Ngoài kia, may bụi dày đặc che kín bầu trời. Trong phòng lặng yên như tờ, chỉ có tiếng cháo sôi ùng ục trên bếp.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Cô vẫn câm lặng.
Cháo sôi lại lần nữa nhẹ đẩy nắp nồi lên, nói cho cô biết thời gian đã đến.
Cô không cử động, ngây ra như tượng đá. Giây phút im lặng như kéo dài cả thế kỷ, cháo tràn khỏi nồi, rơi từng giọt xèo xèo xuống bếp. Cuối cùng, Tống Diệm tiến lên tắt bếp. Cháo trong nồi lập tức hạ xuống, hạt cháo
quay vòng vòng rồi nhanh chống trở lại bình thường.
Màn sương mù nhuốm đẫm mắt Tống Diệm. Anh không nói gì cả, quay người bỏ đi, ngay một lời từ giã cũng không có.
Tại khoảng khắc đi lướt qua nhau, mắt Hứa Thấm chợt rưng rưng lệ, ánh nước
long lanh dâng tràn che đi tầm mắt, nhưng ống quần anh đã lướt qua rồi.
Lại thêm một giọt rơi xuống, cô vẫn đứng đây giằng co, hai tay nắm chặt bồn rửa bát, thân thể không hề nhúc nhích. Cô nghe thấy anh đi đến hiên
cửa, đổi giày, đóng cửa lại.
Không khí tĩnh mịch bao trùm, trong
phòng chỉ còn tiếng hút thở run run của cô. Nước mắt không còn ngăn được nữa, từng giọt thi nhau rơi xuống tí tách, cô ôm chặt miệng mình, không phát ra bất cứ am thanh nào, chỉ có bả vai run lên bần bật.
Cô
không kìm nén được, cong người lại, thiếu điều không đứng lên nổi. Trong lúc thân thể run rẩy vượt ngoài khả năng khống chế, cô bỗng siết chặt
lấy bàn bếp, một lầ nữa kiểm soát bản thân mình.
Hứa Thấm đứng
yên chốc lát, bình ổn tâm trạng, nhẹ nhàng đưa ngón tay lên lau đi giọt
lệ trên khóe mi. Cô bước đến bếp, mở nắp nồi ra, hơi nóng và hương cháo
ùa vào mặt. Cô lấy thìa và bát trong tủ, rửa sạch sẽ, múc cháo vào bát,
cứ thế ăn ngấu nghiến từng thìa cháo nóng hổi, để cho những giọt nước
mắt nặm chát lần nữa rơi xuống. Cô thuận tay đưa lên lau mặt, tiếp tục
ăn từng thìa.
Thật kỳ lạ, rõ ràng chỉ là món cháo trắng đơn sơ,
không bỏ bất cứ sơn hào hải vị nào, thậm chí còn chưa nêm nếm, sao lại
có vị ngọt ngào thế này?
Hứa Thấm hít mũi lau đi những giọt nước
mắt không ngừng chảy trên gương mặt, ăn xong một bát rồi lại múc bát thứ hai. Cô đứng đấy ăn hết nồi cháo, sau đó lau dọn từng ngóc ngách, trả
mọi thứ trở về nguyên trạng, như thể chưa hề có việc gì diễn ra nơi góc
bếp này.
Buổi trưa còn phải đi làm. Làm nghề y tốt ở điểm đó, bận bịu đến mức không có thời gian đoái hoài đến tâm trạng của mình. Quả
nhiên công việc này thích hợp với cô nhất.
Sửa soạn xong ra cửa, cô gặp Mạnh Yến Thần đang đứng ở dưới lầu. Anh định đưa cô đi ăn trưa.
“Em ăn rồi.”
Cô đeo khẩu trang nên không thấy rõ vẻ mặt, ánh mắt trước sau vẫn lạnh
nhạt, chỉ hơi đỏ lên để không để lộ cảm xúc. Mạnh Yến Thần đoán được
chuyện gì xảy ra, lo lắng cô tự lái xe không ỏn, vội nói: “Anh đưa em
đến bệnh viện.”
Hứa Thấm không từ chối.
Trên đường đến
bệnh viện, cô bỗng cất lời: “Thật ra, hôm qua anh không cần đưa em về
nhà đâu. Dù anh không nhắc nhở, em cũng không dám.”
Mạnh Yến Thần yên lặng lái xe.
“Anh đang sợ gì vậy? Anh tưởng em đủ lông đủ cánh sẽ vứt bỏ mọi thứ, bay đi
sao?” Hứa Thấm nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng hỏi: “Anh biết người huấn luyện thuần phục động vật bằng cách nào không? Lúc con thú còn bé thì
đánh nó, nhốt nó, bỏ đói nó, rồi cưng nựng nó, cho nó ăn. Đến khi nó
tưởng thành, tuy có sức mạnh, nhưng chỉ cần thấy roi là không dám phản
kháng, không dám mong ước trở về với thiên nhiên nữa.”
Yết hầu Mạnh Yến Thần lên xuống, gương mặt toát lên vẻ đau xót. Thế nhưng Hứa Thấm vẫn bình thản như kể chuyện của người khác.
“Mọi người đều nói ah ấy không xứng với em. Thật ra, là em không xứng với
anh ấy. Ở bên anh ấy, em cảm thấy trong tương lai mình có thể khiến anh
ấy bị tổn thương bất cứ lúc nào, bởi vì...” Giọng Hứa Thấm hết sức lạnh
nhạt. “...Em là kẻ hèn nhát. Cũng như ngày xưa, nếu em không đổi họ,
không phải em gái anh thì có thể tiếp tục thích anh rồi. Nhưng mà như
vậy thì em không phải là người Mạnh gia, em sẽ mất đi bố mẹ, mất đi mái
ấm gia đình, mất đi căn phòng xinh đẹp, thức ăn ngon, mất đi cuộ sống
sung túc, vậy thì anh à, không thích anh vẫn tốt hơn.
Xin lỗi, em tham lam vậy đấy. Khi đó muốn có bố mẹ, có anh, bây giờ là Tống Diệm.
Nhưng mà có một vài thứ đã định trước sẽ không thể chiếm được. Còn em
thì sao? Không có can đảm, không dám đối mặt, chỉ biết trốn tránh mà
thôi. Em không có khả năng yêu, cũng không có tư cách để yêu. Em không
đáng được bất cứ ai trong hai người yêu thương. Thật đấy.” Hứa Thấm nhấn mạnh. “Em xin lỗi.”
Đã nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ thể
hiện chút cảm xúc nào đối với mối tình chưa chớm nở đã phai tàn, tất cả
đều đè nén dưới đáy lòng.
Sau mười mấy năm mới có một câu này.
Mạnh Yến Thần đau lòng đến chết lặng, mắt cay xè suýt không thể khắc chế.
Anh nhanh chóng hạ cửa kính xe xuống, hít vào luồng khí rét buốt mới
miễn cưỡng đè nén được cảm xúc đang cuộn trào.
Nhưng so với đau
đớn, một cảm giác sợ hãi mơ hồ đã tràn ngập trong đầu, như thứ gì đó bên trong Hứa Thấm đã chết. Dường như tương lai, cô sẽ càng sống lặng lẽ, u ám hơn.
Anh muốn nói gì đó với cô, nhưng hai bên đã không còn
nhiều cơ hội trao đổi nữa. Khoảng cách từ nhà đến nơi làm việc quá ngắn
ngủi, cổng bệnh viện đã ở ngay trước mắt.
Lúc Hứa Thấm mở cửa xe, Mạnh Yến Thần đột ngột đề nghị: “Ra nước ngoài đi.”
Hứa Thấm khựng lại. Mạnh Yến Thần nói rõ: “Thấm Thấm, anh dẫn em ra nước ngoài, không trở về Đế Thành nữa được không?”
Hứa Thấm chỉ yên lặng chốc lát, như trải qua suy nghĩ nghiêm túc, cuối cùng lại lắc đầu, xuống xe.
Còn nữa giờ nữa là vào ca, Hứa Thấm đi đến khoa Tâm thần một chuyến, tìm
bác sĩ Phan Thanh Thanh – bạn học hồi ở nước ngoài. Hứa Thấm muốn nhờ cô ấy tư vấn thuốc ngủ và điều trị tâm lý. Ban đầu, Phan Thanh Thanh không chịu, bảo cô nằm xuống trò chuyện nữa giờ đã. Nhưng đồng hồ cứ tích tắc trôi qua từng phút, Hứa Thấm vẫn không nói câu nào. Dù Phan Thanh Thanh có khuyên lơn ra sao, cô vẫn im thin thít như một người câm.
Phan Thanh Thanh bất đắc dĩ, cuối cùng không thể không kê toa thuốc cho cô,
nhưng không dám cho nhiều, chỉ bảo cô cách vài ngày đến lấy một lần. Hứa Thấm cất thuốc, im lặng bỏ đi.
Địch Miểu đang đi học thì bị mẹ
gọi điện bảo về, nói trog nhà xảy ra chuyện. Cô vội vàng bắt xe về, hấp
tấp đẩy cửa phòng tối mù tối mịt. Tống Diệm đắp áo khoác nằm ngủ trên sô pha. Bởi vì cô đâywr cửa, ánh nắng xe toạc bóng tối, trùng hợp chiếu
vào gương mặt anh. Anh bị kích thích tỉnh lại, mặt mày nhăn nhó.
Địch Miểu thở phào đi đến: “Mẹ còn bảo em đến...” Đang nói bỗng im bặt, cô ngữi thấy mùi rượu nồng nặc.
Kể từ lúc đi lính đến nay, hơn mười năm, Tống Diệm không hề động đến một
giọt rượu nào. Từ ngày trở thành lính cứu hỏa, anh càng lánh xa, dù là
nghỉ phép cũng không uống rượu, đề phòng có nhiệm vụ khẩn cấp bị triệu
hồi.
Địch Miểu biết, cõi lòng anh bị tỏn thương sau sắc rồi. Nội
tâm cô hoảng loạn, nhìn thấy vỏ chai rượu bên chân sô pha thì giật nảy
mình: “Anh uống hết đống này à?”
Địch Miểu thấy anh vẫn còn ý thức liền thở phào, đi đến đóng cửa.
Căn phòng lại rơi vào màn bóng tối mịt mù, mùi rượu gắt mũi.
Cảnh người đàn ông vạm vỡ chán nản nằm trên sô pha, Địch Miểu thấy lòng cũng không chịu nổi. Cô ngồi bệt xuống đất, hạ quyết tâm xỏ xiên anh: “Sao
đây? Đã bảo anh đừng để ý đến mấy lời chị ta nói khi say rồi mà. Anh
không nghe, nhất quyết chạy đi tìm chị ta, bây giờ hay nhỉ, bị đá rồi
chứ gì?”
Cô tưởng Tống Diệm sẽ quay lại mắng cô một trận, dù sao
có thể trút được nỗi lòng cũng tốt. Thế nhưng anh không làm vậy, giọng
nói khản đặc, âm lượng rất thấp: “Ừ, cô ấy không chọn anh.”
Lòng
Địch Miểu nhất thời nghẹn ứ, ngột ngạt muốn chết. ông anh được cả nhà
thương yêu, ông anh cô sùng bái vô vàn lại bị người ta giẫm đạp như bùn
đất. cô giận đến mức mắng ầm lên: “Đó là chị ta bị mù!”
Tống Diệm không nói gì, chỉ lắc đầu. Anh quá mệt mỏ, đưa cánh tay lên che đi đôi mắt, lim dim định ngủ.
Trong cảnh tối mờ, Địch Miểu nhìn thấy đôi môi anh khô nứt, là do uống nhiều
rượu, mất nước đây mà. Hơi thở anh cũng nặng nề, thở dốc từng đợt như
lao lực giữa lúc tỉnh lúc mơ. Thật sự say bí tỉ rồi.
Địch Miểu
thấy thế đau lòng chết đi được, không nhịn được nữa: “Bây giờ, anh nên
hết hy vọng đi là vừa. Anh, anh khó chịu thì cứ nói ra, có được không?
Anh làm gì cũng được, nhưng xem như em xin anh, đừn để ý đến chị ta nữa. Rốt cuộc chị ta có gì tốt? Chưa từng thấy ai trách móc người khác như
cái kiểu của chị ta cả. Suốt ngày làm ra vẻ cao sang, lạnh lùng gì
chứ...”
“Mẹ kiếp, em im đi!”
Lúc anh quát lên, hơi thở rất yết ớt, như thể người đang ngủ say bực bội khi bị người ta đánh thức
vậy. Anh nhăn mày, trở mình trên chiếc sô pha chật hẹp, hơi thở vừa thấp vừa nặng, giống như tiếp tục ngủ mất rồi.
Địch Miểu không dám
phá anh, chỉ ngồi bên trông chừng, lúc cho rằng anh đã ngủ lại nghe
tiếng anh khô khốc cất lên: “Cô ấy không phải người như vậy.”
Tiếp theo là bầu không khí yên lặng kéo dài.
Địch Miểu ngồi yên trong bóng tối, không thốt ra bất cứ âm thanh nào, chờ anh nói tiếp.
Anh đưa lưng về phía cô, hơi thở lúc nhẹ lúc nặng: “Cô ấy là người tự ti,
nhát gan nhất anh từng gặp. Rõ ràng muốn nổi điên, náo loạn, muốn buông
thả, muốn tự do, muốn trái lời làm chuyện xấu, nhưng cô ấy không dám.
Làm bộ như rất mạnh mẽ cứng rắn, hà khắc với người khác, nhưng thực tế
là miệng hùm gan sưa, nội tâ yếu ớt như thủy tinh. Tính cánh cô ấy...”
Anh dừng lại hồi lâu, lại bật cười. “Nếu thật sự gả cho người trong giới đó, sẽ bị người ta chèn ép đến chết cho mà xem.”
Anh cười, cười đến mức trào nước mắt: “Cô áy sẽ bị người ta chèn ép đến chết cho mà xem.”
Mắt Địch Miểu cũng tuôn lệ. Cô cố ngẩng cao đầu, cắn răng nói: “Đường là do chị ta chọn, có thể trách ai?”
Tống Diệm lặng thinh. Là trách anh, anh không thể cho cô can đảm để chọn
anh. Nhiều năm như vậy, anh chưa từng hối hận về lựa chọn của mình.
Nhưng nếu năm đó, anh có thể quỳ xuống cầu xin người kia thì...