kết bạn, ảnh đại diện hình như là một nhân vật nào đó trong game. Cô không nhìn kỹ, bỏ di động vào túi rồi
quay sang anh nói với giọng trêu chọc: “Cô ấy thích anh hả?”
Anh quay đầu: “Ai?”
“Lý Manh.”
Tống Diệm buồn cười: “Làm sao anh biết được?”
“Vậy anh thích cô ấy không?”
Anh giơ tay ôm cổ cô, kéo đến bên cạnh, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô: “Em nói xem?”
Nụ hôn này như cơn gió nhẹ thổi qua mặt hồ yên tĩnh, làm gợn những con sóng lăn tăn không thôi.
Khó chịu. Không vui.
Tống Diệm hỏi: “Khi nào hết giờ làm? Anh tìm em ăn cơm.”
Chuyện khi nãy cứ thế bị anh gạt đi, nhưng Hứa Thấm rõ ràng không dễ lừa như
vậy. Theo tình huống bình thường, không phải đàn ông nên nói rõ là mình
không thích để dỗ dành bạn gái hay sao?
Cô không thể biểu hiện
mình quá nhỏ nhen được, nhưng vẫn không nguôi sự khó chịu, nên trả lời
không mặn không nhạt: ‘Không nói chính xác được. Nếu đụng phải ca mổ
gấp, có thể em sẽ về trễ.”
Tống Diệm đáp rất sảng khoái: “Được, anh không quấy rầy em. Tan làm gọi cho anh.”
Hứa Thấm thấy có gì đó cứ nghẹn ứ nơi lồng ngực, nhưng vẫn ra vẻ bình thản: “Được.”
Trên đường lái xe đến bệnh viện, cô không khỏi nhớ đến dáng vẻ thẹn thùng,
dịu dàng của Lý Manh trước mặt Tống Diệm lần đó. Cô vừa ngẫm lại liền
phát hiện: Tống Diệm là một người đàn ông rất có sức quyến rũ với người
khác phái.
Hoa dại bên đường bị người ta hái không sao, nhưng hoa trồng trên ban công nhà mình bị người ta dòm ngó, cảm giác không thoải
mái chút nào.
Con người kỳ lạ như vậy đấy! Lúc chưa xác định quan hệ thì tất cả đều dễ nói, một khi có hẹn ước rồi sẽ bắt đầu nảy sinh
yêu cầu và so đo. Dù sao con người cũng là một loại động vật, trong cốt
tủy vẫn luôn có dục vọng chiếm hữu và ý thức lãnh địa mạnh mẽ, dù là nam hay nữ đều như nhau.
Hứa Thấm nhìn lên kính chiếu hậu trong xe,
dưới mắt cô vẫn còn quầng thâm. Khoảng thời gian trước mệt mỏi quá, tạm
thời không tài nào khôi phục được. Cô ngẩng mặt lên nhìn mũi và môi
mình, mũi thon thả, môi rất đẹp, chỉ hơi tái. Ừ, quên mang son rồi.
***
Cả buổi sáng, Hứa Thấm vô cùng tập trung làm việc, nhưng đến lúc ăn trưa
lại cảm thấy hơi thấp thỏm. Di động của cô không hề có lấy một tin nhắn
hay cuộc gọi nào. Điện thoại của mấy y tá ngồi cùng bàn không ngừng báo
có tin nhắn, không phải tranh thủ nói chuyện với bạn trai thì cũng là
trả lời tin nhắn bạn trai gửi đến mấy giờ trước. Còn cô và Tống Diệm,
như thể chuyện ngày hôm qua chưa hề xảy ra vậy.
Hứa Thấm tự nhận
mình không phải là kiểu người thích đeo bám, nhưng mọi hình ảnh dịu
dàng, âu yếm hôm qua như vẫn còn ở trước mắt, giờ đây lại chênh lệch
cùng cực, khiến cô…
Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua rồi biến mất. Anh đã nói sẽ không quấy rầy cô làm việc thì cô sẽ mau chóng gạt chuyện này sang một bên. Dù sao trong lúc làm việc cũng không thể phân tâm
được.
***
Xế chiều, Tống Diệm đến Đại đội Phòng cháy Chữa
cháy trạm Thập Lý tìm Lý Manh. Nhóm Lý Manh ít khi đi làm nhiệm vụ, đa
số đều làm việc trong văn phòng. Lúc Tống Diệm đến văn phòng Lý Manh
chất đầy tài liệu.
Anh cầm một quyển lên, vừa lật xem vừa hỏi: “Sách tuyên truyền phát cho khu dân cư à?”
“Mùa đông đến rồi, thời tiết hanh khô, càng phải phòng cháy cẩn thận hơn.” Lý Manh giải thích.
“Cũng đúng.” Tống Diệm gật đầu, ánh mắt lướt qua đống tài liệu kia. “Một
tháng nữa là đến Tết, cả thành phố đều đốt pháo hoa, rất nguy hiểm.”
“Chính xác đấy! Mà vết thương của anh thế nào rồi?” Lý Manh đi đến bên bình nước rót cho anh một cốc trà nóng.
“Không có gì đáng ngại, cuối tuần đi làm.” Tống Diệm ngồi xuống, nhận lấy cốc
nước cô đưa. Nhìn từng lá trà nở ra trong cốc, anh lại nhớ đến cốc trà ở nhà Hứa Thấm, nhớ đến tư thái quyến rũ của cô đêm qua, khóe môi bất
giác cong lên thành một nụ cười.
Lý Manh đi vòng qua bên kia bàn ngồi xuống, thắc mắc: “Anh nhìn chằm chằm cốc trà cười gì thế?”
Tống Diệm lắc đầu không đáp, xoay ghế quay người nhìn cô: “Sách Tuấn nói anh không sao rồi phải không?”
“Ừ, nhắc đến chuyện này, anh không nói tiếng nào với em cả, làm em vẫn mù tịt. Nếu không có lẽ đã giúp được anh rồi.”
“Mấy chuyện ơn nghĩa, không nợ thì vẫn tốt hơn.” Tống Diệm thuận miệng đáp lời.
Lý Manh biết tính cách của anh, chắc chắn sẽ không nhờ vả đến cô. “Còn may mấy tên nhóc đội anh đã ký một lá đơn nói rõ tình huống, cấp trên mới
không xử phạt. Đứa bé anh cứu hiện giờ là đại biểu cho hy vọng gây dựng
lại từ đống đổ nát, ý nghĩa quá lớn, xử phạt anh sao được? Với lại, anh
cũng bị thương, coi như là lấy công chuộc tội rồi.”
Tống Diệm cười xòa: “Không gãy tay gãy chân, không tàn phế không chết, đâu có công gì.”
Lý Manh nghẹn lời, lát sau mới nói: “Bây giờ, anh là tấm gương điển hình
của lính cứu hỏa rồi đấy, đến đại hội tổng kết sẽ được khen thưởng.
Nhưng trong nội bộ, chuyện này anh vẫn phải viết kiểm điểm.”
“Được thôi.” Tống Diệm tiếp lời. “Anh bảo Tiểu Cát viết, cuối tuần nộp cho em.”
Lý Manh im lặng.
“Đi đây.” Tống Diệm đứng dậy.
“Uống trà xong rồi đi.” Lý Manh muốn giữ anh lại thêm chút nữa, chợt có phát
hiện: “Ối, cổ anh bị côn trùng cắn à? Sao lại có vết đỏ to như vậy?” Cô
kéo ngăn tủ ra, tìm thứ gì đó. “Chỗ em có thuốc thoa này.”
Tống Diệm ngỡ ngàng sờ cổ: “Chỗ nào…” Sờ lên mới chợt ý thức, chắc là dấu hôn của Hứa Thấm để lại hôm qua rồi.
Lý Manh thấy vẻ mặt anh liền hiểu ra, sắc mặt nhất thời thay đổi.
“Anh có bạn gái rồi hả?”
“Ừ.”
“Là cô bác sĩ kia sao?”
“Đúng vậy.”
Lý Manh im lặng khá lâu. Bản thân cô yêu đơn phương, Tống Diệm đã từ chối
rõ ràng, xưa nay chỉ nói chuyện công việc, không hề vượt quá khuôn phép. Anh không nhận sự giúp đỡ của cô, cũng không cho cô chút hy vọng hay tỏ thái độ mờ ám nào. Cô không trách anh, chuyện tiến triển như vậy, cô
đau lòng những cũng thấy được giải thoát, song vẫn có chút ai oán khó
quên.
“Vậy chúc anh hạnh phúc. Có điều, nói đến đây cũng xin nhắc nhở anh một câu: Người ta thường coi trọng người mình yêu, khinh thường người yêu mình. Anh cẩn thận một chút. Dù anh đứng đầu trong chuỗi thức ăn của em, nhưng lại đứng cuối chuỗi thức ăn của cô ấy đấy. Nhiều năm
qua, anh vẫn nhớ thương cô ấy đau đáu không quên, rõ ràng lý trí đấy
nhưng vẫn bất chấp. Anh lưu luyến người ta như vậy, đặt mình vào vị trí
bị động, e rằng nếu cuối cùng xảy ra vấn đề gì, người bị tổn thương nặng nhất định sẽ là anh.” Sau khi trút bỏ nỗi lòng, cô lại thấy mình nói
chuyện có phần quá đáng, mới khẽ bổ sung một câu: “Dĩ nhiên, em vẫn hy
vọng hai người viên mãn, thật đấy!”
“Cảm ơn.” Tống Diệm cười thật lòng, đầu hơi cúi, đưa ngón trỏ lên sờ đuôi lông mày, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt đã ánh lên vẻ kiên định. “Yên tâm đi, cô ấy không thể
rời khỏi anh được nữa đâu.”