Khi Hứa Thấm trở lại
trung tâm chữa bệnh, nước mắt đã cạn khô. Tống Diệm đã được đưa vào
phòng phẫu thuật từ sớm. Cô tựa vào vách tường hành lang, sắc mặt trắng
bệch, biểu cảm chết lặng. Sau khi phát tiết xong, đầu óc cô trống rỗng
mờ mịt, không có bất cứ cảm xúc gì, chỉ còn lại cảm giác nguyên thủy duy nhất trong thân thể. Mệt, mệt mỏi cực độ.
Đã hai ngày hai đêm cô chưa chợp mắt, suy nghĩ đã tê liệt cả rồi. Trong giấy phút ấy, Hứa Thấm chợt nghĩ, nếu Tống Diệm chết, cô sẽ ra sao? Lòng chợt quặn thắt đau
đớn, đau đến mức nước mắt dâng trào lần nữa.
Cô lập tức ngẩng đầu nhìn trần nhà, chớp mắt xua đi màn sương. Chưa đến giây phút phán
quyết, cô sẽ không tính toán, không đưa ra giả thiết gì hết.
Hứa
Thấm vội vã quay đầu nhìn về phía đại sảnh, ánh đèn trắng lóa qua cửa
nhựa hắt ra hành lang, đại sảnh chật kín người nhưng lại yên tĩnh đến
lạ. Thân nhân của người bị thương nhẹ lẫn nặng đều đang chờ ở đó.
Đêm đã khuya, ai nấy đều bẩn thỉu. Có người ngồi tựa vào ghế ngửa đầu ngủ
thiếp, có người lo lắng cho người thân, rưng rưng nước mắt, không chịu
ngủ nhưng cũng mệt mỏi đến mức không còn sức khóc nữa.
Vợ đợi chồng, cha mẹ trông con, không khí bí bách, trầm mặc lan tràn giữa đám người.
Làm bác sĩ đã nhiều năm, Hứa Thấm chưa bao giờ chú ý đến người bệnh và gia
đình của họ như giờ phút này. Nhìn từng gương mặt tiều tụy, tái xanh
dưới ánh đèn, cô bỗng phát giác, trong lúc lơ đãng, bản thân đã bị một
bàn tay vô hình nắm lấy.
Bàn tay kia thò ra từ túi áo blouse
trắng của cô, tàn nhẫn vô tình mang từ mặt bên kia của cánh cửa phòng
phẫu thuật ném tới những con người đáng thương, vô vọng này. Đây chính
là mặt bên kia cô chưa từng để tâm, như sự trừng phạt và cảnh cáo lặng
lẽ nào đó.
Tất cả cảm xúc cuồn cuộn trong lòng cô phút chốc bỗng
quay về tĩnh lặng. Hứa Thấm cúi đầu, đưa hai tay che kín mặt, cứ thế im
lặng hồi lâu.
“Bác sĩ!” Một tiếng gào chói tai truyền đến phía đại sảnh.
Hứa Thấm lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên tỉnh táo, nhấc chân chạy ra ngoài.
Nhóm lính đưa đến một học sinh bị chôn ba mươi bảy tiếng trong trường học đổ nát, vừa mới cứu ra lại bị dư chấn làm gãy tay, máu tuôn ào ạt.
Bầu không khí yên tĩnh ngắn ngủi bị phá vỡ, những con người xung quanh lại
lu bù trở lại, cậu thiếu niên nhanh chóng được đưa lên bàn mổ. Hứa Thấm
vội vã thay quần áo khử trùng, đeo găng tay, khẩu trang đâu vào đấy, y
tá cũng bận bịu chuẩn bị hỗ trợ phía sau.
Lúc Hứa Thấm cầm dao
mổ, quay người lại đối mặt với người bệnh nguy kịch trên bàn phẫu thuật, nước mắt và lạnh lẽo, bi thương và mỏi mệt trước đó không lâu đã biến
mất hoàn toàn. Không có Tống Diệm, cũng không có chính cô.
Đối
mặt với cậu thiếu niên đang hôn mê, trong đầu cô chỉ có một ý niệm: Dựa
vào chuyên môn mình có, cứu sống cậu bé này. Hoặc là nói, dựa vào chuyên môn của cô để giữ gìn quyền được làm người của những sinh mạng khác.
Ca mổ tiến hành hơn năm giờ, Hứa Thấm đứng bên bàn phẫu thuật chưa hề phân tâm dù chỉ mộtt giây. Thỉnh thoảng có y tá đi lại bên cạnh, đôi lúc lại có dư chấn nho nhỏ làm lay động căn phòng, nhưng cô vẫn tập trung như
không hề có chuyện gì xảy ra.
Thời gian trôi qua từng giây từng
phút, đêm đen lại lần nữa kéo đi, bầu trời hừng sáng trở lại. Thời điểm
phẫu thuật thành công, Hứa Thấm đi thay quần áo, cánh tay sưng đau đến
mức gần như không nâng lên nổi, hai chân cũng nặng như đổ chì.
Giây phút bước ra cửa như được giải phong ấn, tất cả những ký ức về Tống Diệm lại ùa về, cô tức tốc chạy đi tìm anh.
Song, tin dữ luôn khiến người ta bất ngờ không kịp phòng bị. Cô vừa chạy đến
cửa phòng phẫu thuật, cửa cũng mở ra, có người đắp tấm vải trắng được
đẩy ra ngoài.
Toàn thân Hứa Thấm run lẩy bẩy, nhào đến trước băng ca, vén tấm vải kia lên. Một giây, tiếng kêu thảm thiết sắp thốt ra
khỏi cổ họng, cô chợt sững người. Người này không phải Tống Diệm.
Cô nhìn chằm chằm vào gương mặt ấy, thở hồng hộc.
“Không cứu sống được, vừa mới đưa vào, không gắng gượng được đến khi lên bàn mổ.” Bác sĩ nói.
Hứa Thấm ngẩng đầu: “Người bị thương trước đó đâu? Người bị xuất huyết nội ấy!”
“Vừa được chuyển tới phòng bệnh, ơ…”
Hứa Thấm quay đầu chạy đi, lao vào phòng bệnh của quân nhân, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Tống Diệm.
Trong hoàn cảnh đơn sơ, anh và ba người bị thương nặng khác nằm chen chúc
trong một căn phòng, trước giường treo vài giá truyền dịch, trên cổ tay
và mu bàn tay đều là kim truyền.
Hứa Thấm thở gấp vài hơi ở cửa
mới nhẹ nhàng đi đến bên giường anh, ngồi xuống. Hai mắt anh nhắm
nghiền, hốc mắt hõm sâu, đôi môi nhạt thếch, cằm mọc râu lún phún, cả
khuôn mặt hết sức tiều tụy.
Cô ngồi bên giường, chậm rãi nắm một
tay anh, bàn tay hao gầy hằn đầy vết thương ấy đã được rửa sạch. Cô khẽ
siết tay lại, một ngón tay chậm rãi đặt lên cổ tay anh, ấn nhẹ.
Thình thịch, thình thịch… mạch của anh đang đập mạnh mẽ dưới đầu ngón tay cô. Như thế đến giờ khắc này, cô mới thật sự cảm nhận rõ ràng anh còn sống.
Cô cúi đầu, gục xuống lòng bàn tay anh, nước mắt câm lặng chảy xuống, thấm qua kẽ tay.
Tống Diệm, em sai rồi! Em sai rồi, được không?
***
Khi Tống Diệm tỉnh lại đã là buổi chiều, đặt bên cạnh tay trái đang truyền
dịch của anh là một bình thủy tinh, nước trong bình ấm áp, kề vào mu bàn tay anh.
Bác sĩ đến kiểm tra cho anh, bảo y tá đổi thuốc, dặn dò anh hãy nghỉ ngơi cho tốt, không được lộn xộn. Nghĩ đến tình huống thực tại, đường núi quá mấp mô, bác sĩ không đề nghị chuyển anh về Đế Thành
mà nên ở lại đây nghỉ ngơi mấy ngày, chẳng qua là điều kiện hơi sơ sài
một chút.
“Ồ, ai để bình này ở đây thế?” Bác sĩ hỏi.
“Không biết ạ.” Y tá đáp. “Có lẽ là người nhà đặt đấy cho ấm tay.”
Trong lúc họ nói chuyện, Tống Diệm nhận thấy một bóng dáng quen thuộc đi đến
ngưỡng cửa. Đợi nhóm bác sĩ y tá đi không lâu, bóng dáng kia lại quay
trở về. Là Hứa Thấm.
Cô đi đến, trong tay ôm một chiếc bình, tự nhiên hỏi anh: “Thuốc tê đã tan rồi à?”
Hứa Thấm không biết cách an ủi người bệnh, hai người lại chìm vào im lặng.
Đứng chốc lát, cô chợt nhớ ra gì đó, lại nói: “Đúng rồi, đội viên của
anh đều không sao.” Tống Diệm gật đầu, thế mà cô lại biết rõ điều anh
vẫn luôn lo lắng.
Hứa Thấm đứng một lát mới nhớ ra trong tay mình còn ôm đồ. Cô thả chiếc bình xuống giường, đặt bên cạnh tay anh, rồi bỏ chiếc bình cũ lại vào túi.
Chiếc bình mới đã được rót nước sôi,
chạm vào tay Tống Diệm nóng hôi hổi. Anh rủ mắt nhìn bình nước, nhấc một ngón tay chạm nhẹ vào: “Cảm ơn.”
Hứa Thấm lắc đầu.
Tống
Diêm ngước mắt quan sát cô, thấy mắt cô hằn đầy tia máu, bên dưới là
quầng thâm đen sì, bèn khàn giọng hỏi han: “Em đã bao lâu không ngủ
rồi?”
Hứa Thấm quay lưng đi nơi khác, xoa nhẹ đôi mắt cay xè: “Cứ bận suốt.”
Tống Diệm khựng lại giây lát: “Rất biết noi gương anh đấy.”
Giọng nói của anh tuy yếu ớt nhưng lại rất kiên định.
Hứa Thấm quay đầu nhìn anh: “Em đã tranh thủ nghỉ ngơi mười mấy phút rồi…
Với lại, công việc của em không nguy hiểm như của anh. Tối qua, nếu anh
bị vùi sâu hơn một chút, không đào ra được thì đã mất mạng rồi.”
Tống Diệm: “Anh…”
Hứa Thấm ngắt lời anh: “Không phải đã bảo anh phải chú ý an toàn sao?”
Hai người nhìn nhau chằm chằm, không ai nói câu nào. Đôi mắt đen láy của
Tống Diệm nhìn xoáy vào cô, không tránh né. Môi Hứa Thấm mím lại, mày
khẽ chau.
Chính là gương mặt này. Khi dư chấn xảy ra, lúc xà
ngang sụp xuống, điều duy nhất hiện hữu trong đầu anh chính là gương mặt này. Tống Diệm im lặng chốc lát, không mỉa mai cô lấy lập trường gì gò
bó anh. Tay anh vô thức chạm vào bình thủy tinh kia rồi dần nắm trong
tay.
Anh thong thả giải thích: “Dư chấn xảy ra quá đột ngột. Lúc
ấy, lính của anh còn chưa tới mười chín tuổi đang ở dưới đống đổ nát,
anh phải đi kéo cậu ta ra.”
Hứa Thấm lặng thinh.
Tống Diệm nhìn cô, nhỏ giọng: “Lần sau, anh sẽ chú ý.”
Tim Hứa Thấm chợt đập rộn rã.
Bây giờ, bên ngoài có người vào, chạy thẳng đến bên giường anh lính đang
hôn mê cạnh Tống Diệm. Người kia vừa đi đến, dường như nhác thấy gì đó,
nghi ngờ quay đầu nhìn anh, thình lình hai mắt trợn to.
Tống Diệm cảm nhận được có người nhìn mình liền quay sang, phút chốc cũng ngẩn ngơ.
Lục Tiệp tiến lên một bước rồi dừng lại, nhìn chằm chằm Tống Diệm với vẻ
không thể tin được. Anh ta chỉ vào anh, há miệng rất lâu nhưng không
thốt ra nổi một lời.
Vài giây trôi qua, vẻ mặt Lục Tiệp trộn lẫn
kinh ngạc, kích động, mờ mịt, hưng phấn, tất cả cảm xúc đều hòa vào
nhau. Lời nói cũng vô cùng lộn xộn, giọng run rẩy: “Tống… Diệm? Cậu…
Cậu…” Dường như anh ta có rất nhiều lời muốn nói, nhưng hàng vạn hàng
nghìn suy nghĩ đều quấn lại với nhau như tơ vò, chỉ biết há hốc mồm, líu lưỡi thật lâu mới gọi được hoàn chỉnh tên anh: “… Tống Diệm?”
“Ừ.” Tống Diệm nhìn Lục Tiệp, dù không mất khống chế như anh ta nhưng trong mắt cũng thoáng tia xúc động.
Nhận được đáp án khẳng định, gương mặt Lục Tiệp đồng thời hiện lên cảm xúc vừa vui vừa buồn: “Cậu chưa chết hả?”
Tống Diệm khẽ giật mình, nhanh chóng liếc sang Hứa Thấm rồi mới nói qua loa với Lục Tiệp: “Ừ, được cấp cứu kịp thời.”
Hứa Thấm nhăn mày, phát hiện người này nói chuyện thật bất lịch sự.
Lục Tiệp nhìn theo ánh mắt Tống Diệm chuyển sang Hứa Thấm, càng xác định
mình không nhận lầm, đây chính là cô gái trong tấm hình năm xưa. Gặp lại chiến hữu “đã qua đời” khiến anh quá mức kích động, không tài nào bình
tĩnh suy nghĩ được nữa, buột miệng hỏi ngay: “Đây là em dâu à?”
Tống Diệm lập tức nhìn về phía anh ta, ánh mắt ngăn cản.
Nhưng Lục Tiệp không buồn ngó ngàng. Anh ta chỉ nhìn chằm chằm Hứa Thấm, khó
mà bình tĩnh nổi: “Tôi đã nói là từng thấy cô rồi mà.”
Vẻ mặt Hứa Thấm vẫn lạnh nhạt, nhưng mi tâm cau lại càng chặt. Người này cử chỉ
khoa trương, nói chuyện câu trước chẳng ăn nhập với câu sau, sao lại làm Thiếu ta được nhỉ?